Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Chương 40: 22-2


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Trans: Quynh Thi Phuong
Beta: Xám

       "Oáp..."

       Buồn ngủ quá đi.

       Tôi ngồi chồm hổm trước cửa nhà Lục Hi, lưng dựa vào tường ngáp lấy ngáp để.

       Bây giờ ai mà cho tôi một cái gối, tôi có thể lăn ra ngủ tít cho đến khi Ác-si-mét (Archimedes) nâng được trái đất lên.

       Từ nhỏ tới giờ, tôi và Lục Hi vẫn cùng nhau đi học, không quản mưa nắng. Nếu một trong hai mắc bệnh, người còn lại sẽ xin nghỉ, qua nhà chăm sóc  đối phương  hết cả ngày trời.

  Bây giờ, việc đi học thêm vào kỳ nghỉ đông cũng thế thôi.

       Hầu hết thời gian là Lục Hi dậy sớm hơn tôi, vậy nên thông thường cậu ấy sẽ đến nhà tìm tôi, rồi cùng đi học. Nhưng hôm nay, tận cho đến khi tôi mở cửa nhà ra, vẫn không thấy bóng dáng của Lục Hi đâu cả, tôi liền ngồi chồm hổm trước nhà cậu ấy đợi.

       Vì sao không nhấn chuông à...Tôi sợ nếu vào trong nhà Lục Hi, tôi cắm đầu trên sofa rồi lăn ra ngủ thì sao. Lục Hi chắc chắn sẽ không gọi tôi dậy đi học đâu, cậu ấy sẽ trực tiếp xin nghỉ phép cho cả hai đứa luôn. 

       Thế là tôi chỉ đành ngồi xổm dựa tường, cố gắng đấu tranh với cơn buồn ngủ.

       Mặc dù gật gù đến vậy, nhưng vừa nghĩ đến bức thư tình trong cặp lại thấy trái tim tràn ngập cảm giác thành tựu, cũng chỉ vì bức thư gọn gàng,chữ viết ngay ngắn mà tôi đã chép đi chép lại tới hai lần. Trong đó có một lần vì quá buồn ngủ nên trượt tay vẽ một đường ra giấy.

       Bởi vậy tôi chắc chắn, chắc chắn rằng...sẽ...đợi...Lục Hi...

       ...z...z..z...

       "...!!!!"

       Tôi cảm thấy hình như mình đã ngủ quên được một lúc rồi, mắt lim dim dựa vào tường. Mí mắt bỗng giật, xem đồng hồ, đột nhiên phát giác có điều gì đó sai sai.

       Nếu Lục Hi vẫn chưa ra ngoài thì thật sự sẽ trễ học mất.

      Tôi lấy lại tinh thần, vỗ vỗ mặt đứng dậy ấn chuông cửa nhà Lục Hi.

      Việc tôi giục cậu ấy đi học thật sự là một điều hiếm thấy. Nghĩ xem liệu Lục Hi có mang vẻ mặt hoang mang với mớ tóc chưa chải dựng ngược trên đầu không nhỉ? Tôi mơ màng có chút mong đợi.

      Chuông cửa kêu đing đoong đing đoong một hồi cũng không thấy ai ra mở cửa.

      Tôi ấn thêm lần nữa, vẫn lặng ngắt như tờ.

      ...Không lẽ đã xảy ra chuyện gì ?

      Hồi cấp 2 cũng có một lần như thế. Sáng hôm ấy, Lục Hi sốt cao đến mức không xuống được giường, nhưng bố mẹ cậu ấy ngày nào cũng ra ngoài làm việc từ sớm, không hề hay biết. Cuối cùng là tôi vào nhà hô cậu ấy dậy đi học mới phát hiện ra.

      Đương nhiên rồi, tôi có chìa khoá nhà của Lục Hi. Lục Hi cũng có chìa khoá nhà tôi, chỉ là rất ít khi dùng đến mà thôi.

      Lật cặp sách, móc chùm chìa khoá nhà Lục Hi ra, mở cửa, bước vào, thay dép lê.

