Hoàn Nhạc bị tống cổ ra đường, ủ rũ cúi đầu nhổ cỏ ở ngưỡng cửa.
Cỏ ơi cỏ à, ngươi sinh trưởng giữa khe nứt trên đá, ngoan cường biết bao.
A Sầm ơi A Sầm à, ngươi như vầng trăng cô độc giữa trời cao thăm thẳm, lạnh lùng khắc nghiệt làm sao.
Hoàn Nhạc giật tay bứt nắm cỏ lên, xem đi, vận mệnh của chàng như cỏ cây bay theo gió này, phiêu bạt không chốn nương thân.
Còn bị đuổi khỏi nhà.
Song, chàng có thể làm gì đây? Chàng làm rớt bể điện thoại di động của A Sầm, điện thoại di động thần kỳ đến thế, chắc phải rất đắt rồi?
Làm sao bây giờ?
Phải chăng hôm nay chàng không được vào trong nữa?
“Gâu!” Lúc này, một tiếng chó sủa truyền từ nơi cách đó không xa.
Hoàn Nhạc ngẩng đầu, bắt gặp con chó con lông vàng đất ngồi ở cửa nhà chếch bên kia, mở to đôi mắt ngấn nước tò mò nhìn Hoàn Nhạc.
“Ẳng ẳng ẳng!” Anh kỳ lạ quá hà, ngoại hình giống con người, nhưng mùi thì cùng loài với em.
“Không sai, ta chính là tổ tông của ngươi.” Hoàn Nhạc đường hoàng ra dáng nhận thân thích.
“Gâu?” Chó con nghi hoặc nghiêng đầu.
“Gâu.” Hoàn Nhạc cũng nghiêng đầu.
“Gâu!” Em vẹo qua bên trái.
“Gâu.” Anh ngoẻo sang bên phải.
Hai cái đầu chó nghiêng tới nghiêng lui mấy bận, rốt cuộc chó con xác định chàng là đồng loại, thận trọng cất bước vì tình hữu nghị.
Nó tới trước mặt Hoàn Nhạc, ngửi kỹ bên chân chàng một cái, ngẩng đầu: “Gâu gâu?”
Hoàn Nhạc sờ sờ đầu nó, thu khí tràng yêu quái của mình về đàng hoàng, đỡ mất công dọa nó sợ.
Ngay lúc này, chàng đột nhiên nhanh trí, nâng mặt chó con và hỏi: “Giúp tổ tông ngươi một chuyện, được không? Ngươi giúp ta một lần, ta sẽ thu ngươi làm đàn em.”
“Gâu?” Chó con ngẩng đầu.
“Ngươi đừng động đậy à.” Hoàn Nhạc giơ tay phải, pháp lực màu đen chậm rãi chảy ra từ lòng bàn tay, tiện đà hóa thành từng sợi quấn vòng quanh đầu ngón tay.
Năm ngón tay chàng khẽ nhúc nhích, pháp lực thuận theo sự điều khiển của chàng biến thành cái mão đeo trên đầu chó con, hai cọng dây đung đưa trong gió.
Với một cái búng tay nữa, nó lập tức khoác lên mình áo choàng màu đen oai phong lẫm liệt, mười phần bạo ngược.
Hoàn Nhạc hài lòng gật đầu, nhìn bốn bề vắng lặng rồi vỗ một cái lên mông nó: “Đi!”
Đám mây đen ngưng tụ dưới chân nâng chó con lướt qua tường bao bay về phía ngôi nhà nhỏ.
Gió thổi áo choàng đen và hai cọng dây dài, “Xiuu” một tiếng chó con đáp xuống hành lang, chẳng khác nào thiên cẩu giáng thế.
“Chời má? Hạo Thiên Khuyển hả??” A Quý trợn to cặp mắt hạt đậu xanh.
Sầm Thâm cũng kìm lòng không đặng bị thu hút sự chú ý, kinh ngạc nhìn đối phương.
“Gâu!” Tổ tổng sai em tới xin lỗi!
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, chó con hướng về Sầm Thâm bụp một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Sầm Thâm: “…”
A Quý hồi thần: “Chắc đây không phải bản thể của Nhạc Nhạc thiếu hiệp nhỉ? Nhỏ quá!”
Hoàn Nhạc không thể nhẫn nhịn nổi, tức khắc nhô đầu khỏi tường bao: “Đó không phải ta, ta uy phong hơn nó nhiều!”
A Quý hãi hùng: “Rốt cuộc ngươi đây chơi đùa ở đâu mà ra?”
