Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Chương 37: Ngoại truyện 2-1


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit&Beta: Xám

"Tớ phải về nhà." Sau khi nuốt xuống miếng bánh Oreo cuối cùng, Tề Tiểu Nhạc nói, "Về nhà muộn sẽ bị mắng."

Lục Hi cầm cốc sữa đã ngâm một đống bánh Oreo đến nỗi trên bề mặt còn nổi lên một lớp vụn chocolate —— yên lặng gật đầu: "Ồ......Vậy đi đi."

"Bố mẹ cậu không về sao?"

Chỉ là một câu hỏi thuận miệng, Lục Hi lại có cảm giác mình như bị kim đâm.

"......Họ sắp về rồi, xíu nữa là về đến nhà. Với cả tớ cũng muốn ăn cơm tối, cậu mau trở về nhà đi!"

Tề Tiểu Nhạc dường như bị tiếng gào của cậu làm cho choáng váng, ngơ ngác chớp mắt nhìn cậu.

Bị nhìn chăm chú như vậy làm Lục Hi bỗng trở nên cáu kỉnh.

Mỗi lần cậu tức giận, dường như sẽ không quan tâm đến cái gì khác chỉ có hướng người ta mà mắng.

Sau đó, đối phương hoặc là bắt đầu khóc, hoặc là bắt đầu chảy nước mắt, chạy đi mách bố mẹ.

Bố mẹ cậu luôn nói, Lục Hi con thích đi xin lỗi người khác lắm à, con không được như vậy, chuyện nhỏ nhặt như vậy sao lại có thể xấu tính thế chứ?

Nhưng từ trước tới nay không có một ai hỏi cậu, tại sao lại tức giận như thế, vừa rồi bị kim đâm có đau không.

—— Tề Tiểu Nhạc cầm bánh chạy tới chỗ cậu, nói muốn làm bạn bè rồi lại giống như bao lần khác thôi.

Con gái đều như vậy, động một tí là rơi nước mắt, sau đó mình lại biến thành đứa bé hư bắt nạt bạn bè.

Cốc sữa cầm trên tay bỗng trở nên chướng mắt.

Vừa rồi còn chấm một đống bánh Oreo.

"Lục Hi......" Tề Tiểu Nhạc bỗng gọi cậu một tiếng, bàn tay chỉ sàn nhà, "Sữa đổ một ít ra rồi......"

Lục Hi ngạc nhiên cúi đầu, lúc này mới nhận ra tay mình không ổn, kết quả cái cốc bị nghiêng, một mảng lớn sữa trào ra, ngay cả hai tay cầm cốc cũng dính đầy sữa.

Nhưng điều khiến cậu quan tâm hơn cả là —— Tề Tiểu Nhạc không khóc, cũng không có vẻ gì sợ hãi, thậm chí còn không có ý định đi mách người lớn.

Đối phương thậm chí còn bắt đầu sai bảo cậu: "Cái này là phải lau đấy, đầu tiên cậu để cái cốc xuống đất đi, rồi vào nhà tắm xé giấy vệ sinh mang ra đây, lau sạch sẽ xong vứt giấy vào thùng rác."

Lục Hi cảm thấy bản thân chưa bao giờ nghe lời đến như vậy —— chắc là do làm đổ sữa nên xấu hổ, trong lúc nhất thời không biết phải biện minh ra sao.

Cậu đã đi học tiểu học, thế mà lại làm rơi đổ mọi thứ như đứa trẻ con, điều này làm cậu cảm thấy cực kì xấu hổ.

Vì thế cậu rất ngoan ngoãn làm theo lời Tề Tiểu Nhạc, xé giấy vệ sinh lau khô sàn nhà, lau luôn cả cốc sữa.

"Ừm, như thế này là ổn rồi!" Tề Tiểu Nhạc rất vừa lòng gật đầu, "Cậu lau nhà còn sạch hơn cả tớ!"

"Cậu cũng lau nhà ư?" Lục Hi hỏi, bỗng trong lòng sinh ra một cảm giác vui mừng vì tìm được đồng minh —— Tề Tiểu Nhạc vừa chỉ tay năm ngón với cậu cũng làm đổ sữa, cậu cảm thấy bản thân không còn quá xấu hổ.

"Làm rơi đồ ăn hay gì đó xuống đất thì phải lau đi, mẹ đã dạy rồi."

