Lần công kích này của Niệm Băng chính là do hắn đã suy nghĩ từ rất lâu. Nhìn ma pháp bao trùm một phạm vi cực lớn nhưng khi tiếp xúc với mục tiêu thì cửu long cửu phượng dưới sự khống chế của tinh thần lực tức thì cùng lúc đánh về một điểm. Đây chính là một đơn thể ma pháp công kích, cũng là đơn thể ma pháp có uy lực công kích mạnh nhất mà Niệm Băng có thể phát ra lúc này. Dưới sự khống chế của mình, Niệm Băng cho rằng không có gì có thể cản được uy lực ma pháp.
Trong tiếng nổ ầm ầm, một đạo lưu quang lóe lên, ma pháp nguyên tố điên cuồng bạo phát. Quang mang rực sáng, uy lực của long phượng hỏa diễm phát ra nhìn bề ngoài không hề mạnh hơn hai cái cửu giai ma pháp băng hỏa đồng nguyên nhưng thực ra lực công kích lớn hơn rất nhiều. Thứ nhất là bởi vì ma pháp bị áp súc, thứ hai là ma pháp được khống chế tập trung công kích vào một điểm. Muốn phá hoại một lực phòng ngự cường đại thì tập trung công kích một điểm chính là biện pháp tốt nhất.
Quang mang từ từ tan đi. Bàn Tử bụi bám đầy mặt đang không ngừng khạc đất trong miệng ra. Cả đầu tóc Bàn Tử lúc này bám đầy đất cát. Nhưng chỉ là đất cát mà thôi.
Niệm Băng trợn mắt nhìn y phục của Bàn Tử dính đầy đất lúc này một chút hư hại cũng không có, cả người bất giác cảm thấy vô lực. Công kích như vậy mà còn không tạo ra chút thương hại gì, không lẽ da thịt hắn cứng như sắt hay sao? Mà có dù là sắt đi chăng nữa thì cũng không thể chịu được công kích của mình như vậy.
"Không đánh nữa, ta nhận thua."
Niệm Băng bất lực lắc lắc đầu. Bàn Tử tán thưởng nhìn niệm Băng nói:
"Tiểu tử, lần này so với lần trước mạnh hơn không ít đó. Ít nhất ngươi cũng biết đánh vào một điểm, hơn nữa còn làm cho ta vô pháp tránh né. Bất quá, ngươi nghĩ ma pháp là phải màu mè lắm sao? Ma pháp càng sặc sỡ thì càng tiêu hao nhiều tinh thần lực. Nếu như ngươi có thể đem ma lực ngưng tụ thành một điểm thì hoặc giả ngươi có lẽ sẽ gây chút phiền phức cho ta. Nhận thua à, ừ, đi thôi, tới tòa thành tiếp tục nấu cho ta ăn. Khu rừng này linh khí sung túc, ngủ ở đây thật thoải mái. Ta quyết định trước khi ngươi đánh lại ta thì không được rời khỏi đây. Hôm nay ngươi đã nghĩ làm gì cho ta chưa? Yêu cầu của ta cũng không cao lắm, chỉ cần ngon hơn lần trước một chút là được rồi."
Niệm Băng nhíu mày:
"Ngươi chẳng phải nói là ta đi đâu ngươi theo đó sao? Sao bây giờ ngươi lại nuốt lời chứ?"
Niệm Băng sớm đã nghĩ tới sau khi rời khỏi nơi này tức thì đi tới Áo Lan đế quốc tìm Ngọc Như Yên. Dựa vào sức liên hợp của phu thê Ngọc Như Yên cộng thêm bản thân thì nói không chừng có thể sẽ cứu được Phượng Nữ. Mặc dù hiện tại Bàn Tử nói vậy nhưng theo lời hắn nói thì chẳng khác nào giam lỏng, dù mình muốn rời đi cũng không thể được.