      Căn nhà tĩnh mịch, dường như Lục Hi còn chưa rời giường.

      Tôi thật sự có chút lo lắng, Lục Hi rất hiếm khi không dậy nổi, nếu cậu ấy không xuống giường được, hoặc là cực kỳ mệt, hoặc là cậu ấy bị ốm. Khả năng xảy ra của trường hợp hai luôn luôn cao hơn.

      Cửa phòng Lục Hi khép chặt, tôi cẩn thận đẩy ra một khe nhỏ, nhìn vào bên trong phát hiện trên giường không có người.

      Lại mở rộng cửa thêm chút nữa, cuối cùng thấy được Lục Hi đang nằm nhoài trên bàn học, trên người mặc bộ đồ ngủ kẻ caro màu xanh da trời – món quà sinh nhật mà tôi đã tích tiền tiêu vặt mua tặng cậu ấy, gò má áp lên cánh tay, nhắm mắt ngủ say.

      Trên bàn học để bừa bộn đầy giấy tờ, một số bị Lục Hi đè tay lên, còn một số rơi xuống đất, tôi lặng lẽ nhặt lên mấy tờ, nhìn thấy trên mặt giấy viết rải rác khá nhiều những dòng chữ ngắn.

      [ Hai gò má mềm mềm rất đáng yêu, thật muốn nựng cả ngày ]

      [ Chiều cao còn vừa xinh. ]

      [ Để tóc kiểu nào cũng xinh xắn. ]

      [ Không có chỗ nào là không thấy dễ thương. ]

      "..."

      Trái tim bị mũi tên bắn trúng.

      Rồi mũi tên ấy tan chảy ra, vừa ấm áp vừa mềm mại mà bao bọc lấy trái tim.

      Tôi nghĩ là tôi đã biết, đại loại là biết tại sao Lục Hi lại nằm bò ra bàn học mà ngủ quên thế này.

      Ngủ ngon như thế, say giấc như thế, đến tôi mở cửa bước vào cũng không tỉnh giấc, đến việc sáng nay phải đi học thêm cũng quên.

      Lặng lẽ quay về nhà tôi ở ngay bên cạnh, tôi nói Lục Hi mệt quá nên mắc bệnh rồi, phiền mẹ gọi điện cho cô giáo xin nghỉ phép – công việc giảng dạy có cả kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè kiểu này thật sự là không tồi. Sau đó lại trở về nhà Lục Hi, còn xách theo 1 bịch thuốc thông dụng mà mẹ tôi đã lục tìm khắp nơi và 1 túi hoa quả, nói là để bổ sung Vitamin cho Lục Hi.

      Mở cửa bước vào lần nữa, cậu ấy vẫn đang ngoan ngoãn nhoài ra ngủ.

      Tôi nhẹ nhàng chọt chọt mặt của Lục Hi, cậu ấy nhếch nhếch miệng, phát ra một tràng những âm thanh mơ màng không rõ, cũng chẳng tỉnh lại.

      Tôi nghĩ, đại loại là cậu ấy đã viết đi viết lại rồi lăn ra ngủ quên, rõ ràng là không thể thức đêm.

      "Lục Hi, Lục Hi...." Tôi nói chậm rãi, đè nhỏ âm thanh gọi cậu ấy hai lần, "Tỉnh chút coi, một chút xíu thôi"

      Cứ gọi như vậy, rồi lại lay lay người, cuối cùng Lục Hi cũng chật vật mở mắt, con ngươi long lanh nhàn nhạt ngước lên nhìn tôi.

      "Tỉnh rồi à?" Tôi hỏi Lục Hi.

      "Tỉnh rồi à?" Cậu ấy bắt chước theo.

      ...Vẫn còn chưa dậy, nhưng mà không sao, ổn rồi.

      Tôi vỗ mặt cậu ấy, cậu ấy liền tự vỗ lại.

      Tôi ngồi lên giường, cậu ấy cũng mơ mơ màng màng ra giường ngồi.

      Tôi nằm xuống, cậu ấy cũng nằm theo.

      Tôi nhắm mắt, một lúc sau hé nhìn – được rồi, Lục Hi nằm trên giường ngủ rồi.