"Ồ." tâm tình Lục Hi vừa tốt lên chút lại giảm xuống, "Cậu chẳng phải nói muốn về nhà sao, sao giờ vẫn còn chưa về?"

"Về ngay bay giờ đây, tớ ngửi thấy mùi cánh gà nướng của mẹ rồi." Tề Tiểu Nhạc nghiêm túc hít hà, "Ngày mai tớ lại sang chơi với cậu!"

"......Cậu vẫn tới sao?"

"Tới chứ, cậu ăn bánh quy nữa không?"

Lục Hi muốn nói không ăn, những không biết vì cái gì lời đã đến bên miệng lại biến thành: "Cậu mang tới thì tớ ăn."

"Vậy ngày mai tớ mang loại bánh khác cho cậu." Tề Tiểu Nhạc phủi sạch vụn bánh còn dính trên tay, lại phủi váy, vẻ mặt nghiêm túc lẩm bẩm, "Cái bánh đấy rất ngon, mà khá dày."

"Ừm."

"Vậy tớ đi đây."

"Chờ một chút!"

"Làm sao vậy?" Tề Tiểu Nhạc quay đầu lại, thấy hai tay Lục Hi nắm chặt song sắt cửa chống trộm, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn cô.

Lục Hi không biết phải hình dung cảm giác sợ hãi vừa dâng lên trong lòng như thế nào, chỉ là cảm giác này khiến cậu phải lên tiếng gọi đối phương.

—— Nhỡ đâu Tề Tiểu Nhạc đang nói dối thì sao? Nhỡ đâu cô ấy về nhà liền mách bố mẹ thì sao? 

—— Nhỡ đâu cô ấy cũng muốn khóc thì sao?

......Nếu cô ấy không đến nữa thì phải làm sao.

Vì thế cậu nắm chặt lấy song sắt, cực lực tìm kiếm tất cả những lời cậu có thể nghĩ ra: "Ngày mai cậu nhất định phải đến, nhất định phải đến, cậu không được không đến, cậu không thể không đến, nếu cậu không đến cậu chính kẻ lừa đảo, về sau tớ sẽ không bao giờ chơi với cậu nữa!!!"

Tề Tiểu Nhạc lại ngơ ngác nhìn cậu, khóe miệng hơi trề ra, trong rất đần độn, vẻ mặt bị dọa cho sửng sốt.

Lục Hi cắn răng, nhìn chằm chằm mặt Tề Tiểu Nhạc, quyết định nếu đối phương khóc, cậu liền lập tức đóng cửa, coi như không biết cô.

Dù sao mới chỉ ăn với nhau một bữa bánh Oreo mà thôi.

Chẳng thể coi là có gì đó được.

Nhưng cậu không ngờ tới, Tề Tiểu Nhạc thật sự quay lại.

Đồng thời còn nắm lấy một tay của cậu kéo qua song sắt rồi móc ngón út hai người vào với nhau. 

"Tớ đã ngoắc tay với cậu rồi đấy, thế nhá, mai tớ nhất định sẽ qua chơi cùng cậu." Tề Tiểu Nhạc vừa nói, vừa nghiêm túc lắc lư ngón út hai người, "Ngoắc tay, đánh dấu, một trăm năm, không được thay đổi, thay đổi liền......"

Lục Hi nhìn cô chăm chú: "Liền......?"

"Tớ không muốn làm con chó con đâu." Tề Tiểu Nhạc lẩm bẩm, "Nếu thay đổi sẽ thành kẹo bạch thỏ!"

Ngoắc tay xong, Tề Tiểu Nhạc thật sự quay về nhà bên cạnh, nhìn cánh cửa nhà bên mở ra, Tề Tiểu Nhạc tung  tăng nhảy nhót đi vào nhà, sau đó nhìn cửa nhà bên đóng lại, cạch một tiếng.

Cậu hít hà một cái.

Hình như có mùi cánh gà nướng thật, rất thơm.

Đêm hôm đó, Lục Hi nằm trên giường lăn lộn một lúc lâu cho đến khi mệt nhoài mới ngủ được. Nhưng trong mơ cậu vẫn bồn chồn, luôn mơ thấy Tề Tiểu Nhạc thật sự biến thành một viên kẹo bạch thỏ.

Sáng hôm sau, cậu tỉnh dậy thật sớm, ngồi trên bàn ngoan ngoãn ăn sáng cùng bố mẹ.

