Sâu trong hẻm Tây Tử, nơi thời gian thả chậm bước chân, lặng lẽ đón một ngày bình yên.
Không, có lẽ cũng không bình yên cho lắm.
“A Sầm!” Hoàn Nhạc chạy rầm rầm qua hành lang, thiếu niên như gió băng ngang A Quý đương tắm nắng hướng về phía Sầm Thâm đang ngồi ở bàn làm việc, căng chiếc T-shirt trong tay cho hắn xem, “Rách rồi.”
Sầm Thâm: “… Giặt rách?”
Hoàn Nhạc thật thà gật gật đầu, hôm nay chàng quên lấy chìa khóa trong túi ra mà giặt quần áo luôn, kết quả là giặt cho áo thủng một lỗ.
Chàng còn nhớ giá tiền của bộ đồ này, chẳng qua chỉ là hai mảnh vải mà đòi hơn ba trăm đồng đấy.
“Em không vá đâu.” Hoàn Nhạc giương mắt nhìn Sầm Thâm.
Sầm Thâm im lặng chốc lát, thấy chàng vẫn còn ngó mình, trong lòng không khỏi nảy sinh suy đoán: “Em muốn tôi vá cho em?”
Hoàn Nhạc tiếp tục mở to mắt nhìn hắn: “Nhé?”
Theo quan điểm của Hoàn Nhạc, T-shirt cũng coi như quần áo thiếp thân, phải không nhỉ? Nếu A Sầm chịu sửa quần áo giúp chàng thì làm tròn lên coi như gả cho chàng rồi.
“Tôi mua món mới cho em.” Sầm Thâm từ chối vô tình.
“Vậy cũng được.” Hoàn Nhạc cũng không nài nỉ, chàng chỉ lo Sầm Thâm mệt mỏi, không vá thì không vá thôi.
Chàng không kềm nổi nhìn về phía mặt bàn, giám sát Sầm Thâm làm việc nghiêm ngặt, “Đã xem rất lâu rồi, bác sĩ dặn người phải chú ý nghỉ ngơi.”
“Mới…” Sầm Thâm liếc đồng hồ treo tường, “Hai tiếng.”
Sầm Thâm dứt lời mà chỉ sợ Hoàn Nhạc trực tiếp vác mình đi, bèn bổ sung: “Tôi hơi để ý tới cái nút trong trận văn trên thanh đao Thập Nhị Kim kia.”
“Vậy mình ra ngoài nói.” Hoàn Nhạc ôm lấy cánh tay hắn, trông như nhõng nhẽo nhưng thực tế thái độ lại cứng rắn.
Chí ít là Sầm Thâm không thể thoát khỏi chàng, tuyệt đối không thể.
Cuối cùng Sầm Thâm vẫn bị chàng lôi ra hàng hiên, lười biếng dựa vào cây cột sưởi nắng, tay còn bị dúi cho dĩa trái cây.
Song, thật ra Sầm Thâm không thích ăn hoa quả cho lắm, giống như hắn không thích uống nước nóng vậy, đôi ba miếng là đã không muốn động thêm.
“Tôi từng suy nghĩ kỹ lưỡng, cái nút quỷ dị trong trận văn kia thế nhưng là nút chảy ngược, nó tách một phần sát ý từ máu tươi bên ngoài và lưu giữ trong trận văn ở thân đao.
Cứ thế tích lũy qua tháng ngày giết chóc, cây đao này sẽ trở thành thứ hung khí danh xứng với thực.” Sầm Thâm nói.
“Biện pháp cực đoan như vậy… Sao em cảm giác nó có chút phong cách của Liễu Thất?” Hoàn Nhạc nhíu mày.
“Không sai.
‘Bảo khí phổ” đã ghi nhận một thanh chủy thủ Liễu Thất rèn đúc cũng dùng phương pháp tương tự.”
“Nghĩa là Liễu Thất dạy cách đó cho Ngô Sùng An?”
Sầm Thâm gật gật đầu, có lẽ đây là đáp án có khả năng nhất.
