Niệm Băng dù sao cũng đã tu luyện ma pháp nhiều năm, tinh thần lực đã cường đại tới trình độ nhất định, ho khan một tiếng để che dấu sự xấu hổ của mình, hỏi: " Cô nương, ngươi hảo, ta đến tìm Hoa Thiên tiền bối, người ở đâu? ".
Thiếu nữ nhìn ngó đánh giá Niệm Băng vài lần, có chút nghi hoặc nói: " Ngươi là ai? Tìm người làm gì? ".
Niệm Băng nghe xong câu hỏi của thiếu nữ, không khỏi nhớ đến sư phụ, khẽ thở dài: " Ta là phụng theo di mệnh của sư phụ mà đến, muốn bái phỏng Hoa Thiên tiền bối ".
Thiếu nữ vẫn không tin Niệm Băng, hỏi tới: " Sư phụ ngươi là ai? ".
Niệm Băng nhíu mày, đáp: " Đồ đệ không tiện gọi danh húy của sư phụ, sư phụ ta trước kia có ngoại hiệu là Quỷ Trù ".
Nghe được Quỷ Trù hai chữ, thiếu nữ kinh ngạc a một tiếng, mở rộng cửa, từ bên trong đi ra, Niệm Băng lúc này mới hoàn toàn nhìn rõ bộ dáng của nàng. Nàng mặc một thân y phục màu lam, ngoại trừ đầu, toàn thân đều được bao bọc trong y phục, áo rất cao, che dấu cổ, thân hình lả lướt chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, đôi mắt to màu lam xinh đẹp đang nhìn mình không chớp, ánh mắt lam của nàng lại không giống với của mình, của mình là màu lam thâm thúy của biển rộng, mà của nàng lại là màu lam trong suốt của da trời, trong mắt không có một chút tạp chất. Niệm Băng kinh ngạc phát hiện, vóc người của thiếu nữ rất cao, vốn chính mình cao hơn người thường không ít, so với nàng cũng chỉ cao hơn nửa cái đầu mà thôi, bắp đùi thon dài của nàng được bao phủ bên trong quần dài, đem đến cho người ta một loại mỹ cảm kinh tâm động phách.
Thiếu nữ biết Niệm Băng đang đánh giá chính mình, vẻ ngượng ngùng trên mặt càng tăng lên, hỏi dò: " Ngươi, ngươi là đệ tử của Tra tiền bối? Ngươi vừa rồi nói là di mệnh, chẳng lẽ, chẳng lẽ Tra tiền bối đã … ".
Niệm Băng buồn bã vuốt cằm, nói: " Sư phụ ta vừa mới qua đời, cô nương, Hoa Thiên tiền bối đâu? ".
Thiếu nữ nhìn Niệm Băng có chút nghi hoặc, nói: " Người ngươi hỏi, Hoa Thiên tiền bối, chính là sư phụ ta, nhưng là, ta nghe sư phụ nói qua, Tra tiền bối chỉ có một gã đệ tử, là một tên béo mập, nhưng là, ngươi cũng không mập a! Hơn nữa sư phụ ta nói qua, Tra tiền bối thân thể tốt lắm, sao lại dễ dàng đã chết được? ".
Niệm Băng nhìn bộ dáng chân thật của thiếu nữ, nỗi bi thương vì cái chết của Tra Cực cũng phai nhạt vài phần, bật cười: " Người có đán tịch họa phúc ( ND: sớm họa, tối phúc, không biết thế nào), ai có thể nói khẳng định mình có thể sống bao lâu đây? Sao, ngươi nghĩ rằng ta lừa bịp sao? Lúc Hoa Thiên tiền bối thấy ta là lúc ta mới chỉ mười một tuổi, như vậy cũng đã bảy năm qua rồi, khi đó béo, không có nghĩa là sau này lớn lên vẫn béo như vậy, ta chính là tên béo mập ngươi nói đến ".
Trong mắt thiếu nữ hiện lên một tia lạnh lẽo, kiên trì nói: " Trừ phi ngươi lấy ra thứ gì có thể chứng minh thân phận, nếu không, ta sẽ không cho ngươi gặp sư phụ ta ".
