Niệm Băng trầm mặc một hồi mới nói: "Nếu quan điểm của ta trước sau vẫn không thay đổi, cừu hận đã ảnh hưởng đến cái nhìn của ta đối với thế gian, nàng và ta vẫn còn có thể cùng một chỗ không?"
Phượng Nữ nhẹ nhàng cọ xát lên vai Niệm Băng: "Ta đã lựa chọn, nếu lòng chàng không thay đổi, chờ chàng báo thù xong ta sẽ cùng chàng tìm một nơi thanh sơn thủy tú, cách ly với thế giới bên ngoài, chỉ còn cuộc sống của hai chúng ta, có được không?"
Thân thể Niệm Băng run nhẹ: "Cảm ơn nàng, Phượng Nữ. Ta sẽ cố hết sức thay đổi chình mình, chỉ cần có nàng bên cạnh lòng ta sẽ bình tĩnh hơn nhiều, hãy chờ ta quay lại." Trong lòng trở nên ấm áp hơn, không ngừng hồi tưởng lại từng lời của Phượng Nữ, Niệm Băng ly khai khỏi khách sạn. Hôm nay, hắn phải đối mặt với đối thủ thứ hai trong tổ của mình."
Bước vào trận đấu ngày thứ ba, bởi vì ngày đầu tiên xuất hiện việc ngoài ý muốn, tân duệ ma pháp sư đại tái năm nước thi đấu một ngày bốn trận đã trở thành mỗi ngày hai trận, hôm nay ở tổ một là do Mộc Vinh cùng Băng Vân đối chiến. Ngày trước, Băng Vân đã thắng hai trận, Mộc Vinh một trận, theo tình huống hiện tại, bọn họ chính là hai người có khả năng đạt được danh hiệu đứng đầu tổ một. Mà trận đấu này đối với Mộc Vinh là vô cùng quan trọng, chỉ cần hắn có thể chiến thắng Thiên Huyễn Băng Vân, đừng nói là đệ nhất tổ một, thậm chí cả đệ nhất cuộc thi cũng có thể đạt được.
Niệm Băng cùng Dung Băng ở dưới theo dõi, kể cả những người khác tham gia thi đấu căn bản không ai xem trọng Mộc Vinh, Thiên Huyễn Băng Vân chẳng những thực lực mạnh mẽ, hơn nữa trong trận đấu đầu tiên cùng Dung Băng, đến trận đấu ngày hôm qua đả bại tên ma pháp sư kia, nàng biểu hiện ra lực không chế ma pháp vô cùng lợi hại, làm cho người ta cảm giác sâu không lường được. Tương đối mà nói, Mộc Vinh mặc dù thực lực không kém, có tự nhiên ma pháp quỷ dị nhưng muốn thắng được Băng Vân cơ hồ là không có khả năng.
Hào quang màu lam xung quanh thân thể Băng Vân lóe lên, vẻ mặt của nàng vẫn băng lãnh như trước, không nói lời dư thừa, Mộc Vinh thì có vẻ khẩn trương, Dung Phi vừa tuyên bố trân đầu bắt đầu hắn đã lập tức đưa ma pháp trượng lên, vô số sợi mây hướng về Băng Vân lao đến, chính là biện pháp mà hắn dùng trong trận đấu với Phi Phi, đáng tiếc Băng Vân không phải là Phi Phi.
Một tầng băng sương vô thanh vô tức xuất hiện, tảng lớn băng sương toát ra từ thân thể Băng Vân, thân hình phiêu hốt lui về phía sau, nàng đã ẩn vào trong băng vụ.
Mộc Vinh âm thầm cười lạnh nghĩ thầm, chỉ cần tánh mạng của đối phương còn tồn tại, tự nhiên ma pháp của chính mình vẫn còn thể dò xét được, cho dù mắt không thể nhìn nhưng bằng vào cảm giác đối với tánh mạng hơi thở vậy là đủ rồi. Một bên khống chế sợi mây trùng nhập vào trong băng vụ, hắn một bên ngâm xướng chú ngữ tự nhiên lĩnh vực của mình.