Bàn Tử cười cười nhìn Niệm Băng nói:
"Tiểu tử, nghĩ xấu xa thì khỏi cần nghĩ làm gì. Muốn cứu lấy lão bà của ngươi thì phải dựa vào chính bản thân ngươi thôi. Đi đi, lúc này ngươi vẫn còn ma pháp lực, không cần phải để ta giúp bay nữa rồi. Ngủ mười ngày, ta bây giờ đói bụng lắm. Tiền lần trước lấy về xem ra vẫn còn đủ cho ngươi mua thực phẩm."
Niệm Băng hung hăng trừng mắt nhìn Bàn Tử:
"Được, coi như ngươi lợi hại đi, bất quá, ngươi hãy cẩn thận một chút, phòng ngự bên ngoài của ngươi mặc dù rất mạnh nhưng phòng ngự bên trong chưa chắc đã vậy đâu. Cẩn thận coi chừng bị ta hạ độc chết đó."
**
*
Hai tháng sau.
Bình nguyên Lãng Mộc có thể nói là bình nguyên nổi danh nhất trên đại lục. Đất đai ở đây phì nhiêu có thể nuôi sống cả mấy chục vạn người. Lãng Mộc bình nguyên không chỉ địa thế bằng phẳng mà còn có rất nhiều con sông lớn uốn quanh, vị trí địa lý cùa bình nguyên so với nước biển không cao lắm. Dưới các điều kiện như vậy, đất đai của bình nguyên rất phì nhiêu để khiến cho đủ các loại thực vật sinh trưởng. Hầu như các loại sản vật của đế quốc đều xuất phát từ Lãng Mộc bình nguyên mà ra, có thể nói, Lãng Mộc bình nguyên chính là kho lương của Lãng Mộc đế quốc.
Lãng Mộc bình nguyên nằm ở phía nam Lãng Mộc đế quốc, diện tích tựa hồ như chiếm tới một phần ba toàn quốc. Vì để bảo vệ tài nguyên lớn nhất của đế quốc phòng ngừa Hoa Dung đế quốc nên Lãng Mộc đế quốc bố trí trọng binh đóng tại dãy núi Thiên Lang ngay bên rìa Lãng Mộc bình nguyên.
Cũng có thể nói là Lãng Mộc đế quốc rất may mắn. Ngay tại nơi tiếp giáp giữa Hoa Dung đế quốc và Lãng Mộc đế quốc, dãy Thiên Lang sơn trở thành một giới tuyến thiên nhiên. Cả ngọn núi lớn cơ hồ kéo dài ba phần tư biên giới giữa hai đế quốc. Còn một phần tư còn lại, dưới sự nỗ lực nhiều năm, Lãng Mộc đế quốc đã tạo nên một tòa thành kiên cố, dựa vào vị trí địa lý thuận lợi, tại đây Lãng Mộc đế quốc trú đóng hai mươi vạn quân lúc nào cũng có thể dàn trận để nghênh tiếp công kích của Hoa Dung đế quốc.
Cũng bởi vì Lãng Mộc đế quốc phòng thủ nghiêm ngặt nên từ trước tới giờ Hoa Dung đế quốc không hề có cơ hội tiến vào chiếm đoạt lấy Lãng Mộc bình nguyên. Nhưng, tình trạng đó cuối cùng đã kết thúc.
Một tháng trước, Hoa Dung đế quốc đột nhiên tập kích Lãng Mộc đế quốc. Toàn bộ quân đội của Hoa Dung đế quốc tại bắc phương không hề có chút động tĩnh, nhưng từ trong hậu phương bỗng nhiên xuất hiện mười vạn đại quân, sau đó bắc phương mới phái hai mươi vạn đại quân hành động, mọi chuyện diễn biến cực nhanh, cho thấy rõ ràng đã có âm mưu từ trước. Lần này quân đội xuất chinh do Dung Thân vương trực tiếp chỉ huy thống lĩnh Hỏa Diễm Sư Tử kỵ sĩ đoàn cùng khinh, trọng kỵ binh tinh nhuệ. Mười vạn đại quân toàn bộ đều do kỵ binh hợp thành. Trang bị của nhóm quân này cơ hồ như tương đương với một nửa quân phí của Hoa Dung đế quốc.