Niệm Băng bất đắc dĩ nói: " Nhớ kỹ lần trước tới, Hoa Thiên tiền bối dường như còn chưa có thu đồ đệ, nếu ngươi muốn chứng minh, vậy hãy nhìn xem ". Vừa nói, hắn vừa đưa tay vào ngực, lấy ra Thần Lộ đao lúc xưa Hoa Thiên gia công mà thành.
Thiếu nữ thấy Thần Lộ đao, trong mắt nhất thời quang mang đại phóng, một tay nhận đao, nhẹ nhàng vuốt ve vỏ đao tựa hồ đã rỉ sét, cảm thụ từng luồng hơi lạnh trong vỏ đao, thì thào nói: " Đúng vậy, đúng vậy, chính là nó, chính là nó a! Thần Lộ đao ". Tay nàng chuyển tới chuôi đao, chạm vào lăng hình bảo thạch đang tản ra khí tức lạnh lẽo, nàng đã tin vài phần.
Niệm Băng nhìn bảo nhận trong tay thiếu nữ, nói: " Ta gọi nó là Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức ".
Thiếu nữ ngây ra một chút, hỏi lại: " Tên thật đẹp, bất quá nghe có chút thê lương, tại sao lại gọi như vậy? ".
Niệm Băng mỉm cười, đáp: " Việc này ta không thể nói cho ngươi, cứ cho đó là bí mật của ta đi. Tiểu thư mỹ lệ, hiện tại ngươi có thể cho ta gặp Hoa Thiên tiền bối? ".
Thiếu nữ gật đầu, nắm chặt Thần Lộ đao đi vào phía trong, " Theo ta đến đây ".
Niệm Băng đi theo thiếu nữ vào sân của Thủy Hóa Thiết Khí Phô, nơi này vẫn trống trải như xưa, bếp lò nằm chính giữa sân, bên cạnh còn có cái gì đó, nhìn qua tựa hồ là thứ để nhóm lửa.
Thiếu nữ đưa Niệm Băng đi tới gian phòng bên trong, lần này đến vào ban ngày, Niệm Băng có thể nhìn thấy rõ ràng mặt ngoài rách nát của hai gian phòng, tựa hồ tùy thời đều có nguy cơ sụp đổ. Thiếu nữ đi tới cửa phòng đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Niệm Băng, nói: " Mời đến đây ". Nói xong, nàng đẩy cửa ra, tay hướng Niệm Băng làm ra hiệu mời vào.
Niệm Băng nhìn con ngươi màu lam trong suốt của thiếu nữ, không biết tại sao, trong lòng nổi lên sự tín nhiệm mãnh liệt, không hề hoài nghi, bước vào trong phòng trong.
" A! ". Niệm Băng kinh hô một tiếng, vừa vào phòng gian, cước bộ lập tức dừng lại. Trong phòng chỉ có một phiến cửa sổ, ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ mang đến cho căn phòng âm u một chút ánh sáng. Niệm Băng thấy được chính là, trên bàn có bày một khối bài tử, nhìn rõ ràng là một khối linh bài, trên mặt viết: " Ân sư Hoa Thiên chi linh vị ".
Xoay mạnh người, Niệm Băng nhìn về phía thiếu nữ, " Hoa Thiên tiền bối đã chết? ".
Trong mắt thiếu nữ thủy ảnh mông lung, " Đúng vậy, hai năm trước, sư phụ đã bỏ ta đi ".
Niệm Băng nhắm mắt, bi thương trong lòng lại bị dấy lên, một lần nữa đối mặt với bài vị của Hoa Thiên, tiến đến, hai tay khép hai bên thân thể, cung kính hướng về linh vị cúc cung ba lần. " Tiền bối, không ngờ ngày đó từ biệt, lại không có ngày gặp lại, nguyện tiền bối trên trời có linh thiêng sớm an nghỉ. Sư phụ ta cũng đi đã lên thiên đường, có lẽ, lúc ngài nhìn thấy người, còn có thể bảo người làm cho ngài một chút mỹ thực ".
