Đùi Sầm Thâm trúng một mũi tên.
Hắn chỉ kịp thoáng nhìn phong cảnh thịnh thế là đã ngã lên tường thành lạnh lẽo, mà mũi tên lạnh lùng này cũng phá tan hết thảy hoa trong gương trăng trong nước, lần nữa trả lại hắn bầu trời đêm trên đỉnh đầu.
Đêm của một ngàn ba trăm năm về trước không thể không có lấy một ngôi sao.
Nhận thức này đột nhiên khiến hắn hồi tỉnh, hắn cố nén đau nhức bò dậy, một tiếng gào to bỗng dưng vang lên sau lưng.
“Đạo tặc phương nào?!” Đó là một giọng nói vô cùng trong trẻo.
Sầm Thâm chợt quay đầu lại, lập tức thấy một bóng dáng cao gầy lẻ loi trên mái hiên thành lầu, dây cung kéo căng hết mức, đầu mũi tên chỉa thẳng về hướng hắn.
Bốn bề vẫn là Tây An sáng trưng đuốc đèn, đèn lồng đỏ giăng nơi tường thành, con đường lớn dẫn tới tháp chuông rực rỡ tựa ngân hà.
Người dân thành cổ đã sử dụng cách trang trí như thế hòng mộng về Đại Đường, mà đứng trước mắt hắn ngay giờ khắc này đây chính là một người của Đại Đường.
Bóng tối khiến hắn không thấy rõ mặt mũi đối phương, nhưng tóc đuôi ngựa cao cao và vạt áo bay bay trong gió rất thu hút sự chú ý.
Xem ký hiệu trên mũi tên thì nó là đồ vật thuộc quân doanh Đại Đường.
“Ôi, chơi lớn quá, ngươi đánh thắng được y sao?” A Quý tham sống sợ chết chân thành kiến nghị: “Hay chúng ta báo cảnh sát đi?”
“Câm miệng.” Sầm Thâm đau đến trán rịn mồ hôi lạnh, hai mắt còn gắt gao nhìn chằm chằm vào khách từ Đại Đường trên mái hiên.
Người này xuất hiện ở đây chắc chắn không phải ngẫu nhiên, là thứ gì đưa y tới nơi này?
Hạt nhân của Tú Cầu Nhỏ sao?
Dường như đối phương cũng nhận ra chung quanh mình khác thường, thả người nhảy khỏi mái hiên, quả nhiên thân nhẹ như yến, phóng khoáng và thanh cao như gió.
Chàng thả cung tên trở lại trên lưng, rút Đường đao giắt bên hông ra, từng bước một đi về phía Sầm Thâm.
“Ngươi rốt cục là ai? Tự tiện xông vào hoàng thành có ý đồ gì?” Chàng trầm giọng chất vấn, giơ mũi đao lạnh băng trực diện yết hầu Sầm Thâm.
Cảm giác nguy cơ nổ tung trong đầu, hình như miệng vết thương đổ máu không ngừng đã ảnh hưởng bệnh cũ tái phát, Sầm Thâm cắn môi, quặn đau quen thuộc xuất hiện trong cơ thể.
A Quý vội vàng ứng cứu: “Thiếu hiệp hãy khoan, hãy khoan! Ngươi biết năm nay là năm nào chưa, hai ngàn không trăm hai mươi lăm đó thiếu hiệp!”
“Hai ngàn không trăm hai mươi lăm?” Đối phương chết lặng.
“Thiếu hiệp ngươi đây kiến thức hạn hẹp, từng nghe thời không nghịch đảo chưa? Nơi này đã không phải triều đại của ngươi, ngươi nhìn kỹ xung quanh xem! Bọn ta đang tản bộ ngắm trăng êm đẹp, vô duyên vô cớ bị ngươi bắn một mũi tên, ngươi nói coi oan không cơ chứ?” A Quý vừa lường gạt vừa nỗ lực bò ra khỏi túi Sầm Thâm, rồi tiếp tục lường gạt: “Ta nghe hơi thở thì ngươi hẳn là yêu quái đồng loại, vốn cùng một gốc, sao lại gấp gáp tương tàn!”
