Nếu Dung Thân Vương đã nói như vậy, hắn hẳn là có ý đem bảo đao trả lại cho mình mới đúng. Nghĩ tới đây, trong mắt hắn bất giác toát ra vẻ nóng vội.
Dung Thân Vương thầm nghĩ trong lòng, tiểu tử, gừng càng già càng cay, muốn đọ với ta, ngươi vẫn còn non lắm, ta cũng không tin không thể hấp dẫn được ngươi. Mặt ngoài lại bất động thanh sắc nói: "Muốn lấy lại mấy thanh bảo đao này cũng không khó, ngươi chỉ cần làm cho Dung gia một chuyện, ta sẽ trả lại cho ngươi, thậm chí trong lúc làm chuyện này, ta có thể cho ngươi mượn để sử dụng. Với sự thông tuệ của ngươi, hoàn thành chuyện này cũng không khó khăn, ngươi nguyện ý?"
Niệm Băng suy nghĩ một chút, mặc dù hắn nóng lòng lấy lại bảo đao, nhưng tâm tư cũng không hoảng loạn, "Lấy bảo đao làm thù lao để thay các ngươi làm một chuyện cũng không có vấn đề gì, thế nhưng, chuyện này không thể vi phạm đạo đức, không thể đi ngược ý nguyện của ta, ngài cứ nói ra trước, ta sẽ quyết định có làm hay không."
Dung Thân Vương thản nhiên cười, nói: "Chuyện này rất đơn giản, ta muốn ngươi thay Dung Băng tham gia thi đấu một tháng sau. Với ma pháp mô phỏng của ngươi. Lúc ngươi xuất chiến, phải lấy danh nghĩa của Dung gia."
Niệm Băng đầu tiên là ngây ra một lúc, ngay sau đó quả quyết nói: "Không, tuyệt đối không được, chuyện này ta không thể đáp ứng."
Dung Thân Vương nhíu mày, nói: "Chẳng lẽ ngươi không muốn lấy lại bảo đao của mình sao? Ngươi phải biết rằng, mặc dù ta đã đáp ứng cho ngươi ly khai, thế nhưng, bảo bối cấp bậc này là rất hiếm có."
Niệm Băng nói: "Không phải ta không muốn lấy lại bảo đao, mà là ta không thể đại biểu Dung gia đi tham gia dự cuộc thi đấu này, bởi vì, ta bản thân chính là một người tham gia cuộc thi đấu."
Dung Thân Vương cả kinh, "Cái gì? Ngươi cũng tham gia thi đấu? Ngươi đại biểu cho quốc gia nào?"
Niệm Băng ngẩng đầu nhìn hắn, rồi mới chậm rãi nói: "Ta đại biểu cho Băng Nguyệt đế quốc, đương nhiên, không có khả năng là Băng Thần tháp. Mà là Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội thấp kém." Vừa nói, hắn vừa lấy ra thẻ bài số mười từ không gian chi giới đặt trên thư án trước mặt Dung Thân Vương, tiếp tục nói: "Vị sư phụ thứ hai của ta, chính là Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội hội trưởng, phong hệ ma đạo sư Long Trí. Hắn đối với ta có ân, ta bản thân chính là trưởng lão của Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội."
Nhìn thẻ bài trên thư án, Dung Thân Vương đột nhiên nở nụ cười, nhìn hắn tươi cười, trong lòng Niệm Băng tràn ngập cảm giác quái dị, lúc còn nhỏ, mình đã hy vọng chừng nào để có thể thấy gia gia cười! Thế nhưng, từ ký ức của những năm đó, cũng không hề thấy hắn cười như hôm nay, đáng tiếc, trong lòng mình, hắn đã không còn là gia gia nữa rồi.
