Trải qua một ngày một đêm nghiên cứu, Sầm Thâm nhìn Tú Cầu Nhỏ trong tay, lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Trong bát hương của Tú Cầu Nhỏ có khắc trận pháp thu nhỏ nào đó dùng để khống chế sức mạnh hạt nhân.
Nếu tùy tiện khởi động pháp khí, chỉ cần kiểm soát kém chút thôi sẽ tự hại chính mình.
A Quý nói không sai, đồ vật Liễu Thất lưu lại rất nguy hiểm, đấy chính là lực lượng có thể khiến thời không nghịch chuyển, không phải thợ thủ công nho nhỏ như hắn có thể khống chế được.
Bọn họ sống sót sau tràng biến động lạ thường kia chỉ do may mắn.
Vấn đề ở đây là, trận pháp thu nhỏ không trọn vẹn, muốn phục hồi nó thì nói dễ hơn làm.
Hắn cần phải trở về Bắc Kinh, đọc lại sách cổ, nghiên cứu tất cả trận pháp Liễu Thất lưu truyền, thậm chí tìm người khác trợ giúp.
Nhưng Hoàn Nhạc phải làm sao bây giờ?
Tường lưới vẫn còn, Sầm Thâm lần nữa mở mắt lưới, nhìn thấy Hoàn Nhạc ôm đao ngủ ngon lành.
Thiếu niên khi ngủ càng hiện rõ non nớt và ngây ngô, song tư thế của chàng chẳng non nớt chút nào —- cái tư thế kia, chỉ sợ hơi có động tĩnh khác thường, chàng lập tức rút đao ngay.
Dẫn chàng về nhà sao?
Sầm Thâm dựa vào bệ cửa sổ, cửa sổ nửa mở, ánh dương và cơn gió êm dịu cùng nhau lẻn vào, mà tường thành cổ xưa ngoài đấy, vẫn bình an tĩnh mịch không suy suyễn.
Thật là một buổi sáng nắng ấm trời trong, Sầm Thâm lẳng lặng nhìn thiếu niên, suy nghĩ dần bay xa.
Hắn đã quen một mình một phách, sau lại thêm A Quý, tuy rằng A Quý có thể nói chuyện, chung quy sẽ không biến thành một người sống sờ sờ.
Nói hắn ích kỷ cũng được, ơ hờ lạnh nhạt cũng được, tuyệt đại đa số quan hệ trên thế gian này đều là gánh nặng đối với hắn.
Thời gian chậm rãi thoảng qua, chờ đến lúc Hoàn Nhạc thức dậy đã là mười một giờ giữa trưa.
Chàng bị đói mà tỉnh.
Bữa trưa cũng được đặt bên ngoài, Sầm Thâm nhân giờ cơm tóm tắt ngắn gọn tình huống hiện tại cho Hoàn Nhạc rồi chờ chàng trả lời.
Hoàn Nhạc tức khắc ngừng tay ăn cơm, yên lặng nhìn Sầm Thâm: “Người muốn vứt bỏ ta ở chỗ này sao?”
Sầm Thâm: “Chúng ta vốn dĩ không phải một nhóm, tôi có thể thuê phòng trọ cho cậu.”
Hoàn Nhạc tội nghiệp đau lòng.
Sầm Thâm bạc tình lạnh nhạt.
“Sầm đại ca ngươi chưa yên tâm về ta sao? Ta thực sự không phải kẻ xấu, cũng không gây phiền phức cho ngươi, ngươi nhẫn tâm ruồng bỏ mình ta ở nơi này sao?” Hoàn Nhạc tích cực giải thích, thấy Sầm Thâm vẫn hững hờ, rốt cuộc khẽ cắn môi giơ một chân ra: “Bằng không ngươi cứ đâm ta một mũi tên?”
Sầm Thâm: “Đừng gọi ta Sầm đại ca.”
Hoàn Nhạc: “Vậy ngươi không thể bỏ rơi ta lại đây.”