Ma pháp tự nhiên quả thật có đặc điểm riêng của chính mình, tại phương diện do thám năng lượng tánh mạng các hệ khác thật không thể so sánh được, sợi mây vừa tiến vào băng vụ lập tức lao đến chỗ Băng Vân, điên cuồng đánh về phía nàng. Nhưng trong lúc này, trên đài đột nhiên xuất hiện tuyết rơi, từ trong băng vụ xuất ra tầng tầng bông tuyết như là lông ngỗng, bông tuyết đó không hề tầm thường, mỗi một bông như là lưỡi dao sắt bén phiêu lãng giữa không trung. Khi bông tuyết cùng sợi mây tiếp xúc, những sợi mây màu xanh nhất thời trở nên tán loạn.
Mộc Vinh cảm thấy vô cùng đau lòng, Đằng Ti ma pháp trượng chính là bảo bối của hắn, bằng vào chuôi ma pháp trượng này, hắn từng chiến thắng rất nhiều đối thủ có thực lực không chênh lệch lắm. Mắt nhìn thấy ma pháp trượng bị hủy diệt trong bông tuyết, hắn như thế nào lại không đau lòng đây nhưng động tác của hắn vẫn không đình chỉ. Dù sao, hạch tâm của Đằng Ti trượng là khối bảo thạch màu xanh biếc vẫn còn tồn tại, chỉ cần vẫn còn có nó, hắn một lần nữa chế tạo lại một cây Đằng Ti ma pháp trượng cũng không khó khăn, bây giờ trọng yếu nhất chính là đạt được thắng lợi trong trận đấu này.
Bông tuyết phiêu phù lơ lửng xoay tròn rất nhanh, bạo phong tuyết dần dần hình thành. Mộc Vinh một bên niệm chú ngữ, một bên lui dần về phía sau, mục đích của hắn rất đơn giản, chỉ cần có thể kéo dài tới lúc thi triển tự nhiên lĩnh vực, hắn sẽ thành công. Băng Vân trong băng vụ chậm rãi bước ra, bạo phong tuyết xoay tròn quanh thân thể nàng, trong mắt toát ra một tia hàn quang nhàn nhạt, nhìn thấy Mộc Vinh cũng không hề công kích.
Mộc Vinh có chút kinh ngạc nhìn Băng Vân, lúc này ma pháp của hắn rốt cục cũng đã hoàn thành. Bỗng nhiên hạt châu màu xanh biếc rơi xuống đất, hào quang màu xanh biếc chìm vào bên trong mặt đất. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyen35.vn
Thiên Huyễn Băng Vân lạnh nhạt nói: "Nếu không cho ngươi xuất ra ma pháp đắc ý nhất, chỉ sợ ngươi thua cũng sẽ không cam tâm. Ta muốn cho ngươi hiểu được, tự nhiên lĩnh vực trong thế giới băng của ta không hề có hiệu quả đâu."
Mộc Vinh hừ lạnh một tiếng: "Thật sự không có hiệu quả sao?
Mầm mống tánh mạng này của ta còn có thể hoán đổi mặt hiệu quả khác nữa. Hiện lên đi, tự nhiên lĩnh vực của ta."
Mặt đất chậm rãi chấn động, mầm mống tánh mạng bên trong mặt đất xuất hiện, tình huống trong trận đấu ngày đầu tiên lại hiện ra, vô số hào quang màu xanh biếc phiêu nhiên xuất ra, lan tỏa khắp ngõ ngách. Trong lúc này, Băng Vân lại di chuyển, một cái lục mang tinh lam sắc từ tay nàng xuất hiện, trong nháy mắt nhiệt độ trên đài kịch liệt giảm xuống. Vốn tốc độ phát triển của mầm mống tánh mạng rất nhanh đột nhiên giảm bớt, song chưởng Băng Vân đưa thẳng lên trước ngực mình,hai đầu ngón tay tiếp xúc cùng một chỗ, một cái quang cầu màu lam từ từ lớn dần, cuối cùng ngưng kết lại.