Bốn đạo quân của Hoa Dung đế quốc biên chế tổng cộng có ba mươi vạn, trong đó mười vạn đại quân do chính Dung Thân vương tự thân thống lĩnh, dùng tốc độ nhanh nhất tấn công vào Thiên Lang sơn. Mười vạn đại quân do Dung Thân vương thống lĩnh đi trước nhưng bọn họ tuyệt không hề tập kích vào trọng địa do Lãng Mộc đế quốc kiến lập mà lại chọn lấy một phương hướng khác. Cũng chính bởi như thế đã khiến cho Lãng Mộc đế quốc trở tay không kịp.
Hoa Dung đế quốc sử dụng phương pháp quá bí mật khiến cho tới khi chiến tranh kết thúc, Lãng Mộc đế quốc mới biết Hoa Dung đế quốc đã làm cái gì. Bọn họ đã sử dụng phương pháp đơn giản nhất nhưng cũng là phương pháp khó nhất, nổ núi.
Mấy trăm hỏa hệ ma pháp sư dưới sự thống lĩnh của Dung Thân vương dùng hỏa hệ ma pháp mạnh nhất tấn công vào nơi yếu nhất của Thiên Lang sơn liên tục công kích, đặc biệt đích thân Dung Thân vương tự phát động cấm chú. Vì vậy chỉ trong một ngày đã san bằng ba ngọn núi cao ba trăm trượng, tạo nên một con đường rộng trăm trượng. Xuyên qua con đường này, Dung Thân vương thống lĩnh đại quân kỵ binh trực tiếp tiến vào bên trong Lãng Mộc bình nguyên.
Đến khi Lãng Mộc đế quốc phát giác thì đại quân của Dung Thân vương đã liên tiếp trùng phá ba đạo phòng tuyến, tiến vào nơi đất đai phì nhiêu của bình nguyên. Lúc này, hai mươi vạn quân còn lại của Hoa Dung đế quốc cũng đã sớm tiến nhập vào Lãng Mộc đế quốc, do trưởng tử của Dung Thân vương Dung Việt thống lĩnh. Dung Thân vương ngoại trừ dẫn quân chiến đấu ra thì không lúc nào ngừng lại, chỉ cần cướp đủ tài nguyên là tiếp tục tiến vào sâu bên trong Lãng Mộc bình nguyên. Còn Dung việt thì thống lĩnh hai mươi vạn đại quân đi phía sau thu thập tàn cục, tất cả các tài nguyên cướp được đều dùng tốc độ nhanh nhất thông qua con đường mới mở vận chuyển về Hoa Dung đế quốc. Hành động như vậy chỉ còn có thể dùng hai từ cường đạo để hình dung.
Lúc này cả Lãng Mộc đế quốc đều bàng hoàng kinh hãi. Quốc vương Lãng Mộc đế quốc tức thì điều phái đại quân ra trận chống cự mười vạn đại quân của Dung Thân vương. Nhưng Dung Thân vương là người thế nào? Thiên hạ của Hoa Dung đế quốc quá nửa là do ông ta đánh chiếm về. Luận về hành quân đánh giặc mà nói đương thế có mấy ai có thể qua được ông ta? Dựa vào sự linh hoạt của kỵ binh, Dung Thân vương tránh phần lớn quân của Lãng Mộc đế quốc mà chỉ tìm từng nhóm quân nhỏ đế tiến hành tập kích. Hơn nữa đấu pháp của ông ta lại rất quỷ dị. Chỉ bức quân đội đối phương đầu hàng chứ không hề giết. Sau đó yêu cầu lưu lại toàn bộ tư trang, ngựa rồi thả cho binh sĩ mất hết trang bị cùng binh dân chạy đi khắp nơi. Chính vì vậy lúc này khiến cho cả Lãng Mộc bình nguyên chìm trong hỗn loạn.