Hoàn Nhạc suy tư, “Chắc vị Ngô tiên sinh này cũng không phải người theo khuôn phép cũ chi cho cam, chẳng trách có thể làm bạn với Liễu Thất.”
Nghe vậy, Sầm Thâm đột nhiên nhớ lại “Xuân phong quyển” bị đè dưới đáy rương kia, nét mất tự nhiên nào đó vội lướt ngang mặt.
Hoàn Nhạc không phát hiện sự khác thường của hắn, hãy còn cảm thán: “Có lẽ hắn vốn nên trở thành một thợ thủ công độc lập đặc biệt như Liễu Thất, chỉ là trách nhiệm từ hiệp hội thợ thủ công bỗng chốc ập xuống, hắn cân nhắc rồi vẫn lựa chọn đại cục.”
Chàng chợt liên tưởng tới Bình Nhi.
Trong bốn anh em nhà họ Hoàn, a tỷ anh dũng quả cảm, có khí phách cân quắc anh hùng; Nhị ca luôn dạo chơi nhân gian, là người phóng khoáng phong lưu nhất; mà tất cả mọi người đều nhất trí, Hoàn Nhạc chàng là kẻ được thương yêu nhất, tiêu sái tùy hứng, không bị ràng buộc.
Mỗi người bọn họ đều có sắc thái riêng, so sánh thì, hào quang trên người Bình Nhi giống như hơi chút ảm đạm.
Người ngoài đánh giá hắn như thế nào nhỉ?.
ngôn tình hay
Hoàn Nhạc bỗng dưng nghĩ không ra, không, có lẽ nên nói là trong đầu chàng hoàn toàn không có ấn tượng nào liên quan đến nó.
Bình Nhi như rất rất nhiều anh trai trưởng khác trên đời này, thuở thiếu thời trông nom em gái em trai, lớn rồi thì thuận theo tự nhiên tiếp nhận nghĩa vụ làm cha làm mẹ, kết hôn cùng một cô gái hiền lương, sinh con nối dòng cho gia đình.
Hắn chưa bao giờ khiến người khác phải bận tâm, lúc nào hắn cũng chăm lo săn sóc người khác, đặc biệt là Hoàn Nhạc.
“Bình Nhi từng nói với em, hắn mong em sống tự do tự tại, không tới Đài Chu Tước phụ giúp hắn cũng được.
Đợi ngày nào đó Nhị ca ổn định lại, lập gia đình, cha mẹ cũng nên quy ẩn sơn lâm.
Khi ấy em có thể tháp tùng cha mẹ đi đại thảo nguyên, Mạc Bắc hay bất kể nơi đâu.”
Lúc nói những lời này, đôi mắt Hoàn Nhạc lấp lánh ánh sáng.
Sầm Thâm thuận theo tầm mắt chàng nhìn ra ngoài, nhẹ nhàng hỏi: “Thế không phải rất tốt sao?”
“Nhưng Nhị ca em tham vọng trở thành một họa sĩ vĩ đại, có điều hắn không giỏi khoản họa sinh vật.
Hắn có thể vẽ núi sông tráng lệ, sa mạc rộng lớn quạnh vắng, tự nhiên sống động, chỉ là hễ vẽ sinh vật thì cứ như thiếu thiếu chút linh hồn.
Cho nên nói chung là hắn đang không ngừng trải nghiệm, không ngừng thăm thú, ngồi cũng ngắm nhìn, đi cũng quan sát, rảo bước khắp hồng trần, nhận thức chư công mọi chốn, cho tới lúc nghèo rớt mồng tơi —- lại về nhà xin tiền.” Trong lời Hoàn Nhạc nhắc đến Nhị ca Hoàn Dung còn dẫn theo đôi phần chê bai mơ hồ.
“Hội hoa xuân Lạc Dương năm nọ, em và mấy người bạn hẹn nhau đi ngắm hoa.
Bạn đang đọc bộ truyện Bán Yêu Và Bán Sơn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bán Yêu Và Bán Sơn, truyện Bán Yêu Và Bán Sơn , đọc truyện Bán Yêu Và Bán Sơn full , Bán Yêu Và Bán Sơn full , Bán Yêu Và Bán Sơn chương mới