Dung Thân Vương nói: "Không thể phủ nhận, ngươi rất thông minh. Nếu ta đoán không lầm, ngươi là muốn lợi dụng Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội để đối phó với Băng Thần tháp? Lần này ngươi tới tham gia thi đấu, là để đả kích sự kiêu ngạo của Băng Thần tháp sao!? Chỉ là, ngươi có nắm chắc thắng được đại biểu của Băng Thần tháp không?"
Niệm Băng giật mình, không hổ là Hoa Dung đế quốc đệ nhất quốc sư! Từ một khối thẻ bài nho nhỏ cũng có thể nhìn ra nhiều điều như vậy. Nội tâm mặc dù kinh hãi, nhưng mặt ngoài hắn vẫn không tỏ vẻ gì, thản nhiên đáp: "Người ta cả đời có một số việc là không thể thua được, cứ cho là đại biểu của Băng Thần tháp cường đại, ta cũng không tin là một kẻ dưới hai mươi lăm tuổi có thể đạt tới cảnh giới ma đạo sư. Ma pháp mô phỏng của ta, ngài cũng từng chứng kiến, chỉ cần đối phương còn là ma đạo sĩ, ta sẽ có cơ hội dựa vào kỹ xảo mà giành thắng lợi, nếu thật sự vô pháp chiến thắng, không biết ngài có nghe qua một loại cấm chú lấy chính mình để nguyền rủa."
"Cái gì?" Câu trước của Niệm Băng không khiến Dung Thân Vương kinh ngạc, thế nhưng, câu sau lại khiến Dung Thân Vương đứng bật dậy, "Ngươi học sinh mệnh trớ chú? Ngươi học nó từ đâu?" Sinh mệnh trớ chú ma pháp, Dung Thân Vương quá quen thuộc, bất quá, đây là một tuyệt đối cấm kỵ ma pháp, chỉ dùng để liều mạng, năm đó, hắn từng có một bằng hữu không biết từ đâu nắm được chú ngữ này, trong một lần nguy cơ, bằng hữu kia dựa vào sinh mệnh địa trớ chú đã hoàn toàn thiêu đốt tính mạng của chính mình để cứu Dung Thân Vương, cho nên, hắn đối với trớ chú rất có cảm tình.
Niệm Băng bình tĩnh đáp: "Xin lỗi Dung Thân Vương, việc này ta không thể nói cho ngài, ngài chỉ cần biết ta có ma pháp này là được. Thi đấu lần này, ta nhất định phải thắng."
Thở dài một hơi, Dung Thân Vương ánh mắt sáng ngời nhìn Niệm Băng, đứa cháu đột nhiên trở về mang đến cho hắn rất nhiều rung động, Thiên nhi, ngươi đi rồi, nhưng để lại cho ta một đứa cháu xuất sắc như vậy, ngươi là trách cứ ta sao? Có lẽ Niệm Băng nói rất đúng, năm đó ta thật sự là quá cứng nhắc, cái ta lo lắng chỉ là chính bản thân mình và gia đình, chứ không để ý tới cảm thụ của ngươi. Tính cách của một người sẽ theo năm tháng mà thay đổi, đổi lại mười năm trước, sợ rằng Dung Thân Vương sớm đã cho giam cầm Niệm Băng rồi, thế nhưng hiện tại đã khác, hắn đã già rồi, qua bát tuần, hắn nguyên lai thích thanh tịnh chuyển thành thích náo nhiệt, nhất là đối với trọng thị thân tình so với trước kia lớn hơn không biết bao nhiêu lần. Nhìn thanh niên anh tuấn trước mặt không chịu nhận là tôn tử của mình, rồi nghĩ đến nhi tử đã qua đời, hắn thấy mềm lòng.