Thiếu nữ một mực ở sau lưng nhìn Niệm Băng, thấy hắn đối với Hoa Thiên tôn trọng như vậy, trong lòng không khỏi tăng thêm vài phần hảo cảm, tới bên Niệm Băng, nói: " Sư phụ người tuy đã đi, nhưng tinh thần người vẫn còn ở lại. Người vĩnh viễn đều sống ở trong lòng ta. Ân nghĩa năm năm dạy dỗ, ta vĩnh viễn không dám quên, đáng tiếc, ta muốn phụng dưỡng người thêm một chút cũng không còn cơ hội nữa rồi ".
Niệm Băng thở dài thật sâu, " Người thì ai chẳng phải chết, ai cũng không thể khống chế thọ mệnh của bản thân, Hoa Thiên tiền bối như vậy, sư phụ ta cũng là như vậy, không biết lúc nào sẽ đến phiên ta đây? ".
Thiếu nữ nhìn vẻ thâm thúy vượt xa niên kỷ trong mắt Niệm Băng, trong cặp mắt lam hiện lên một đạo hồng quang nhàn nhạt, " Ta còn chưa biết tên của ngươi ".
Niệm Băng từ trong suy tư tỉnh táo trở lại, " A! Là ta khiếm nhã, ta tên Niệm Băng. cô nương, ngươi là? ".
Thiếu nữ thì thào lặp lại, " Niệm Băng, Niệm Băng, danh tự này gợi nhớ sâu sắc về quá khứ, ta gọi là Phượng Nữ ".
Niệm Băng khen: " Quả nhiên như phượng chốn nhân gian, cô nương người cũng như tên. Thật không nghĩ tới, bảy năm trước lần đầu tiên tới đây, sư phụ cùng Hoa Thiên tiền bối còn giễu cợt lẫn nhau. Nhưng hôm nay hết thảy lại đều đã thay đổi, bọn họ đã không còn, lại chỉ còn lại có ngươi cùng ta. Nam nữ sống chung một nơi có chút không ổn, nếu Hoa Thiên tiền bối đã ra đi, ta đây cũng cáo từ. Phượng Nữ cô nương, sau này có duyên sẽ gặp lại ".
Phượng Nữ nhìn Niệm Băng cầm lấy Thần Lộ đao từ trong tay mình rồi đi ra phía ngoài, nàng đột nhiên kêu lên: " Chờ một chút ".
Niệm Băng quay đầu nhìn lại, " Phượng Nữ cô nương, còn có chuyện gì? ".
Phượng Nữ hai má đỏ bừng, may là trong phòng ánh sáng không nhiều, cho nên không dễ bị nhìn thấy, " Ta, ta chỉ là muốn hỏi ngươi, lần này tới tìm sư phụ ta, có chuyện gì không? ".
Niệm Băng nghĩ thầm, Phượng Nữ nếu là đồ đệ của Hoa Thiên, nói không chừng nàng cũng có thể giúp đỡ mình, nghĩ tới đây, hắn từ trong lòng lấy ra Chính Dương đao đi tới. " Thanh đao này cô nương hẳn là cũng đã nghe Hoa Thiên tiền bối nói qua, trước kia, nó từng là tác phẩm đắc ý nhất của Hoa Thiên tiền bối ".
Phượng Nữ không cần nhìn, chỉ là tay mới chạm lên chuôi đao, trong mắt nhất thời quang mang đại phóng, thậm chí so với lúc vừa rồi cầm Thần Lộ đao còn muốn sáng hơn vài phần, " Chính Dương, là Chính Dương đao? ". Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Niệm Băng gật đầu, nói: " Chính là Chính Dương đao, sư phụ trước lúc lâm chung, đem thứ người yêu quý nhất truyền lại cho ta. Ta lúc nào cũng đem nó trên người. Lần này ta tìm đến Hoa Thiên tiền bối, ngoại trừ đến thăm người, còn có một việc chính là vì Chính Dương đao này. Chính Dương đao tuy tốt, nhưng so với Thần Lộ đao thì thủy chung vẫn có chênh lệch, mà sự chênh lệch này chính là do nó không chân chính có được linh hồn của chính mình. Sừng hỏa long mặc dù là trân phẩm hiếm có, nhưng nó lại không có linh hồn của hỏa long, cho nên, ta muốn đem lại cho thanh Chính Dương đao này linh hồn, nếu được như vậy, nó nhất định sẽ không hề kém hơn Thần Lộ bảo đao ".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!