Lãng Mộc đế quốc không phải vì có Dung Thân vương cử quân xâm nhập mà không đem quân phản công lại Hoa Dung đế quốc. Chỉ là khi quân đội mà bọn họ lưu để trấn giữ bình nguyên tiến lên bắc phương thì nhận ra mười lăm vạn quân đông bắc đã sớm nhập vào tập đoàn bắc phương kiên quyết phòng thủ. Lúc này đừng nói là trùng phá phòng tuyến mà trong khi giao chiến, Lãng Mộc đế quốc lại tổn thất gần năm vạn quân, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải lui về trấn thủ. Nguyên soái của Hoa Dung quả rất xảo trá khiến cho Lãng Mộc đế quốc nếm đủ khổ sở.
Nhưng Lãng Mộc đế quốc dù gì cũng là một cường quốc gần sánh bằng Hoa Dung đế quốc trên đại lục. Trải qua nửa tháng hoảng loạn, bọn họ cuối cùng cũng tổ chức phòng tuyến phong tỏa khắp nơi, quy tụ gần bảy mươi vạn đại quân dùng hình thức bao vậy từ từ bao vây mười vạn đại quân của Dung Thân vương. Hơn thế nữa, Lãng Mộc đế quốc còn sử dụng sáu kỵ binh đoàn tinh nhuệ làm chủ lực cộng thêm ma pháp sư phụ trợ. Quốc vương Lãng Mộc đế quốc hạ một đạo tử lệnh, dù bằng mọi giá cũng phải lưu Dung Thân vương cùng Hỏa Diễm Sư Tử kỵ binh đoàn lại Lãng Mộc bình nguyên.
Thám tử chạy nhanh vào đại trướng quỳ xuống trước mặt Dung Thân vương.
Dung Thân vương bình tĩnh bảo:
"Nói!"
"Dạ bẩm vương gia, đại quân của Lãng Mộc đế quốc còn cách chúng ta chưa tới trăm dặm. Trong đó Phong Hỏa, Thứ Hổ, Nộ long, Ngân Giáp, Huyết Sát sáu kỵ sĩ đoàn cách chúng ta chưa tới năm mươi dặm."
"Tốt, tiếp tục theo dõi!"
"Dạ."
Thám tử tức thì lui xuống.
Hai vị ma đạo sư đồng thời là anh em, nhị đệ Dung Niên cùng tam đệ Dung Phi của Dung Thân vương lúc này cũng ở trong đại trướng, nghe thấy thám tử hồi báo, Dung Phi lên tiếng:
"Đại ca, phải chăng chúng ta cũng nên có hành động. Năm mươi dặm với tốc độ của kỵ binh tinh nhuệ thì không tới một canh giờ là có thể tới. Không thể ngờ bọn họ lại cách chúng ta gần như vậy."
Dung Thân vương lãnh đạm cười:
"Ta hạ lệnh nghỉ ngơi ở đây hai ngày chính là đợi bọn họ tới đây. Bằng không thì bọn chúng sao có thể tìm ra chính xác vị trí của chúng ta chứ? Các ngươi cứ yên tâm. Hỏa Diễm Sư tử kỵ sĩ đoàn không phải ai cũng dám công kích đâu. huống chi binh lực của cả sáu kỵ binh đoàn lại không bằng chúng ta. Nếu như ta đoán không sai thì trước khi đại quân của Lãng Mộc đế quốc tới đây, bọn họ sẽ không dám vọng động. Dung Băng, tình huống quân đội chúng ta hiện tại thế nào?"
Lần này đại chiến, Dung Thân vương đặc ý mang hai người đời thứ ba xuất sắc nhất Dung gia là Dung Băng, Dung Cực theo bên người. Dung Băng chính là phụ trách tiếp tế phía sau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Hiện chúng ta còn tám vạn bảy ngàn ky binh có thể tác chiến, trong đó trọng kỵ binh là hai vạn, còn lại đều là khinh kỵ binh, binh sĩ chết trận cùng bị thương đều đã được đưa về nước. Người của Hỏa Diễm Sư Tử kỵ sĩ đoàn vì ít xuất kích nên thương vong không đáng kể. Những con số này là không kể đến quân đội đặc biệt."