"Lục Hi, cơm của con mẹ làm xong rồi, để trong tủ lạnh, khi nào ăn thì cho vào lò vi sóng nhé."

Cậu gật đầu.

"Được, bé ngoan, ở nhà ngoan nhé."

Lục Hi vâng lời, vẫy tay chào tạm biệt bố mẹ.

Nhưng trong lòng cậu không tin bố mẹ một chút nào.

Lục Hi nghĩ thầm, cậu biết, bố mẹ cậu chưa bao giờ nghĩ cậu là một đứa bé ngoan, trước đây rõ ràng còn nói cậu là một đứa trẻ xấu tính, cho rằng cậu không chịu xin lỗi là đứa trẻ không biết nghe lời. Thế mà bây giờ chỉ vì dùng lò vi sóng hâm cơm lại trở thành bé ngoan?

Bạn đang đọc bộ truyện Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều tại truyen35.shop

Bố mẹ chẳng qua là đang nói dối cậu mà thôi.

Cậu dán lỗ tai lên cánh cửa, nghe thấy tiếng cửa thang máy ngoài hành lang mở ra rồi lại đóng vào, lúc này mới mở cửa trong ra, cách cửa chống trộm nhìn ra hành lang không một bóng người.

—— Tề Tiểu Nhạc đâu? Sao giờ này cô ấy vẫn chưa tới?

Lục Hi nghĩ chắc vẫn còn quá sớm, vậy cậu cứ dọn đồ dần ra đây đã, từ từ Tề Tiểu Nhạc sẽ tới, cả hai có thể chơi cùng nhau.

Cậu dọn ra trước cửa một chiếc ghế nhỏ, rồi lấy thêm một cái ghế gấp nhỏ, nghĩ một lúc nữa sẽ đưa. Cậu lại đi lấy thêm vài gói bim và một túi lớn thạch trái cây, suy nghĩ tiếp, lại lấy sọt rác trong nhà để đến trước cửa, cậu ngồi trên ghế một lúc lâu, đợi chán rồi đi lấy vài cuốn sách cậu thích đọc, nghĩ một lúc nữa có thể đọc cùng Tề Tiểu Nhạc, không biết cô ấy thích sách gì nữa.

Đã gần 9 giờ, Lục Hi lại cuống lên.

Đồng hồ treo tường trong nhà mỗi giờ đều phát nhạc, mỗi giờ đều khác nhau, Lục Hi thích nhất bài hát lúc 9 giờ, cậu muốn Tề Tiểu Nhạc để ca hai cùng nghe.

Lục Hi ngồi trên ghế, lật một trang sách, phát hiện chính mình chẳng đọc được chữ nào.

Trong lòng một bên là chờ mong, một bên là khó chịu khi chờ đợi.

Dần dần, lại biến thành một cơn bực bội khó chịu. 

—— Không phải nói tốt hôm nay tới sao! Tại sao vẫn còn chưa tới!

—— Nếu cậu biến thành kẹp bạch thỏ, tớ sẽ ăn cậu luôn! Tớ nói thật!

Tựa như cảm nhận được nội tâm hung dữ của Lục Hi, nhà bên cạnh bỗng vang lên tiếng "Cạch".

"Con đi tìm Lục Hi chơi nha." Theo đó là giọng của Tề Tiểu Nhạc truyền tới.

"Vất vả lắm mới kết bạn được với người ta, phải có lễ độ, đến bữa thì nhớ về ăn cơm đấy."

Giọng nói rất dịu dàng, chắc hẳn là mẹ Tề Tiểu Nhạc.

Lục Hi sửng sốt, vội vàng cầm sách, nghiêm túc lật xem, mắt vẫn trộm liếc ra ngoài cửa chống trộm, thấy Tề Tiểu Nhạc cầm theo một túi bánh quy và một con thú nhồi bông qua đây.

Cậu hạ quyết tâm phải để Tề Tiểu Nhạc chào mình trước, vì thế tiếp tục cúi đầu đọc sách, lật từng trang một, giả bộ mình không hề chú ý đến đối phương.

Thực tế, tim cậu đang đập rất nhanh, cậu nín thở nghe động tĩnh của Tề Tiểu Nhạc, chữ trên giấy một chữ cũng không vào đầu.