Dưới đài Niệm Băng kinh ngạc nói: "Bát giai băng hệ ma pháp tuyệt đối băng phong, trách không được nàng ta không sợ hãi." Tuyệt đối băng phong trong băng hệ ma pháp không phải thuộc loại công kích cũng không thuộc loại phòng ngự, giống như bạo phong tuyết dùng để phi hành trong khoảng cách ngắn, còn như tuyệt đối băng phong này bình thường chỉ dùng để băng hệ ma pháp sư vượt qua một ít nơi hiểm yếu làm ma pháp sư luống cuống chân tay, dưới sự khống chế của tinh thần lực, có thể đem một đoạn không gian ngưng tụ thành băng. Loại ma pháp này có ưu thế lớn nhất là đóng băng vô cùng nhanh, nhưng bởi vì khoảng cách khống chế có hạn, vừa hao phí lượng lớn ma pháp lực cho nên băng hệ ma pháp sư rất ít khi sử dụng.
Quang cầu màu lam nhẹ nhàng rơi xuống đất, lam quang nhàn nhạt trong nháy mắt tràn ngập, kể cả những cành cây đã nhô lên khỏi mặt đất trong nháy mắt cũng bị ngưng kết, lúc này bạo phong tuyết lại di chuyển một lần nữa, những cành cây bị đóng băng dưới sự càn quyết của bạo phong tuyết bị vỡ tan không còn một mảnh, hóa thành băng phấn phiêu lãng, trên trường đấu như là tràn ngập trong một tầng băng vụ.
Mộc Vinh trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh trước mắt, hắn không nghĩ đến tự nhiên lĩnh vực lại bị phá như vậy, mặc dù vẫn còn có hơi thở của mầm mống tánh mạng nhưng dưới sự áp chế của tuyệt đối băng phong, trừ phi đóng băng được giải trừ, nếu không thì tự nhiên lĩnh vực sẽ vô pháp phát huy ra chính thức tác dụng. Bạo phong tuyết bay đến trước mặt Mộc Vinh rồi ngừng lại, Băng Vân bình tĩnh nói: "ngươi nên nhận thua đi."
Mộc Vinh có chút ngốc trệ nhìn bạo phong tuyết trước mặt, ma pháp lực của hắn cũng không có hoàn toàn tiêu hao, lúc này vẫn còn có lực phản kích. Nhưng bạo phong tuyết trước mặt sẽ cho hắn thời gian ngâm xướng chú ngữ sao?
Băng Vân nhíu mày, nàng không có chờ đợi nữa, bạo phong tuyết trong nháy mắt vọt tới trước, cuồn cuộn nổi lên đem thân thể của Mộc Vinh "Tiễn" xuống đài. Hỏa vân tráo là phòng ngự ma pháp, bạo phong tuyết vừa chạm tới hỏa vân tráo lập tức biến mất còn thân thể của Mộc Vinh đã té nhào xuống dưới đài, trận đấu đầu tiên nhanh như vậy đã kết thúc. Băng Vân dễ dàng lấy được thắng lợi trong trận đấu thứ ba, đến lúc này các trận đấu trong tổ của nàng đã hoàn toàn chấm dứt, nàng vững vàng ngồi lên vị trí đứng đầu tổ một.
Dung Băng huých Niệm Băng môt cái, thấp giọng nói: "Thấy được chưa, trước mặt băng và hỏa ma pháp, tự nhiên ma pháp sẽ bị hạn chế rất lớn."
Niệm Băng vuốt cằm một chút, trong mắt toát ra nụ cười nhàn nhạn, ánh mắt liếc sang bên Mộc Tinh, Mộc Tinh nhíu mày nhìn ca ca đang thất hồn lạc phách, trong mắt toát ra một tia khinh thường.
Thiên Huyễn Băng Vân từ trên đài đi xuống. ánh mắt lạnh như băng dừng ở trên người Niệm Băng, ánh mắt Niệm Băng cũng nhìn về phía nàng, ánh mắt Băng Vân ngừng lại nhìn hắn một chút rồi xoay mình đi về phía chỗ ngồibên tổ một. Niệm Băng trong lòng có chút kinh ngạc, thời điểm Băng Vân nhìn vào hắn, ánh mắt băng lãnh lại xuất hiện một tia thân mật. Người của Băng Thần tháp lại có thể đối với chính mình thân thiện? A, đúng rồi, dù sao nàng cùng với mình cũng là đại biểu cho Băng Nguyệt đế quốc, chẳng lẽ nàng lại cỗ vũ cho chính mình lấy được vị trí đứng đầu tồ hai hay sao?