Hoàn Nhạc: “Ta xin lỗi ấy.”
A Quý nhìn Hoàn Nhạc nằm nhoài trên tường bao rồi nhìn chó con quỳ bò dưới đất, cuối cũng đã hiểu ý nghĩa của tuồng kịch đang hát, vì vậy bật cười thành tiếng.
“Câm miệng.” Sầm Thâm vẫn lạnh lùng nghiêm khắc như cũ.
A Quý câm miệng liền, nhịn cười đến là vô cùng khổ cực.
Còn Hoàn Nhạc rất lo lắng, xem ra A Sầm vẫn chưa tha thứ cho chàng, vậy phải làm sao bây giờ?
“A Sầm, ta sai rồi, ra không nên quăng hỏng điện thoại của ngươi.” Chàng ngoan ngoãn nhận sai, hy vọng có thể lấy tình cảm chân thành đổi tình cảm chân thành.
Quả đúng là chàng đổi được thực tâm, nhưng không tới tay chàng mà đã bị chó con nẫng trước.
Sầm Thâm bắt chó con lên, tìm thịt giăm bông cho nó ăn ——- đấy là đồ ăn vặt của Hoàn Nhạc.
Cũng may hắn chưa bế chó con vào ngực, bằng không Hoàn Nhạc phải tức chết.
Sầm Thâm thả chó con xuống sân, đoạn nói với Hoàn Nhạc: “Dụ được từ đâu thì trả về đó đi.”
“Ta đi ngay!” Hoàn Nhạc nhảy xuống khỏi bờ tường, ôm chó bỏ chạy.
Chàng thề rằng, sau này tuyệt đối không để thêm bất kỳ con chó nào khác tiếp cận Sầm Thâm.
Bên kia, Sầm Thâm nhận được tin tức từ chuyển phát nhanh Đông Phong, bức thư đã thuận lợi được gửi đi, ít ngày nữa sẽ tới tay người nhận.
Hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, gửi thư được là tốt rồi, chỉ là không biết Phó tiên sinh thấy món đồ lén đưa kèm trong đó thì có hồi âm cho hắn không.
Hắn vừa nghĩ vừa không ngừng công việc trên tay, năm phút sau, điện thoại di động được lắp đặt hoàn chỉnh.
A Quý nói: “Ngươi sửa xong điện thoại di động rồi, nên cho y vào đi chứ, Nhạc Nhạc thiếu hiệp sắp oan ức chết rồi.”
“Oan ức?” Sầm Thâm giơ điện thoại lên để A Quý xem hình ảnh đang hiển thị trên màn hình: “Là ai dạy cậu ấy tìm cái này?”
A Quý rụt cổ một cái: “Chuyện này không liên quan đến ta nha, tự y muốn tìm, hơn nữa ngươi đâu y thích nam hay nữ sao? Nói không chừng người ta ưng vịt da giòn đấy.
Tư tưởng phong kiến là không được, Tiểu Thâm Thâm.”
Sầm Thâm lặng thinh, nói như vậy quả thật cũng không có gì không đúng.
Hắn chẳng bình luận, tiếp tục cúi đầu nghiên cứu.
Những cuốn sách và di cảo Ngô tiên sinh ở sát vách lưu lại có thể sao chép thì hắn đã nhân bản mang về đây, còn nguyên bản hắn cũng không di dời, thậm chí cố gắng hết sức duy trì cách sắp xếp ban đầu.
Từ đầu tới cuối hắn đều cảm thấy, nếu như mỗi người đều có chuyện xưa của riêng mình, vậy hắn chẳng qua chỉ là một kẻ vô tình xâm nhập, tự ý đọc sách đã là đường đột, làm sao có thể tiếp tục ảnh hưởng đến hướng đi của cố sự đây?
Cho nên bắt đầu từ hôm trước, Sầm Thâm rất ít khi qua nhà cách vách.
Đóng cửa, cài then, Vô tiên sinh vẫn là Vô tiên sinh kia, hãy để ông vĩnh viễn ở lại trong thời gian của nơi sâu trong ngõ hẻm này, tiếp tục tồn tại.
Bạn đang đọc bộ truyện Bán Yêu Và Bán Sơn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bán Yêu Và Bán Sơn, truyện Bán Yêu Và Bán Sơn , đọc truyện Bán Yêu Và Bán Sơn full , Bán Yêu Và Bán Sơn full , Bán Yêu Và Bán Sơn chương mới