Hoàn Nhạc cũng không manh động, người ta có câu kẻ mạnh không áp chế nổi trùm địa phương, tùy tiện gây thù chuốc oán ở một thành thị xa lạ thuộc một thời đại xa lạ là hành vi rất ngu xuẩn.
Cho nên chàng lựa chọn phương pháp của người hiện đại ——- truy tìm dấu vết trên mạng xã hội.
Nói ngắn gọn là, chàng lấy được địa chỉ weibo của Kiều Phong Miên thông qua Chử Nguyên Bình.
Hoàn Nhạc chưa có tài khoản cá nhân, bởi Sầm Thâm không chơi cái này.
Vì công cuộc hiểu rõ kẻ địch trong tối trên mọi phương diện, Hoàn Nhạc đã hỏi xin đồng nghiệp cũ ở tiệm hoa chỉ dẫn cho, sau đó tự mình đăng ký một tài khoản, đặt tên là “Khách Trường An trú chân nơi xứ lạ quê người.”
Tài khoản của Kiều Phong Miên là “Ba ba của mi mãi mãi là ba ba của mi”, được chứng nhận là blogger chuyên về thú cưng, từ trong ra ngoài đều phảng phất mùi kỳ kỳ quái quái.
Khách Trường An trú chân nơi xứ lạ quê người theo dõi Ba ba của mi mãi mãi là ba ba của mi, kế tiếp phát hiện người này khá giống Liễu Thất, vì anh ta thường xuyên biểu lộ loại khí tràng “các vị đang ngồi ở đây đều là phế thải”.
Mười câu đã có chín câu tạt nước đá.
Anh cũng không chỉ tạt nước đá thôi, mà tạt đến “một châm thấy máu” tao nhã lạ thường, chứ chưa từng dùng từ ngữ văng tục.
Là một luật sư, anh có thể tốt bụng nói cho đối phương hay hành vi của họ có thể lãnh án mấy năm, tạm biệt không tiễn.
Bài viết mới nhất của anh là như vầy: Thương Tứ ngu ngốc, thiên lôi giáng sét.
Nội dung này hơi thô bạo một chút, có khả năng anh và Thương Tứ đấy thực sự có thù hận.
Hoàn Nhạc lặng lẽ nghĩ, trượt tay nhấn thích cho anh, sau đó nhanh chóng hủy bỏ.
“Hô…” Đúng là sợ hú hồn một phen.
“Nhạc Nhạc thiếu hiệp, ngươi lén lén lút lút làm gì vậy?”
“Trinh sát tình hình quân địch.” Hoàn Nhạc quay đầu đáp: “Người không thấy luật sư họ Kiều đó rất đáng ngờ sao? Hắn là đại sư bắt yêu!”
“Há, nhưng nơi đây là Tứ Cửu Thành đa, trong Tứ Cửu Thành có Đại Ma Vương, một đại sư bắt yêu nho nhỏ thì dấy lên nổi sóng gió gì.
Với cả, chẳng phải có ngươi rồi sao?” A Quý chẳng để ý lắm.
“Đại Ma Vương?” Thoáng nghe cũng không giống người tốt.
“Chính là đại lão nha, trừ hắn ra, các khu đều có đại yêu tọa trấn, mấy năm gần đây hiếm khi xảy ra vấn đề lắm.” A Quý tràn đầy tự tin kể, song ông cũng không hiểu sâu về chuyện ở bên ngoài.
Do Sầm Thâm cứ ru rú trong nhà suốt, một mình A Quý không tiện lang thang, cho nên hiểu biết hữu hạn.
Đại khái ông chỉ từng nghe cái tên “Đại Ma Vương” này, lại không biết đối phương rốt cuộc là ai.
Nghe vậy, Hoàn Nhạc suy tư.
Quả nhiên không tùy tiện hành động là đúng, cho dù pháp lực tại thời hiện đại yếu kém, nhưng đại yêu vẫn phủ sóng rộng khắp như trước, không dễ chọc.
Chàng không muốn bởi bản thân cẩu thả dẫn đến chuyện như Quỷ Yến sẽ phát sinh nữa.
Nghĩ tới đây, Hoàn Nhạc giơ tay triệu bảo đao của mình, rút đao ra khỏi vỏ, khắc cấm chế bắt đầu từ khoảng sân trước mắt và bao phủ toàn bộ ngôi nhà.
Cấm chế này khác với kết giới, nó cho phép người ta tự do ra vào, nhưng có khả năng che chắn tất cả sóng pháp lực bất thường.
Chỉ cần có người kích hoạt cấm chế, với năng lực của Hoàn Nhạc, chắc chắn có thể phản ứng kịp thời.
Bố trí cấm chế xong, Hoàn Nhạc thoáng an tâm chút, xoay lại nhìn Sầm Thâm đang dựa vào bàn làm việc vẽ vẽ, nơi đáy mắt là một mảng nhạt màu ấm áp.
A Quý “Chà chà” hai tiếng, cái mùi yêu đương ôi chua này, quả thực thối không ngửi nổi.
Nhưng Hoàn Nhạc ngàn phòng vạn ngừa, cuối cùng vẫn như không, hơn nữa phòng tuyến còn bị phá từ bên trong ——– Kiều Phong Miên trực tiếp gọi điện cho Sầm Thâm, hẹn hắn ra ngoài uống trà chiều.
Sầm Thâm đồng ý.
Thế mà hắn đồng ý!