"Trận đấu thứ hai ngày thứ ba, số một tổ hai đấu với số năm tổ hai, người tham gia thi đấu bước lên đài." Sau khi Dung Phi tuyêt bố, Niệm Băng cùng Mộc Tinh đồng thời lên đài.
Mộc Tinh cũng không vì thất bại của ca ca lúc trước ảnh hưởng, nhìn Niệm Băng bĩu môi nói: "Hôm nay ngươi định giết ta hay sao?"
Niệm Băng nhìn thoáng một chút, ánh mắt đảo qua phía dưới đài, hắn phát hiện ngoại trừ Băng Vân cùng Dung Băng ra, ánh mắt người khác nhìn mình đều có chút quái dị, nhất thời hiểu được bọn họ là vì mình xuống tay ngoan tâm thủ lạt trong trận đấu đầu tiên nên sinh ra lòng giới bị, trải qua cuộc nói chuyện với Phượng Nữ, sự băng lãnh trong lòng hắn đã giảm đi rất nhiều, lạnh nhạt cười hỏi ngược lại: "Nếu như ta là ngươi, ta sẽ đi xuống với ca ca ngươi?"
"Ngươi…." Nộ ý trong mắt Mộc Tinh đại thịnh: "Ngươi nghĩ rằng ta là hai phế vật ngày đó sao?"
Niệm Băng cố tình kinh ngạc nói: "Chẵng lẽ ngươi không phát hiện ca ca ngươi thua như thế nào sao? Ngươi tự hỏi có thể so với hắn mạnh hơn bao nhiêu?"
Mộc Tinh khinh thường nói: "Vậy ngươi nghĩ rằng mình là ai, chẵng lẽ ngươi đến từ Băng Thần tháp sao?"
Dung Phi đứng một bên nhìn Niệm Băng, một bên nhìn Mộc Tinh tức giận nói: "Các ngươi lên đài chiến đấu hay là để nói chuyện phiếm?"
Mộc Tinh nói: "Ngài không tuyên bố trận đấu bắt đầu chúng ta đấu như thế nào được?"
Dung Phi hừ một tiếng nói: "Hảo, trận đấu bắt đầu." Nói xong liền đi xuống dưới đài.
Vừa nghe trận đấu bắt đầu bốn chữ, Mộc Tinh trong nháy mắt phảng phất như trở thành người khác, mái tóc dài màu xanh biếc bay phầng phật, sắc mặt trở nên dị thường bình tĩnh, hơi thở của tự nhiên tánh mạng phát ra, hảo quang màu xanh biếc nhàn nhạn giống như gợn nước bình thương vòng quanh thân thể nàng không ngừng di chuyển theo quy luật.
Niệm Băng bắt đầudi chuyển, hai tay duỗi ra phía trước, mỗi tay trước người vẽ ra một hình tam giác, lam, hồng lưỡng sắc quang mang đan vào nhau tạo thành một lục mang tinh kỳ dị: "Băng, ngươi là đại biểu của rét lạnh, hỏa, ngươi là nguồn suối nóng rực, hơi thở của băng và hỏa! Thỉnh các ngươi cho phép ta đem tính chất đặc biệt của các ngươi dung hợp, lấy ngọn nguồn của các ngươi làm vật dẫn, cộng minh đi." Trái lam phải hồng, lưỡng sắc quang mang phân biệt theo hai bên thân thể của Niệm Băng phát ra, hắn rốt cuộc cũng dùng ra băng hỏa đồng nguyên ma pháp mà mình đắc ý nhất. Băng, hỏa, hai loại nguyên tố không ngừng ngưng tụ vòng quanh thân thể hắn, lúc này bằng vào băng hỏa đồng nguyên hắn có thể làm ra các loại biến hóa trên ma pháp, đối với tự nhiên ma pháp không quen thuộc, hắn lựa chọn lấy tĩnh chế động.
