Ngao Hoa và Tố Tâm đều giữ lời, mấy ngày sau cũng không đến quấy rầy, cho A Quý dư dả thời gian suy nghĩ.
Việc này có vẻ không phù hợp với tâm tình cấp thiết muốn đưa A Quý về của họ, nhưng Sầm Thâm nghĩ lại, vấn đề này ngược lại là một cái gút mắt.
Chuyện năm đó không phải dăm ba câu là có thể nói rõ, then chốt nằm ở chỗ A Quý không thể tự thông suốt, người khác nói vào bao nhiêu cũng vô dụng.
Ngao Hoa không cần kể cho A Quý nghe những thứ đã xảy ra trong suốt hơn một ngàn năm qua, A Quý cũng sẽ không nói cho Ngao Hoa biết những hối hận và dày vò trong lòng mình bao năm ấy, bọn họ đều đã quen với việc bình tĩnh đón nhận tất cả.
Sầm Thâm vẫn không khuyên gì, vì vậy ngày qua ngày nơi đây vẫn rất bình lặng, chỉ đôi khi nổi lên vài tiếng sấm, đó là Hoàn Nhạc và A Quý lại cãi vả.
Có lẽ biết biệt ly sắp tới, trò đấu võ mồm trẻ con vô bổ như mấy nhóc tì mầm non chơi với nhau trong giờ phút này cũng trở nên cực kỳ đáng trân trọng.
Rốt cuộc vào một buổi sáng nọ, khi cơn mưa xuân đổ xuống cuốn đi non nửa số lá của cây xuân, A Quý nhìn lá rụng đầy trên nền đá, ông nói: “Ta phải đi rồi.”
Lúc đó Sầm Thâm mới khoác áo bước ra từ phòng ngủ, mắt vẫn còn lim dim.
Nghe vậy, bước chân của hắn thoáng ngừng, cũng theo tầm nhìn của A Quý ngắm lá rụng trong sân, đột nhiên phiền muộn lại không biết nên nói gì.
Hoàn Nhạc đúng lúc từ phòng bếp bước qua, còn bưng theo ly cà phê.
Khi cà phê được dúi vào tay, ấm áp truyền vào người, Sầm Thâm mới hồi thần.
Nhưng hắn vẫn không thể nói nên lời, bởi hắn thực sự không biết cáo biệt cho lắm.
Bấy giờ hắn thoáng thấy chậu nước trong phòng làm việc, bỗng lên tiếng hỏi: “Ông muốn mang theo cá vàng không?”
A Quý ngẩn người, nhưng cũng lập tức đáp: “Mang đi chứ, dù sao cũng theo ta nhiều năm như vậy.”
Sầm Thâm gật gật đầu, song Hoàn Nhạc có phần không chịu nổi bầu không khí này.
Dưới cái nhìn của chàng, chỉ cần không phải tử biệt, mọi sự chia xa khác trên đời đều là để gặp lại.
“Tới hôm đi ấy, cũng đi Đoàn tàu Bắc Quốc hả? Bọn ta tiễn ông nhá.” Hoàn Nhạc vừa mở miệng, tiêu điều quạnh hiu và cảm giác ly biệt đều loãng hơn rất nhiều.
A Quý lại lắc đầu: “Tiễn ta làm chi, không về Trường An trước đâu, ta còn phải ra Bắc một chuyến.”
“Bắc?” Sầm Thâm nhíu mày, “Ông đi Bắc làm gì?”
“Ta cũng đâu thể nói về là về, với trạng thái bây giờ, ta trấn được con quỷ nào chớ? Phía Bắc là thánh địa của tộc Huyền Vũ, ta trở lại một chuyến lấy thứ vốn nên thuộc về ta.” A Quý đáp.
Hoàn Nhạc và Sầm Thâm liếc nhìn nhau, hai người cũng không biết đi Bắc là đi tới đâu, nhưng đều thấy có lẽ sẽ hơi nguy hiểm.
Hoàn Nhạc ra quyết định ngay sau vài giây suy nghĩ: “Vậy ta đi chung với ông.”
A Quý lắc đầu: “Bây giờ tộc ta chắc chỉ còn mình ta thôi, cái gọi là thánh địa cũng chỉ như phế tích, ra vào có chút hạn chế mà thôi.
Ngao Hoa sẽ theo ta về, các ngươi không cần lo lắng, nếu ta chọn quay lại thì sẽ không cẩu thả để mình có chuyện đâu.”
Cuối cùng, A Quý vọng về phương Bắc, ngữ điệu sâu xa: “E rằng, phương Bắc cũng đang chờ ta trở lại.”
Lúc này Sầm Thâm và Hoàn Nhạc chợt giật mình bừng tỉnh, đó mới là nhà của A Quý.
Lang bạt bên ngoài mấy ngàn năm, rốt cuộc ông cũng phải về nhà.
Đây có lẽ là con đường ông chọn, ngoảnh đầu dũng cảm đối mặt với thứ mình từng trốn tránh, từng chút một kiếm tìm lại những gì đã đánh mất.
Song, Hoàn Nhạc vẫn hơi lo lắng cho sự an toàn của A Quý, vì thế chàng tới thư trai gặp Ngao Hoa.
