Buổi chiều đầu hạ, thiếu niên đeo bảo đao đến từ Đại Đường lại đóng vai thi thể ở hành lang.
Cây Xuân rốt cuộc chào đón mùa hoa mới, hương thơm đặc biệt thoang thoảng trong không khí.
Ánh dương thuộc về nơi sâu trong ngõ hẻm luôn đi kèm bộ lọc thời gian riêng, chiếu sống mũi của thiếu niên anh tuấn thành ngọn núi, lông mi thật dài chính là đôi chim nhạn, vài lọn tóc bị gió phẩy nhẹ như cành liễu huyền ảo.
Thiếu niên không nhúc nhích chút nào, tay phải buông thõng xuống mép sàn, vừa lúc bị mấy tên trộm Ảnh Yêu chạy tới cổng phát hiện.
Một đám Ảnh Yêu trốn trong bóng râm bên hành lang, xì xào bàn tán về Ngũ Chỉ Sơn, có vẻ như đang bí mật mưu đồ chuyện gì đó rất quan trọng.
A Quý trong chậu nước gần đấy lo lắng vô cùng, than ngắn thở dài: “Thiếu hiệp nằm giả chết đã hai giờ, không bị sao chứ? Nếu không ngươi qua khuyên nhủ thử? Tố chất tâm lý của thanh thiếu niên thời nay không tốt lắm, rất dễ xảy ra chuyện….”
Sầm Thâm ngồi xem A Quý diễn, nhưng không hề bị lung lạc.
A Quý: “Ai….
Vô tình phát hiện có khả năng thầy giáo kính yêu đào hố chôn mình, chẳng được mấy hôm lại phát hiện thầy đã bị chôn trong hố từ lâu, ngươi nói chút đi, kịch bản thăng trầm như này kinh hỉ không? Hay khó chịu không?”
Sầm Thâm vẫn không bị lung lạc, tiếp tục với bức vẽ.
Chốc lát sau, A Quý lần nữa thở dài não nề: “Ai….”
“Cạch.” Sầm Thâm đặt viết xuống: “Câm miệng.”
A Quý từ chối phối hợp: “Ta đã sớm nói rồi, chó con cần phải vuốt lông, thế nhưng đâu ai nghe ta, hừ hừ…”
Sầm Thâm nghe xong, huyệt thái dương bắt đầu giật thình thịch, cắn răng hỏi: “Không phải ông phán tôi không an ủi được người khác sao?”
“Đúng, không an ủi người ta được và thờ ơ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.” A Quý đáp: “Y ở đây lạ nước lạ cái, lẻ loi không có ai để tố khổ, giống ngươi ngày xưa, không phải sao? Ngươi ấy, không hoạt bát cởi mở thì nhất định phải nghĩ thoáng hơn, người trẻ tuổi à.
Đời các ngươi còn ngắn quá, gặp ít người ít chuyện…..”
Nghe vậy, Sầm Thâm choáng váng.
Hắn ngừng vài giây rồi chậm rãi quay đầu nhìn về phía Hoàn Nhạc, hình như nhớ tới chuyện cũ, ánh mắt lạnh băng chợt mềm dịu hẳn.
Hắn lại muốn hút thuốc, sờ túi thì rỗng tuếch.
“Ông đã nói thế, vì sao không tự mình đi an ủi cậu ta?” Sầm Thâm hỏi ngược lại.
“Ta chỉ là một con rùa thôi!” A Quý cũng không ham hố mấy việc nhọc này, xoay người bò trở về chậu nước —— người già cả đùa giỡn cá vàng chút là vui rồi, quan tâm nhiều chuyện như vậy làm chi cơ, tổn thọ lắm.
Sầm Thâm không nhịn được trợn trắng mắt, song không nói thêm gì.
Hắn vuốt nhẹ ngón tay nhằm giải tỏa ham muốn rít điếu thuốc, quay qua nhìn Hoàn Nhạc một hồi lâu.
Hắn ngồi, Hoàn Nhạc nằm, trong khoảng sân nhỏ vắng lặng chỉ còn thanh âm hoa nở.
Khoảng chừng nửa giờ nữa trôi qua, Sầm Thâm rốt cuộc đứng lên, bước tới bên cạnh Hoàn Nhạc từ trên cao nhìn xuống chàng: “Muốn ăn thịt không?”
Hoàn Nhạc chớp chớp đôi mắt, đầu óc vẫn đang bị đủ loại hồi ức và suy đoán chiếm cứ, chốc lát chưa phản ứng kịp.
Sầm Thâm nhăn mày, ngữ khí gường gượng: “Ăn, hay không ăn.”
Hoàn Nhạc: QAQ
Hu, người hung hăng với ta.