Hai mắt Mộc Tinh hoàn toàn biến thanh hai luồng lục quang, thân thể từ từ bay lên trên đài, mặc dù chỉ là cách mặt đất khoảng một thước nhưng lúc này nàng phảng phất như là nữ thần tự nhiên, toàn thân tràn ngập một hơi thở kì dị.
Mộc Vinh dưới đài tự nhủ nói: "Tiểu tử, ngươi hãy chết đi, muội muội ta chính là tiên thiên đại địa chi nữ, ngươi há có thể đối phó."
Khi Niệm Băng hoàn thành chú ngữ là lúc hai tay Mộc Tinh đã hợp lại phía trước người, từng đạo lục quang lấy thân thể nàng làm trung tâm tản ra. Đột nhiên, trong mắt nàng quang mang đại thịnh, hơn mười cái dây mây phá không hướng Niệm Băng phóng đi, vị trí lao ra cực kỳ xảo diệu, chẳng những công kích Niệm Băng hơn nữa còn phong kín tất cả phương vị hắn có thể né tránh.
Niệm Băng trong lòng cả kinh, hai tay vừa lật, trực tiếp xuất ra hơn mười khối đê giai băng hỏa cầu nghênh tiếp. Những tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên, mỗi một lần, đều làm xuất hiện vô số mảnh vở màu xanh biếc, lực nổ mạnh của băng hỏa cầu đem những dây mây này tất cả hủy diệt, Niệm Băng phải lui lại mấy bước dưới lực phản chấn nhưng hắn phát hiện, Mộc Tinh như trước vẫn phiêu phù giữa không trung, tất cả lực phản chấn đều bị tầng hào quang màu xanh biếc kia hóa giải.
Niệm Băng biết, mình không thể chờ đợi nữa, hào quang chợt lóe, Ngạo Thiên đao vào tay, cánh tay hắn trong nháy mắt hóa thành ảo ảnh, Ngạo Thiên đao phát ra phong nhận kỹ năng, huyễn hóa ra mười đạo phong nhận tung bay nhưng mà xuất ra theo từng góc độ bất đồng hướng Mộc Tinh công kích. Đồng thời, băng hỏa đồng nguyên ma pháp dưới sự điều động của Niệm Băng dung nhập vào trong Ngạo Thiên đao, tăng them uy lực của đòn công kích.
Mộc Tinh căn bản không để ý tới phong nhận này, hai mắt của nàng đã biến thành hai luồng hào quang màu xanh biếc, lúc này căn bản không thể nhìn ra thần sắc trên mặt nàng, hai tay tạo thành hình chứ thập trước ngực cũng không có biến hóa nhưng mặt đất phía sau lôi đài đã bắt đầu chui ra vô số nhánh cây và dây mây, không ngừng quấn lấy nhau.
Phong nhận va chạm với vầng sáng màu xanh biếc, giống như lực phản chấn lúc đầu, vô thanh vô tức biến mất.
Sự biến mất của phong nhận không làm cho Niệm Băng quá kinh ngạc, hắn kinh ngạc chính là dây mây và thực vật không ngừng tăng trưởng phía sau lưng Mộc Tinh, rõ ràng là tự nhiên lĩnh vực mà Mộc Vinh dùng qua nhưng Mộc Tinh lại không có ngâm xướng chú ngữ a! Cái này ít nhất tương đương với thất giai ma pháp như thế nào lại có thể dễ dàng sử dụng như thế?
Mộc Tinh mở miệng nói: "Thủy, hỏa, thổ, phong cũng đều có nguồn gốc từ tự nhiên, trong đại địa nữ thần lĩnh vực của ta, mấy cái này đều không thể có hiệu quả, trừ phi ngươi thi triển ma pháp vượt qua đại địa nữ thần lĩnh vực hai bậc mới có thể phá được lĩnh vực của ta nhưng đại địa nữ thần lĩnh vực của ta là bát giai ma pháp, ngươi có thể có thực lực của ma đạo sư sao?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!