      Cẩn thận từng li từng tí bò dậy, đắp chăn cho Lục Hi xong, tôi cũng nằm, quyết định ngủ một lát rồi tính tiếp.

      ...

      Một lần nữa mở mắt ra, Lục Hi đã không còn nằm trên giường. Ánh dương xán lạn ngoài cửa sổ rải rác khắp phòng. Nắng mùa đông mà có thể rực rỡ đến mức này, ít nhất cũng phải 10h mất rồi.

      Bò dậy vò đầu bứt tai, cảm thấy đầu óc hơi choáng váng. Nghe nói người ngủ nhiều quá, chỉ số IQ sẽ giảm sút, không biết là thật hay giả nữa. Nhưng tôi nghĩ chỉ số IQ của mình có giảm thế nào đi chăng nữa thì cũng không thay đổi được gì, kệ đi.

      Tủ đầu giường đặt chiếc cốc hình thỏ trắng của tôi, bên trong nước vẫn còn ấm.

      Tôi uống nước rồi bước ra ngoài, nghe thấy phòng bếp vọng ra tiếng lách cách lúc chảo và xẻng rang cơm va chạm với nhau tạo ra – một thứ âm thanh đầy hương vị cuộc sống, vừa nghe liền khiến người ta có cảm giác sắp được ăn cơm, thật ấm áp.

      "Lục Hi." Tôi dựa vào một bên cửa bếp, gọi cậu ấy một tiếng, "Cậu đang rang cơm à." Không khí tràn ngập hương vị của trứng và hành lá.

      "Dậy rồi à?" Lục Hi quay người lại thoáng nhìn tôi,  nở một nụ cười đầy cưng chiều, "Nếu ngủ đến ngơ ngẩn cả đầu óc rồi thì ra sofa ngồi chút đi, tối hôm qua còn sót lại ít cơm, tớ tính rang lên ăn lót dạ trước rồi buổi trưa sẽ làm món ngon cho cậu."

     Đôi mắt của cậu ấy có ánh xanh nhàn nhạt.

     Nước da của Lục Hi thiên về trắng, vậy nên thỉnh thoảng vết bầm tím xuất hiện trên thân sẽ rất dễ thấy, quầng thâm mắt cũng vậy.

Bạn đang đọc bộ truyện Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều tại truyen35.shop

     Mặc dù đã cho lên giường nằm ngủ hẳn hoi rồi, nhưng cả một đêm nằm nhoài ra ở cái tư thế đấy, chắc chắn không thể ngon giấc.

     Tôi đi qua đó, tựa đầu lên lưng Lục Hi, cọ qua cọ lại như một con ký sinh trùng cỡ lớn: "Để cho tớ dựa chút coi."

     "Ừm." Lục Hi nói, sau đó giữ nguyên tư thế tiếp tục rang cơm xoàn xoạt.

     Tôi đột nhiên rất muốn nói chuyện cùng anh ấy, chuyện gì cũng được, chỉ cần được nói.

     Nghe âm thanh vọng ra từ bếp, nhìn cậu ấy đứng nấu cơm rồi quay đầu lại – tôi thấy ánh mắt của cậu ấy. Những khoảnh khắc đó, mỗi một khoảnh khắc tôi đều tựa như phát hiện ra một châu lục mới, phát hiện ra rằng tôi thế mà lại thích Lục Hi rất nhiều.

     Một lần nữa, tôi ý thức được việc bản thân mình thích ai đó, rất thích rất thích, thì ra lại một điều thú vị.

     "Lục Hi, tớ xin nghỉ phép cho cậu rồi."

     "Ừm, tớ biết."

     "Tớ vẫn chưa ngủ đủ giấc, buồn ngủ rồi."

     "Ừm, ăn cơm xong lại ngủ tiếp."

     "Àiii... Có phải cậu đang viết thư tình cho tớ không?"

     "...Cậu thấy rồi á?!" Âm thanh  của Lục Hi bất chợt trở nên hoang mang, tựa như một đứa trẻ đang cực lực trang hoàng cho căn phòng của mình, nhưng khách lại bước vào khi nó chưa kịp giăng những dải hoa trang trí lên.