Nói đoạn, Hoàn Nhạc đứng dậy từ sàn nhà, đi thẳng đến tường lưới, ánh mắt sáng quắc nhìn Sầm Thâm đăm đăm: “Ngươi bị thương còn chưa khỏe, ta phải chịu trách nhiệm với ngươi.”
Sầm Thâm: “……….”
Cạch, mắt lưới đóng thêm lần nữa.
Hoàn Nhạc chống nạnh đi tới đi lui vài lượt, cuối cùng đột nhiên lanh trí, bắt cóc A Quý.
A Quý múa may tứ chi kháng nghị: “Hai người trẻ các ngươi cãi nhau, dính dáng cái khỉ gì tới lão phu!”
Hoàn Nhạc giơ ông lên trước mắt đáp: “Không được, ta phải đề phòng các ngươi lén chạy đi.”
Vì thế A Quý cũng gia nhập đại quân du thuyết khuyên bảo Sầm Thâm dắt Hoàn Nhạc về nhà, đâu ngờ Sầm Thâm bên kia tường lưới đã ngủ rồi.
Bịt kín hai tai, cái gì cũng không nghe.
Nửa ngày nữa trôi qua, suốt hai ngày, hai yêu một rùa đều không bước ra khỏi cửa.
Ngược lại Hoàn Nhạc từng đứng ngay cửa quan sát chung quanh, nhưng chàng cũng không dám đi quá xa.
Thứ nhất, viên đá của chàng còn nằm trong tay Sầm Thâm, đó là chìa khóa để chàng về nhà, không an tâm nếu cách quá xa; thứ hai, hiện tại chàng càng lo lắng Sầm Thâm trực tiếp trốn luôn bỏ chàng lại.
Thêm một ngày nữa, Sầm Thâm cảm thấy mình có thể xuống đất đi đứng bình thường liền lên lịch quay về thủ đô.
Hoàn Nhạc nhìn chằm chằm Sầm Thâm, lỗ tai chó rất nhanh nhạy, động tĩnh nhỏ cỡ nào chàng cũng phát hiện được.
Buổi tối chàng cũng dứt khoát không ngủ, buộc A Quý lên lưng quần, chỉ sợ ngủ một giấc thức dậy sẽ lẻ loi một mình.
Sầm Thâm không tỏ rõ thái độ, không đồng ý dẫn chàng về nhà, cũng không đuổi chàng.
Tới buổi chiều ngày thứ ba, hắn thu dọn đồ đạc trả phòng rời đi, còn chưa tới cửa chính, Hoàn Nhạc ra ngoài lòng vòng bằng đường cửa sổ đã về, mở cửa ló đầu nhìn.
Hoàn Nhạc is watching you.
Trong lòng Sầm Thâm chợt vô cớ bật ra những lời này, còn tự động gắn hai cái lỗ tai lên đầu chàng, đúng là bị quỷ ám rồi.
Hành trình trở về vẫn là ngồi chuyến tàu Bắc Quốc, mà nhất định phải vào theo cổng yêu thị, thời gian cố định là sáu giờ rưỡi tối.
Lối vào yêu thị nằm ở khu phố văn hóa ẩm thực trứ danh Vĩnh Hưng, con người mê ăn uống thích vui chơi, yêu cũng thích ăn uống mê vui chơi, dạo yêu thị một vòng rồi dạo nhân thị một vòng, cuộc sống nhàn nhã như vậy.
Thiếu niên Đại Đường dạo qua hai cái thành thị cũng không mấy ngạc nhiên với náo nhiệt bên trong, chỉ cảm thấy hứng thú chút chút với khối kính giám ở cổng đền thờ.
Có lẽ bố cục thành thị hiện đại và thời cổ cách biệt quá lớn, chàng đọc thông tin giới thiệu mới biết đây là địa chỉ phủ đệ Ngụy Trưng ngày xưa, lấy làm lạ loanh quanh kính giám kia ba bận.