Tề Tiểu Nhạc không làm cậu thất vọng, cách cửa chống trộm nhẹ nhàng chào hỏi cậu: "Lục Hi, tớ tới tìm cậu chơi nè."

Lục Hi ngẩng đầu, đụng phải đôi mắt đen láy của Tề Tiểu Nhạc, nhìn cậu nở nụ cười.

Trái tim vốn căng thẳng đã lâu, bỗng nhiên thả lỏng, như ngâm mình trong làn nước ấm, bồng bềnh, thoải mái vô cùng.

Cậu vừa định mở miệng nói gì đó.

Đồng hồ treo tường trong nhà đã điểm tới 9 giờ, "Tinh" một tiếng rồi bắt đầu phát nhạc..

Lục Hi vội vàng đặt ngón trỏ lên môi, ra hiểu Tề Tiểu Nhạc yên lặng.

[ Làm —— sao —— thế ——] Tề Tiểu Nhạc mở to miệng, dùng khẩu hình hỏi cậu.

[ Cậu —— nghe —— thấy —— tiếng —— nhạc ——không ]

[ Ồ ——]

Hai đứa trẻ cách nhau cái cửa chống trộm, nhìn chằm chằm nhau làm khẩu hình, giống hai con cá vàng đang ra sức thổi bong bóng.

Nhạc của đồng hồ treo tường rất nhẹ nhàng, leng keng như tiếng chuông gió, rất nhanh đã hết.

[ Có thể —— nói —— được —— rồi —— —— chứ ——]

"Được rồi." Lục Hi gật đầu, "10 giờ vẫn còn có nhạc, đến lúc đó chúng ta nghe tiếp."

"Ô kê con dê."

"Đây là ghế cho cậu, cậu ngồi đi." Lục Hi đưa chiếc ghế gấp qua song sắt.

Tề Tiểu Nhạc mở ghế ra, đặt mông lên ghế: "Ghế này xịn thế, rất gầy."

"Đây là ghế gấp." Lục Hi mở miệng, sửa lại lời Tề Tiểu Nhạc, "Không phải là gầy, là khối lượng nhỏ."

"Khối lượng nhỏ?"

"Khối lượng nhỏ."

"Khối lượng nhỏ là cái gì?"

Lục Hi ngoảnh mặt đi: "......Tớ cũng không biết."

"Ồ." Rất may, Tề Tiểu Nhạc không tiếp tục hỏi nữa, cố đã bắt đầu mở túi bánh quy ra, "Cho cậu bánh 3+2 nè, ăn rất ngon."

Lục Hi cầm lấy bánh quy 3+2, , rồi đưa mấy quyển sách mình thích cho Tiểu Nhạc, nhưng Tiểu Nhạc vừa mở ra xem, liền trợn tròn mắt: "Lục Hi, sách không có ghép vần, tớ đọc không hiểu."

"Cậu chưa biết chữ sao?"

"Xem được một chút, mẹ tớ nói lên tiểu học biết chữ vẫn chưa muộn, tớ mới chỉ đọc ghép vần được." Tề Tiểu Nhạc có chút ủ rũ.

Lục Hi yên lặng chìa tay ra: "Tớ đọc cho cậu."

Buổi trưa cùng ngày, Tề Tiểu Nhạc vừa chạy về nhà ăn cơm vừa khoa chân múa tay: "Mẹ ơi, Lục Hi đọc sách cho con nghe! Cậu ấy biết nhiều chứ lắm!"

"Thật ư, thằng bé giỏi quá,hai đứa đọc sách gì vậy?"

"Để con nhớ lại......" Tề Tiểu Nhạc nhăn mặt nhớ lại, "Kugo? Hay là Hugo? Những người khốn khổ!"

"......Con chắc chắn?"

"Chắc chắn ạ, Lục Hi còn nói đây là sách dành cho học sinh tiểu học, sau này học ngoại ngữ mới được đọc sách cho người lớn." 

"......"

"Mẹ ơi, con ngày mai vẫn muốn chơi với cậu ấy." Tề Tiểu Nhạc miệng gặm xương sườn bóng loáng mỡ nói. 

"Được, Lục Hi là đứa bé thông minh, con nên học tập cậu ấy."

"Vâng ạ ——" miệng vẫn bóng loáng dầu mỡ trả lời.

*kẹo bạch thỏ:

*bánh 3+2:

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều, truyện Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều , đọc truyện Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều full , Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều full , Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top