     Tôi vươn tay ra ôm trọn lưng Lục Hi, vỗ vỗ bụng cậu ấy – Ai yà, không có mỡ bụng, tốt quá đi: "Có một trang giấy rơi xuống đất, tớ nhìn thấy mấy thứ cậu viết trên đó á, nói tớ dễ thương."

     Sống lưng của Lục Hi bỗng cứng đờ: "...Ơ, hả, cái đấy...Là... là cái...Thế cậu không thấy những thứ khác đấy chứ hả!"

     "Không thấy mà – tớ đoán được cậu đang viết thư tình òi, nên tớ không nhìn thêm đâu."

     Sống lưng của Lục Hi bỗng chốc thả lỏng trở lại, giọng nói trở nên thẹn thùng: "Ừm... Tớ vẫn chưa viết xong, hôm nay muốn đưa cho cậu, cuối cùng viết đi viết lại liền lăn ra ngủ."

     Lục Hi vừa ái ngại vừa nhanh nhẹn tắt bếp đi, tôi buông cậu ấy ra, qua chạn bát lấy đĩa, Lục Hi nhận lấy, đổ những hạt cơm đã được rang đến rời rạc vào trong đĩa.

     Đây là chính là lí do tôi có thể quấy rầy Lục Hi một cách tùy hứng, trước giờ cậu ấy chưa từng vì sự phiền phức của tôi mà chậm trễ chuyện gì cả.

     Cơm nguội còn lại không nhiều, giống như Lục Hi vừa nói, rang lên để ăn lót dạ mà thôi, chúng tôi mỗi người một thìa, rất nhanh đã chén sạch cả đĩa.

     Rửa bát xong, tôi nhớ ra bức thư tình của mình ở trong cặp, cảm thấy nên cho Lục Hi xem rồi, dù gì tôi cũng đã đợi cả một buổi sáng, cuối cùng vì việc nọ việc kia mà chậm trễ lâu như vậy.

     "Lục Hi, tớ có cái này muốn cho cậu xem."

     "Hả?"

     "Í... Hehe" Tôi có chút đắc ý lại có chút bất an lật cặp lên – cố ý chọn phong thư màu xanh da trời, chuyển đến trước mặt Lục Hi, "Đây, đây, mở ra xem nào!"

     Hình như Lục Hi thoáng chốc ngẩn ra, tôi lại kêu cậu ấy một tiếng, cậu ấy mới ngơ ngác nhận lấy bức thư, cũng chẳng mở ra xem, chỉ nhìn tôi chằm chằm: "Tiểu Nhạc, cậu ngủ không ngon giấc, vì nó sao?"

     "Ể? Không phải đâu. Là tự bản thân tớ muốn viết cẩn thận thôi mà." 

     "Tớ xin lỗi." Lục Hi dẩu môi, buồn bã rủ mắt xuống, "Bởi vì tớ quấn lấy cậu đòi thư tình, kết quả lại hại đến giấc ngủ của cậu. Tớ không nên tùy hứng như vậy, có phải cậu đã âm thầm giận tớ không?"

     Tôi thoáng ngẩn ra, cậu ấy vẫn đầy vẻ tự trách và buồn bã.

     Thế là tôi vỗ vỗ mặt Lục Hi: "Lục Hi, tớ không giận dỗi, cậu mở thư ra xem tớ viết gì bên trong đã, được không?"

     Lục Hi đầu gật gật, cẩn thận mở miệng phong bì ra, rồi lại cẩn thận dốc lá thư ra – Lục Hi sờ thử độ dày của bức thư, thoáng ngẩn ngơ – sau đó nhìn qua tôi, tôi gật gật đầu cười với cậu ấy, Lục Hi liền mở thư ra, chăm chú xem từng câu từng chữ.

     Tôi nhìn chằm chằm mặt cậu ấy, không chịu bỏ qua bất cứ một biểu hiện nào.