A Quý là nói dối tinh A Quý đó, chàng phải nghe chính miệng Ngao Hoa xác nhận chuyến đi này an toàn thì mới yên tâm được.
Sầm Thâm lại vào ký ức của Liễu Thất cáo biệt y.
Liễu Thất đang ngồi dưới cây lựu bên cầu Nam Lưu câu cá, mà khi người ta tạo ra đường sông này thì trong đó vốn không có cá sống.
Điều này khiến Sầm Thâm liên tưởng tới đoạn lời thoại trong phim ảnh, sửa chút chút là vừa hợp với khung cảnh trước mắt —- ta câu không phải cá mà là cô quạnh.
Thoạt nhìn trên người y luôn toát ra vẻ tịch liêu có một không hai của nhóm người cao thủ.
“Anh tới trễ.” Liễu Thất không quay đầu lại.
“Xin lỗi, trong nhà có chút việc.” Sầm Thâm đáp, đoạn bước vào dưới tán cây lựu.
Trong hồi ức bấy giờ chính là mùa hè, hoa lựu bung nở, trái lựu đỏ rực trĩu xuống nơi đầu cành.
Sầm Thâm nhịn không được vươn tay hái nó, muốn đem về cho Hoàn Nhạc.
Ngay lúc này, Liễu Thất đứng lên, nhường cần câu, bàn nhỏ và cả ghế cho Sầm Thâm, “Ngồi.”
Sầm Thâm lơ mơ, nhưng vẫn đón cần câu ngồi xuống ngay ngắn.
Hồi sau, Liễu Thất nói: “Sông này không có cá.”
Không có cá vậy đưa cần câu cho tôi làm gì chứ? Cái này sao cứ như đem con bỏ chợ vậy.
Liễu Thất lại nói: “Giới thợ thủ công bây giờ như sông không cá.
Toàn thể hiệp hội thợ thủ công, kể cả Ngô Sùng An cũng không ý thức được, khi khoa học kỹ thuật bắt đầu phát triển, thời kỳ hưng thịnh của thợ thủ công sẽ mãi mãi không bao giờ trở lại.
Đây cũng không phải vẫn đề ai kém ai tốt, mà là sự lựa chọn của thời đại.”
Sầm Thâm nghe vậy thì trố mắt một lúc lâu.
Hắn không ngờ Liễu Thất sẽ nói với mình những điều này, có vẻ như giội nước lạnh lên đầu, nhưng suy ngẫm cẩn thận thì khá giống lời nhắc nhở thiện ý trước lúc chia tay.
Xã hội loài người không cần bất kỳ pháp khí vượt khỏi thường thức, nó không thể nghi ngờ chính là phá vỡ cân bằng.
Thần linh đều ngã khỏi vũ đài lịch sử vì vậy, còn tương lai của thợ thủ công sẽ về đâu, xem ra đây vẫn là vấn đề khiến người ta nhức đầu.
Thế nhưng —–
“E rằng Ngô tiên sinh đã nhận ra từ lâu.” Sầm Thâm nhìn dây câu đang làm mặt nước dập dềnh gợn sóng, lần nữa nhớ tới bức thư tay kín chữ kia, nhớ cảnh tượng mình chạy khắp nơi thăm hỏi các thợ thủ công để phá giải bí ẩn trên bản vẽ trận pháp, hắn nói tiếp: “Sợ là ông ấy thực sự chỉ muốn giữ lại một mồi lửa, cho dù là nhờ ông hay nhờ Phó tiên sinh, chỉ cần truyền được một ngọn lửa đủ để rọi sáng đêm dài là được rồi.
Còn mai kia ra sao, nào ai nói trước được.”
Nhân loại có diệt vong hay không, thần linh có thể tái sinh hay không, sự tồn tại của yêu quái có bị phát hiện hay không… Từ thửo thượng cổ ban sơ đến vương triều Khổng Tước, rồi nhân loại quật khởi, Thương Hoa trị loạn, lại tới xã hội hiện đại ngày nay, thế giới vốn đã trải qua nhiều lần vô định như vậy.
Sự tồn vong của thời đại là vấn đề lớn, là chuyện mà nhân vật vĩ đại như Tứ gia nên lo lắng.
Còn vai nho nhỏ như Sầm Thâm chỉ cần nắm chặt đuốc, luôn hướng về phía trước là được rồi.
Liễu Thất nhìn Sầm Thâm, nom có vẻ hơi ngạc nhiên vì hắn có thể nói ra mấy câu này, mà nghĩ suy chốc lát, y cũng không nhiều lời nữa.
Sầm Thâm lại như mở máy hát, vừa nghiêm túc câu cá vừa bảo: “Trong nhà có người muốn đi thật xa, có lẽ rất lâu cũng không gặp lại.
Ông ấy ở chung với tôi rất nhiều năm, tôi có chút không nỡ, sau đó….
Bạn đang đọc bộ truyện Bán Yêu Và Bán Sơn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bán Yêu Và Bán Sơn, truyện Bán Yêu Và Bán Sơn , đọc truyện Bán Yêu Và Bán Sơn full , Bán Yêu Và Bán Sơn full , Bán Yêu Và Bán Sơn chương mới