Quang mang lóe lên, chẳng biết Dung Thân Vương dựa vào không gian hệ ma pháp vật phẩm nào triệu hoán, trên thư án đã xuất hiện lục sắc quang mang, cả thư phòng nhất thời xuất hiện một tầng dày bảo khí, chính là sáu thanh ma pháp đao của Niệm Băng, có lẽ là phát hiện được khí tức của Niệm Băng, sáu thanh thần đao đồng thời rung lên, Ngạo Thiên đao vẫn phát ra tiếng ngâm khe khẽ, chợt thấy sáu thanh đao, Niệm Băng khó có thể che dấu kích động trong lòng, ánh mắt rơi trên quang mang của đao, phảng phất như đang nhìn vào bằng hữu tốt nhất của chính mình.
"Cầm lấy đi. Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, đều là tôn tử của ta, ngươi cùng Dung Băng ai đoạt được quán quân, đều là thay ta đả kích mặt mũi của Băng Thần tháp. Bất quá, nếu ngươi không muốn phiền toái, sau khi rời khỏi nơi này, phải nghĩ biện pháp thay dung mạo của ngươi." Ánh mắt của Dung Thân Vương đã trở nên nhu hòa, nhìn Niệm Băng, đợi hắn thu lại những thứ của hắn.
Niệm Băng có chút ngây ngốc nhìn Dung Thân Vương, hắn không nghĩ tới mình có thể lấy lại sáu thanh đao đơn giản như vậy, quang mang trong mắt liên tiếp lóe lên, rốt cục, sự hấp dẫn của bảo đao đã xua tan nghi ngờ trong lòng hắn, từng thanh một, lần lượt chui vào trong không gian chi giới." Dung Thân Vương, ta phải đi."
Dung Thân Vương gật đầu, nói: "Ngươi đi đi, ngươi hiện tại mặc y phục của Dung Băng, các ngươi tướng mạo tương tự, sẽ không có người ngăn cản ngươi. Ta nghĩ, không lâu sau, chúng ta còn có thể tái kiến."
Thở sâu, nhìn thật sâu vào đôi mắt thâm thúy của Dung Thân Vương, Niệm Băng phát hiện cừu hận trong lòng cũng đã nhạt đi một phần, không khỏi thầm nghĩ, đây là huyết nùng vu thủy sao? Cho là mình không chấp nhận hắn, cho là hắn trước kia đối với mình cùng phụ thân có nhiều chuyện không phải, nhưng hắn dù sao vẫn là gia gia của mình. Hiện tại Niệm Băng có chút minh bạch tại sao phụ thân trước kia đối mặt với Dung Thân Vương lại không phản kháng. Không hành lễ, hắn xoay người đi ra ngoài cửa, khi hắn đóng cửa thư phòng, cước bộ ngừng lại, "Nếu ta báo thù cho phụ mẫu được, có lẽ, ta sẽ quay lại nhà này."
Thân ảnh của Niệm Băng biến mất. Dung Thân Vương phảng phất đột nhiên già thêm vài tuổi, ngồi xuống ghế, nhãn thần thâm thúy trở thành mờ mịt, tay hắn có chút run rẩy, "Thiên nhi, Thiên nhi, ngươi thật sự đã chết? Ngươi yên tâm, ta sẽ lấy lại công đạo cho ngươi, ngươi thủy chung vẫn là nhi tử của ta! Xem ra, khi ta còn không quá già, vẫn phải tiếp tục tranh đấu rồi." Gặp lại Niệm Băng, biết tin nhi tử đã tử vong, Dung Thân Vương Dung Diễm đã đưa ra một quyết định. Ngẩng đầu, nhìn về phương bắc xa xôi, "Chờ ta đi, chúng ta sẽ có cơ hội tái kiến."
Niệm Băng mới vừa ra khỏi phòng gian không xa, liền gặp lại Dung Băng đang lo lắng chờ đợi, Dung Băng vừa nhìn thấy Niệm Băng một sợi tóc cũng không suy suyển, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, "Thế nào? Gia gia có làm khó ngươi không?"
Niệm Băng lắc đầu, đáp: "Không có. Hơn nữa hắn còn trả đao lại cho ta. Ca, có chuyện ta muốn nói với ngươi, ta cũng phải tham gia Tân Duệ ma pháp sư đại tái hơn một tháng sau."