     Cứ thế mấy phút qua đi, ngay cả trang đầu tiên còn chưa đọc xong, Lục Hi đột nhiên gấp giấy lại, cẩn thận đút lại vào phong bì, đặt sang một bên.

     Tiếp theo cậu ấy dùng hai tay che mặt lại, lặng lẽ vùi đầu xuống.

     "...Lục Hi?" Tôi vỗ nhẹ vào vai cậu ấy.

     "...Đừng nói chuyện với tớ." Giọng nói từ trong lòng bàn tay truyền ra có chút nghẹn ngào, "Hiện tại vẻ mặt tớ rất tệ, không thể cho cậu thấy được..."

     Thế là tôi vỗ vỗ lưng cậu ấy như đang dỗ trẻ con, cuối cùng, cậu ấy cũng chậm rãi bình tĩnh lại, bỏ tay ra, lộ rõ đôi mắt bị ngâm trong nước đến mức long lanh ươn ướt.

     Tôi rất muốn hôn lên mắt của Lục Hi, thế là tôi bèn làm như vậy.

     Hình như hơi ngứa, cậu ấy chớp mắt cười lên, lông mi tựa như một chiếc quạt nhỏ, xếp từng phiến từng phiến.

     "Còn cảm thấy tớ đang giận dỗi cậu không?"

     Lục Hi ngoan ngoãn lắc đầu.

     "Không xem thư nữa à?"

     "... Không, tớ không nỡ xem hết, tớ sẽ xem từng tí một, nhớ kỹ từng chữ một." Lục Hi đầy trân trọng cầm bức thư trong tay, "Trước lúc ấy, tớ phải viết xong thư tình cho cậu đã!"

     "Viết chứ, tớ đợi được đọc thư nè."

     "Mặc dù có thể không hay được như cậu viết..." Lục Hi lại thẹn thùng rồi, gẩy gẩy mấy sợi tóc.

     Tôi khích lệ cậu ấy :"Sẽ viết tốt hơn tớ thôi."

     "Không đâu mà...Cậu viết tốt lắm rồi, tóm... tóm lại chính là rất tốt, tốt vô cùng, tốt đến mức tớ không có cách nào hình dung được, mỗi chữ viết ra đều cực kỳ tốt."

     Một khi cậu ấy đã nói đi nói lại y như đứa trẻ con, vậy thì chứng minh cậu ấy đang vui mừng phát điên, vui đến mức không muốn phí hoài tâm tư để sắp xếp ngôn ngữ của bản thân nữa rồi.

     "Bởi vì tớ là người viết đó." Tôi đu mình trên người Lục Hi, cậu ấy cũng rất tự nhiên vươn tay ra ôm chặt lấy, "Cậu viết cho tớ,  là chuyện rất tốt, tốt vô cùng, không có cách nào hình dung ra."

     "Thật sao?"

     "Thật mà."

     Lục Hi cọ cọ đỉnh đầu tôi: "Đột nhiên tớ muốn viết cho cậu rất nhiều thư tình nè, được chứ?"

     "Đương nhiên là được rồi."

     "Ngày nào tớ cũng nói cho cậu rằng tớ rất thích rất thích cậu, sau đó, lúc nào cậu cũng xem thư, rồi lúc nào cậu cũng ở bên cạnh tớ, có được không?"

     Tôi giơ tay lên, bóp bóp mặt cậu ấy cho đến khi cậu ấy cúi đầu xuống nhìn.

     "Lục Hi, vậy tớ cũng viết thư tình cho cậu, xong lúc nào cậu cũng đọc thư, lúc nào cậu cũng ở bên cạnh tớ, có được không?"

     Cậu ấy ra sức gật đầu, hai mắt mở lớn tựa như một đứa trẻ.

     "Thế là được, tớ cũng vậy." Tôi sờ sờ tai Lục Hi, "Cũng sẽ luôn ở bên cậu, dù cho cậu không viết thư tình, sẽ luôn như vậy."

     Cậu ấy chớp chớp mắt.

     Lần này thật sự thành một đứa trẻ rồi, vừa cười, nước mắt vừa rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều, truyện Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều , đọc truyện Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều full , Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều full , Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top