Bỗng dưng, ánh đèn flash lóe lên.
Chuông cảnh báo trong lòng Hoàn Nhạc reo inh ỏi, gần như cầm lấy chuôi đao ngay tức khắc.
Sầm Thâm đề phòng suốt mỗi phút giây cũng nháy mắt đè lại cái tay nắm đao của chàng, thấp giọng bảo: “Đừng quá khích, đó là chụp hình.”
“Chụp hình?”
“Ừ.”
Hoàn Nhạc không biết, người chụp chàng dọc con đường này cũng không phải số ít, có điều người quên tắt đèn flash thì chỉ một mà thôi.
Hoàn Nhạc tạm thời tiếp nhận lời Sầm Thâm giải thích, nhưng vẫn tò mò “chụp hình” là thứ gì.
“Đi thôi.” Sầm Thâm bước thẳng về phía vách tường chỗ bức tượng, đó chính là cổng vào yêu thị.
Thừa dịp bốn bề vắng lặng, hai người thuận lợi xuyên qua vách tường đến yêu thị.
Yêu thị có bố cục không khác bao nhiêu so với phố Vĩnh Hưng, chỉ lớn hơn gấp đôi.
Trung tâm phố Vĩnh Hưng có sân khấu kịch, trung tâm yêu thị cũng có sân khấu kịch, khi hai người tới, trên đó đang diễn hồi thứ chín .
Chuyện xưa phát sinh tại triều nhà Đường, người trảm rồng lại là Ngụy Trưng, coi như hợp với tình huống thực.
Một đám yêu quái ê ê a a trên sân khấu, hít mây nhả khói tự tạo hiệu ứng băng khô.
Chỉ là diễn viên diễn theo bản năng quá, dễ dàng gặp sự cố, thí dụ như đến tình tiết Ngụy Trưng phóng lên trời trảm rồng, hai diễn viên bay thật luôn.
Đoàn tàu còn chưa tới, Sầm Thâm dẫn Hoàn Nhạc và A Quý lại quán ven đường gần sân khấu, đỉnh đầu là mảng đèn lồng đỏ thẫm treo cao, đối diện là tiểu lâu ba tầng, nữ yêu xinh đẹp đứng dựa cửa sổ còn hút tẩu thuốc.
Mây khói mờ mịt, chiêng trống vang trời, mùi hương tỏa ra từ các gian hàng thực phẩm kết nối hiện thực cùng hư huyễn, mặc kệ anh là yêu quái lông dài trong núi hay yêu quái ở xã hội tây trang giày da, tại nơi đây, mỹ thực đối xử bình đẳng với anh.
“Rầm!” Đầu rồng cực lớn nện lên sân khấu, máu văng ba thước.
Đầu rồng còn gào thét: “Lý Thế Dân! Trả mạng cho ta! Trả mạng cho ta! Uổng cho ngươi nhận lời cứu ta, không cứu đã đành, cớ sao còn trợ Ngụy Trưng kia truy chém ta? Mau ra đây! Cùng ta tới chỗ Diêm Vương nói cho ra nhẽ!”
Hoàn Nhạc nghe thấy hơi thú vị, đứng lên ghế hiếu kỳ xem tiếp, tròng mắt phản chiếu diễn viên trên sân khấu, cũng phản chiếu đèn đóm thế tục, sáng trong vô cùng.
Qua hồi lâu chàng mới chưa đã thèm mà ngồi xuống, tràn trề hăng hái nói: “Tuồng này lạ ghê, hóa ra Ngụy đại nhân cũng đi chém rồng.
Bạn đang đọc bộ truyện Bán Yêu Và Bán Sơn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bán Yêu Và Bán Sơn, truyện Bán Yêu Và Bán Sơn , đọc truyện Bán Yêu Và Bán Sơn full , Bán Yêu Và Bán Sơn full , Bán Yêu Và Bán Sơn chương mới