Đối phương nhíu mày, tầm mắt quét qua gương mặt nhợt nhạt của Sầm Thâm, song vẫn không bị dăm ba câu mê hoặc.
Mới nãy chàng mạo hiểm phóng lên tường thành giữa cơn gió tuyết liền bị hiện tượng lạ đột ngột phát sinh cản đường, bấy giờ cũng chỉ có người này xuất hiện trước mắt chàng.
Có yêu khí, có gì đó kỳ quái.
Bông tuyết vương trên mũi dao hãy còn đó, nhưng gió tuyết đâu rồi?
Hoàn toàn không thấy.
“Làm sao ta tin tưởng… một con vương bát được?”
“Lão tử là rùa vàng!”
“Ai cần biết ngươi là vương bát hay là rùa, xạo xự tức kẻ gian.”
A Quý tức chết, cũng gấp muốn chết: “Nếu ngươi không tin thì có thể tự mình tra thử, nhưng ngươi còn tiếp tục chùng chình nữa, hắn sẽ mất máu quá nhiều mà chết!”
Khách phương xa tỏ vẻ hồ nghi, rõ ràng chàng nhắm ngay chân, chỉ tính ngăn cản người ta chạy trốn, sao trở nên nghiêm trọng như vậy? Song, sắc mặt Sầm Thâm xác thật trắng bệch đến dọa người, không giống làm bộ.
Chàng tức khắc không thể tiếp tục căn vặn, móc một bình ngọc nhỏ từ trong lòng, đổ ra một viên thuốc định đút Sầm Thâm uống.
Thình lình vào giây sau đó, Sầm Thâm đau đớn sắp phải ngất xỉu tới nơi bỗng dưng bừng con mắt, ánh sáng sắc lạnh lóe lên trong mắt, tay phải nhanh như chớp tóm chặt tay đang đưa thuốc cho hắn.
Khách phương xa chợt giật mình, nhưng cũng không phải không hề phòng bị, lập tức phản đòn khống chế cánh tay đối phương cướp lại quyền chủ động, tay khác nhanh chóng rút đao kề ngang cổ Sầm Thâm.
Chính khoảnh khắc này, lòng bàn tay đang bắt lấy Sầm Thâm chợt đau nhói.
Hắn buông tay theo bản năng, Sầm Thâm tức tốc bứt ra, chẳng đợi đứng vững, pháp quyết tựa như gió mạnh ào ào tuôn khỏi môi, cùng lúc đó, hai ngón tay hắn khép lại hướng lên trời, sợi thừng màu hồng quấn quanh cổ tay bắt đầu tỏa sáng.
Khách phương xa thấy thế bèn trực tiếp giơ đao lao qua, thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng tựa hồng nhạn, tích tắc đã giết tới.
Nhưng pháp quyết của Sầm Thâm càng nhanh hơn một bước, sợi thừng hồng như điện quang bay ra, kéo dài vô tận giữa tình thế ngàn cân treo sợi tóc, trói gô vị khách kia.
“Keng!” Trường đao rơi xuống đất, cục diện nháy mắt xoay chuyển.
Sầm Thâm đỡ tường thành thở dài, tuy rằng biến nguy thành an, song trên lưng đã mướt mồ hôi lạnh.
A Quý bò nhanh lại: “Ngươi không sao chứ, ai da làm ta sợ muốn chết, may mắn là ta đủ cơ trí, có điều vị thiếu hiệp này cũng giỏi lừa dối quá….”
Sầm Thâm không để ý hắn ta, hãy còn cởi áo khoác, cắn răng nhổ mũi tên, dùng quần áo cầm máu.