Dung Băng không hề để ý nói: "Tốt lắm! Gia gia nếu đã lựa chọn cho ngươi đi tham gia, chứng minh rằng thực lực của ngươi trên ta, Niệm Băng, xem ra mấy năm nay ngươi cũng không lười biếng."
"Không, ca ca ngươi hiểu lầm rồi, ta mặc dù phải tham gia thi đấu, nhưng cũng không phải là đại biểu cho Hoa Dung đế quốc, ta đại biểu cho Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội. Có lẽ, chúng ta sẽ gặp lại ở tràng thi đấu."
Dung Băng nhíu mày, nói: "Ngươi đại biểu cho Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội? Không sao, gặp nhau ở tràng thi đấu cũng không sao cả."
Niệm Băng nắm lấy bả vai của Dung Băng, "Ca, đáp ứng ta, nếu chúng ta gặp nhau ở tràng thi đấu, nhất định không được hạ thủ lưu tình?"
Dung Băng trong mắt hiện lên tiếu ý, "Yên tâm đi, ta sẽ không hạ thủ lưu tình. Bất quá, ta lại hy vọng chúng ta không đụng nhau quá sớm, như vậy, chúng ta có thể dọn sạch càng nhiều chướng ngại, không phải sao?"
Niệm Băng hiển nhiên không nghĩ tới Dung Băng lại chẳng để ý gì nhiều đến cuộc thi đấu, "Ca, nếu ta cuối cùng đoạt được quán quân. Ngươi có trách ta hay không?"
Dung Băng ha ha cười, đáp: "Ngươi nghĩ ta là loại người này sao? Quán quân là dựa vào bản lĩnh mà đoạt được, ngươi được quán quân, là đại biểu cho thực lực của ngươi, ta chỉ biết cao hứng thay ngươi mà thôi."
"Ta đi đây, Dung Thân Vương cũng không gây khó dễ gì với ta, còn nhớ địa chỉ ta đưa cho ngươi chứ, nếu có chuyện gì, ngươi tới đó tìm ta." Mọi chuyện nơi này đã kết thúc, không cần phải lưu lại nữa.
Dung Băng gật đầu, mỉm cười đáp: "Ta sẽ không tiễn ngươi, ngươi vào thế nào thì ra thế đấy. Xem ra, ta phải trốn đi một lúc mới được."
Niệm Băng mỉm cười đáp: "Đúng vậy! Chúng ta lớn lên thật sự quá giống nhau, bất quá, ca ca! Nợ phong lưu của ngươi tựa hồ không ít, ngày đầu tiên ta tới Đô Thiên thành, cũng đã bị hai hồng nhan tri kỷ của ngươi nhận lầm, sau này, nếu các tẩu tử (ND: chị dâu) cứ nhận nhầm ta thành ngươi thì thật là phiền toái."
Nghe Niệm Băng giễu cợt, Dung Băng không nhịn được đỏ mặt, "Đừng nói lung tung, ta còn chưa kết hôn, ngươi làm gì đã có tẩu tử. Ta sao có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy! Ngươi gặp phải ai?"
Niệm Băng đáp: "Một người là muội muội của Mai đại ca nào đó, còn người kia, tên là Y Nặc, nhận tình của ngươi, vị Y Nặc tiểu thư kia còn tặng cho ta một kiện ma pháp vật phẩm rất hữu dụng, ngay cả tiền cũng trả thay ta. Ca, lần sau ngươi nếu nhìn thấy nàng, cần phải cảm tạ người ta. Hắc hắc."
Dung Băng cười khổ nói: "Nguyên lai ngươi nói chính là hai người bọn họ, Mai tiểu thư với ta căn bản là không có gì, chỉ là nàng đơn phương cứ quấn quít lấy ta mà thôi, ca ca nàng chẳng hiểu chuyện lại đi trợ giúp nàng."