Người làm một chuyến ra quầy hàng đầu ngõ cũng ngại xa, tóc dài tới phải búi lên còn lười lê thân đi cắt, giờ lại nói muốn ra ngoài uống, trà, chiều!
“Tại sao? Tại sao? Tại sao?” Hoàn Nhạc bám dính Sầm Thâm một tấc không rời, đồng thời phát động công kích mang tên chất vấn.
Đôi mắt chó con long lanh ánh nước nhìn chằm chằm anh, tràn ngập đớn đau do bị phản bội và vứt bỏ, đấm thẳng vào linh hồn anh.
Hoàn Nhạc quả tình đau lòng, lần trước hẹn Sầm Thâm tới tiệm hoa chung thì hắn từ chối.
Lần trước nữa hẹn hắn cùng đi dạo siêu thị, hắn cũng lắc đầu.
Vậy cớ sao Kiều Phong Miên kia vừa hỏi là hắn chịu ngay!
Hoàn Nhạc không chấp nhận!
“Người không cần ta nữa sao?” Hoàn Nhạc hỏi.
Sầm Thâm bất lực hít sâu một hơi, đẩy chàng ra xa chút, đáp lời: “Anh ta bảo anh ta có tư liệu của hiệp hội thợ thủ công, tôi chỉ muốn xem thử.”
Hoàn Nhạc không bỏ qua: “Thoạt nhìn hắn không phải hạng tốt lành, làm gì hảo tâm vậy?”
“Được rồi.” Giọng Sầm Thâm hơi trầm xuống, “Ồn ào nữa thì một mình cậu ở nhà, tôi đưa A Quý theo.”
A Quý vội vàng gật đầu, “Dẫn ta dẫn ta theo đê, ta ở nhà miết buồn chán chết rồi.”
Hoàn Nhạc thò tay tóm lấy ông ném vào trong chậu nước, thoắt cái chuyển thành vô cùng tội nghiệp cầm tay Sầm Thâm nhận sai, “Thôi mà, ta không lộn xộn nữa, nhưng ta nhất định phải đi chung với người.”
Ban đầu Sầm Thâm vốn dự định như thế, Hoàn Nhạc biểu hiện cảnh giác với Kiều Phong Miên rõ ràng, hắn cũng sẽ không ngây thơ tới mức cho rằng chuyện này hoàn toàn không nguy hiểm.
“A Sầm, ta sẽ bảo vệ người.” Hoàn Nhạc vỗ ngực cam đoan.
Sầm Thâm chỉ giữ im lặng, tùy hỉ cậu đi.
Vì vậy vào buổi chiều thứ sáu, Sầm Thâm đã lâu chưa bước chân khỏi cửa dắt Hoàn Nhạc rời khỏi hẻm hồ đồng Tây Tử.
Ánh mặt trời mùa hè rực rỡ mà hơi chói mắt, hắn giơ tay che nắng, nhìn qua kẽ tay thấy hàng cây ven đường cũng đã khoác lên mình tấm áo mùa hè xanh tươi, phồn hoa và sức sống ngập tràn khắp chốn.
Phơi mình dưới ánh dương chói chang thế này, dường như xương cốt của Sầm Thâm cũng được tắm nắng, nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Có điều hơi nóng một chút.
Hoàn Nhạc đề nghị đạp xe qua bên đó, chung quy tuổi trẻ luôn xán lạn, cùng người thương cưỡi xe chạy giữa đô thành cổ kính, băng qua từng khung cảnh mới cũ xen lẫn nhau chính là chuyện cực kỳ hợp với hơi thở ngày hạ.
Song, Sầm Thâm chẳng sở hữu tí ti tế bào lãng mạn nào.
“Từ đây tới điểm hẹn tốn khoảng nửa tiếng đạp xe.” Mặt mày Sầm Thâm vô cảm.
“Ò.” Hoàn Nhạc bĩu bĩu môi, buộc lòng phải tiễn ý tưởng này.
Nhưng chàng đã mau chóng phấn chấn lên, giành đi bên trái Sầm Thâm nhường hắn đi ở phía trong vỉa hè, còn cố tình ghé cửa hàng tiện lợi mua dù để che cho hắn, phô bày triệt để bản sắc của cậu trai ấm áp.
Sầm Thâm chờ ngoài cửa hàng tiện lợi nhìn thấy chàng che dù chạy về phía mình, không biết vì sao hắn có cảm giác hình như thời tiết nóng bức cũng không gây mệt mỏi đến vậy.
Chỉ là cây dù hoa nhí màu vàng này quá thu hút sự chú ý của người khác.
Hai người ngồi tàu điện ngầm, ga tàu vào ngày thứ sáu đông như mắc cửi, Hoàn Nhạc một tay cầm dù hoa nhỏ một tay bảo hộ Sầm Thâm, như kỵ sĩ kiên cường, đã thế còn đang nuôi một mái tóc dài đen bóng.
Nếu hỏi ai chói mắt nhất giữa dòng người thì chính là Đại Đường Hoàn Nhạc chàng đây.
Tuy trời nóng bức, Sầm Thâm thể hàn vẫn mặc chiếc áo khoác mỏng dáng dài, trông hơi giống quần áo chống nắng.
Bạn đang đọc bộ truyện Bán Yêu Và Bán Sơn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bán Yêu Và Bán Sơn, truyện Bán Yêu Và Bán Sơn , đọc truyện Bán Yêu Và Bán Sơn full , Bán Yêu Và Bán Sơn full , Bán Yêu Và Bán Sơn chương mới