“Ngươi như vầy chắc phải đi bệnh viện, ngươi không muốn chết đâu nhỉ?” A Quý nhìn lượng máu đổ ra mà kinh hồn táng đảm.
Vừa rồi ông chỉ bịa bừa, vốn không ngờ tình trạng của Sầm Thâm tệ đến vậy.
Lúc này, một giọng nói vang lên: “Trong bao của ta có thuốc….”
Sầm Thâm và A Quý đồng thời quay qua, chỉ thấy khách từ Đại Đường đã bị dây trói tới mất hết cốt khí, cuộn tròn nằm nghiêng trên nền đất, nhìn họ với vẻ mặt vô tội.
Đây cũng là lần đầu tiên Sầm Thâm trông rõ mặt chàng, tuy dính bụi bặm, cả người thoạt nhìn hơi chật vật, nhưng thiếu niên mặt kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, thêm cái bộ dáng ngây thơ tội nghiệp này, tổng rất dễ làm người ta sinh lòng trìu mến.
“Trong túi của ta thực sự có dược, không gạt các ngươi.
Ta cũng không cố ý muốn bắn mũi tên đó, ai kêu các người nửa đêm lén lút xuất hiện ở đây, còn ồn ào ra động tĩnh lớn như thế, ta còn tưởng yêu ma quỷ quái nào tới….”
“Yêu bà nội ngươi!” Nếu không phải A Quý bò quá chậm, nhất định sẽ phóng qua đạp chàng một cước.
Kẻ này lên sân khấu phải tả là oai phong lẫm liệt, thiếu hiệp võ công cái thế, bây giờ lại giả vờ đáng thương.
Sầm Thâm không dư sức cãi nhau, hắn cũng không hoài nghi lời của thiếu niên, vì vậy miễn cưỡng dịch tới cởi tay nải được buộc trên lưng chàng, quả nhiên tìm được các loại dược phẩm bên trong.
Ngoại trừ thuốc còn có lương khô, quần áo và đồ dùng thường nhật, tiền bạc, ngọc bội cùng vài tạp vật.
Chưa kể cung tiễn và đao của chàng, có thể nói trang bị đầy đủ hết.
Sầm Thâm tìm được bình kim sang dược nhỏ, không rảnh lo thuốc thời cổ đại rốt cuộc có hiệu quả trị liệu thần kỳ như được tương truyền hay chăng, mà thẳng tay dùng luôn, rồi lấy băng gạc băng bó.
Cũng khổ cho hắn yếu ớt từ nhỏ, bệnh lâu thành bác sĩ.
“Thuốc viên vừa nãy là chuyên dành cho yêu quái uống.” Thiếu niên nhắc nhở lần nữa.
Sầm Thâm đương nhiên không quên, chứng bán yêu của hắn không thể tới bệnh viện của nhân loại, nếu đã sử dụng kim sang dược thì ngại gì một viên thuốc này.
Công hiệu từ thuốc viên gần như dựng sào thấy bóng, Sầm Thâm mau chóng phát hiện đau đớn trong cơ thể giảm bớt kha khá, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu lại, thiếu niên kia còn dòm hắn bằng đôi mắt tha thiết ngóng trông.
“Dược của ta cũng cho ngươi, đảm bảo không động thủ, ngươi có thể mở trói cho ta được không?” Chàng chớp chớp mắt, đáy mắt giấu giếm giảo hoạt.
“Không thể.” Sầm Thâm bỗng cười khẽ, chút đỏ thắm trên cánh môi tái nhợt tựa như máu, yêu dị đến độ khiến người ta run sợ trong lòng.
Bạn đang đọc bộ truyện Bán Yêu Và Bán Sơn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bán Yêu Và Bán Sơn, truyện Bán Yêu Và Bán Sơn , đọc truyện Bán Yêu Và Bán Sơn full , Bán Yêu Và Bán Sơn full , Bán Yêu Và Bán Sơn chương mới