Niệm Băng ánh mắt khẽ động, mỉm cười hỏi: "Nói như vậy, vị Y Nặc tiểu thư kia có gì với ngươi?"
Dung Băng than nhẹ một tiếng, nói: "Chỉ bất quá là hôn nhân chính trị mà thôi, tên của nàng là Hoa Y Nặc, là tôn nữ được đương kim Hoa Thiên đại đế sủng ái nhất, chúng ta từ nhỏ đã được quyết định thân sự, qua hai năm nữa sẽ thành hôn. Cũng may, ta vận khí không tồi, Y Nặc cũng không kiêu ngạo kiểu hoàng tộc, bất quá, ngươi ngay cả nàng cũng gạt được, xem ra, hai chúng ta thật đúng là giống nhau! "
Niệm Băng mỉm cười nói: "Thế thì ta an tâm rồi, thu lễ vật của tẩu tử thì chẳng có gì phải lo lắng, chờ đến lúc các ngươi kết hôn, ta nhất định tặng các ngươi một kiện đại lễ."
"Được rồi, tiểu tử ngươi mới từ chỗ gia gia ra đã hí hửng cười, mau lên đi thôi, nếu chúng ta đồng thời gặp phải người bên ngoài thì hỏng." Dung Băng mỉm cười nói.
Niệm Băng than nhẹ một tiếng, đáp: "Ca, ngươi biết không? Ta đã thật lâu không thấy thoải mái như vậy, cảm giác cùng với ngươi ở một chỗ thật tốt, trước kia, ta mọi chuyện đều phải làm một mình, hiện tại gặp được ngươi, chí ít trong lòng ta cũng có niềm tin, không cần lại phải đeo cái vỏ bọc nữa. Ca, ta đi, ngươi bảo trọng." Dùng sức bóp bả vai của ca ca, Niệm Băng xoay người đi.
Lúc trở lại lữ điếm, đã là buổi chiều, Niệm Băng bụng sớm đã rỗng, lúc trước vì tinh thần khẩn trương cũng không phát hiện, lúc này lòng dạ buông lỏng, mới cảm thấy đói cồn cào, tinh thần lực chỉ khôi phục ba thành, khiến hắn cảm giác rất mệt mỏi, cũng lười chẳng muốn ra ngoài ăn cơm, ở ngay lữ điếm tùy tiện gọi một chút thực vật, ngửi thực vật bình thường này, hắn không khỏi hoài niệm trù nghệ của chính mình, gần đây bận việc tu luyện ma pháp, vị khẩu của mình quả thực thua thiệt không ít, đợi thi đấu lần này kết thúc, nhất định phải hảo hảo nấu một bữa lớn an ủi chính mình, đồng thời cũng để ca ca thưởng thức kỹ thuật của mình một chút. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Minh tưởng chiếm cứ tuyệt đại đa số thời gian của Niệm Băng, khi hắn từ minh tưởng tỉnh lại, ma pháp lực cùng tinh thần lực đã khôi phục, cảm giác ma pháp khôi phục thật sự là rất thoải mái, Niệm Băng không tiếp tục minh tưởng, từ không gian chi giới lấy ra ma pháp bút ký mà Dung Băng cho hắn, hai người có lộ tuyến tu luyện mặc dù bất đồng, nhưng Dung Băng dù sao cũng là một ma đạo sĩ, từ bút ký của hắn, Niệm Băng thấy được rất nhiều lý giải của Dung Băng đối với hỏa hệ ma pháp, xem chú giải chi tiết này tốt hơn nhiều so với ma pháp thư, nhanh chóng, Niệm Băng chuyên tâm đọc, tựa như lúc trước ở đồ thư quán, toàn thân tâm đầu nhập vào tri thức ma pháp.
Bất quá, tình huống này cũng không duy trì lâu, bởi vì, tiếng đập cửa vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!