Ta bị như thế này rồi mà người còn dữ dằn với ta?
“Chậc.” Sầm Thâm vò nhẹ làm mái tóc rối tung, mất rất nhiều sức lực để ngữ khí dễ chịu hơn: “Lẩu Shabu-shabu, ăn hay không?”
Hoàn Nhạc yên lặng trở mình, ôm đầu gối, đưa lưng về phía hắn.
Sầm Thâm vô cớ cảm thấy hình ảnh này hơi quen mắt, kèm theo một loại xúc động muốn đạp chàng xuống luôn.
Hắn cố gắng bình ổn tâm trạng, một lần trấn tĩnh chính là mấy phút lặng im.
Hoàn Nhạc ngoái đầu nhìn hắn: “Ngươi thực sự không dỗ ta sao?”
Sầm Thâm đen mặt: “Rồi ăn không?”
Dứt lời, Sầm Thâm cất bước rời đi.
Hoàn Nhạc lập tức ngồi dậy, ôm bắp đùi hắn: “Ta ăn ta ăn! Là tiệm lẩu Shabu-shabu nồi đồng lâu đời của gia đình ông lão ở đầu hẻm đúng không?”
Sầm Thâm hít sau một hơi: “Phải.”
Hoàn Nhạc: “Được thoải mái gọi món không?”
Sầm Thâm: “…..
Tùy cậu.”
Năm phút sau, thiếu niên nằm như xác chết kết thúc bằng một nồi lẩu.
Hai người để A Quý ở lại trông nhà, đạp lên tà dương thẳng tiến tới đầu hẻm.
Sầm Thâm đi rất chậm, gần đây hắn thường đi rất chậm, bởi vì mệt.
Tóc dài rồi cũng không rảnh đi cắt, chỉ lấy chun buộc qua loa một củ tỏi ở đằng sau, tiện tay vén tóc mái sang hai bên, do từng vấn nên hơi quăn, rối tung trông thật chán chường, chán chường đến mức vô cùng u sầu.
Hoàn Nhạc lại cảm thấy ưa nhìn lắm, Đại Đường chưa bao giờ có một người đàn ông như vậy, theo cách nói hiện đại chính là, cực kỳ đậm chất riêng.
(范儿)
Vừa nhìn đã biết người làm nghệ thuật.
Cửa tiệm lâu đời buôn bán rất đắt, ngay giờ cơm nên trong tiệm đã chật ních người.
Chẳng qua bọn họ đến đúng lúc, vừa vặn có một bàn mới dùng xong, bọn họ lập tức thế chỗ.
Thực ra Sầm Thâm không thích những nơi như vầy, đàn ông trung niên ba hoa khoác lác chuyện trên trời dưới biển, các đôi tình nhân nhỏ dính nhau ngọt ngào phát ngấy, trẻ em ồn ào, tạp âm tràn ngập mọi ngóc ngách.
Nhưng Hoàn Nhạc thì thích lắm, chọn một lèo mười tám dĩa thịt, nhiều đến mức vô phương đặt xuống.
“Shưư….” Miếng thịt mỏng phết qua nồi cù lao bằng đồng nóng hổi, vang lên tiếng shưư shưư.
Hơi nóng tràn ngập, hương thơm nức mũi, dường như ồn áo náo động trong không gian đều theo làn khói này bay thẳng lên trần nhà, ngoại trừ thịt thì trong mắt thực khách không có bất kỳ thứ gì khác.
Hoàn Nhạc mê mẩn lẩu Shabu-shabu, chàng chưa từng nghĩ tới, thời hiện đại sẽ có cách ăn uống hấp dẫn và làm người ta sung sướng như vậy, phải ca ngợi thời đại mới này, dân chúng ở thời đại mới quả thực quá hạnh phúc.
Ui, còn cả vị cay tuyệt hảo này nữa, tích tắc khi đưa miếng thịt lớn vào trong miệng, cảm tưởng như hương vị tinh tế ấy khiến vị giác của chàng nổ tung ngay tức khắc, linh hồn nhẹ nhàng xuất khỏi thiên linh cái lên thiên đàng.
Sầm Thâm chỉ ăn vài miếng thịt rồi buông đũa xuống, dạ dày không khỏe, không ăn nổi đồ quá cay.
Mà nhìn Hoàn Nhạc ăn thật thích chí, hắn bỗng cảm thấy bản thân có thể ăn tiếp mấy đũa.
Bạn đang đọc bộ truyện Bán Yêu Và Bán Sơn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bán Yêu Và Bán Sơn, truyện Bán Yêu Và Bán Sơn , đọc truyện Bán Yêu Và Bán Sơn full , Bán Yêu Và Bán Sơn full , Bán Yêu Và Bán Sơn chương mới