Dung Thân vương gật đầu nhìn mười mấy tường lĩnh cao cấp trong trướng lãnh đạm cười:
"Đệ nhất nhiệm vụ của chúng ta sớm đã hoàn thành. Ngày hôm qua, Dung Việt truyền tin đến nói tài nguyên cướp được lần này so với chúng ta tưởng tượng nhiều hơn gấp đôi. Lãng Mộc đế quốc đúng là một quốc gia giàu có a! Hiện tại quân đội của Dung Việt sớm đã theo con đường chúng ta khai thông trở về đế quốc, đó cũng chính là đường chúng ta lui binh khi thành công. Nhị đệ, tam đệ, quân đoàn của chúng ta khôi phục như thế nào?"
Dung Niên nói:
"Lần trước khai sơn chúng ta tiêu hao rất nhiều sức lực. Nhưng từ đó tới nay bọn họ không hề gia nhập chiến đấu, vì vậy hiện tại cơ bản đã phục hồi hoàn toàn. Đại ca, lần trước huynh phát động cấm chú, pháp lực tiêu hao không ít. Không biết hiện giờ đã hồi phục lại chưa?"
Dung Thân vương lãnh đạm nói:
"Ta không sao, nếu tất cả chúng ta đã sớm hồi phục thì có lẽ lúc này cũng nên cho bọn họ xuất kích rồi. Đồng thời, quân đội bí mật cũng phải chuẩn bị tùy thời tấn công, trước khi ly khai khỏi bình nguyên màu mỡ này, ta muốn Lãng Mộc đế quốc nhớ kỹ rằng chúng ta đã từng đến đây. Ta nghĩ trong lịch sử không dài tương lai tới của Lãng Mộc đế quốc sẽ luôn nhớ đến cuộc chiến này đó."
Dung Niên cười nói:
"Chỉ sợ bọn họ sẽ mãi ghi nhớ thôi. Dung Việt tên tiểu tử này thật không đơn giản, lần này cả thứ chôn dưới ba thước cũng có thể cướp đi, một chút cũng không lưu lại."
Dung Thân vương cười nhẹ:
"Nếu như vậy thì lần cướp này có lẽ đủ quân phí cho chúng ta mấy năm. Lãng Mộc đế quốc đúng là một con dê béo. Được rồi, theo như kế hoạch đã định. Nhị đệ, tam đệ, các ngươi theo ta nghênh địch."
Với không tới chín vạn quân mà đối mặt với bảy mươi vạn đại quân vẫn giữ bình tĩnh như vậy chỉ sợ chỉ có duy nhất Dung Thân vương.
Nửa canh giờ sau, Dung Thân vương dẫn Dung Niên, Dung Phi, theo sau lưng là vài lão giả trên ngực gắn huy hiệu kim sư tử sắc mặt âm trầm nhìn về phương xa. Đây là bình nguyên, cự ly khoảng vài chục dặm có thể nhìn thấy đại quân Lãng Mộc đế quốc đang cuồn cuổn kéo tới.
Gần bảy mươi vạn đại quân như tràn ngập khắp thiên địa tỏa ra như một cái võng thật lớn di chuyển cực nhanh áp tới. Sau lưng Dung thân vương lúc này chính là Hỏa Diễm Sư tử kỵ sĩ đoàn vang danh đại lục. Đây chính là kỵ sĩ đoàn đệ nhất đại lục, trang bị chỉnh tề. Trong đội ngũ ngoại trừ hỏa hệ ma pháp sư ra thì tất cả các kỵ sĩ đều mặc giáp hồng sắc, trên tay cầm một thanh hồng sắc kỵ sĩ thương dài hai trượng cùng một thanh mã đao dài bốn xích. Ngay cả ngựa cưỡi cũng một màu hồng sắc đứng hàng ngũ chỉnh tề khiến cho một phiến bình nguyên như được phủ bởi một lớp hỏa vân.
Phía sau Hỏa diễm Sư tử kỵ sĩ đoàn là hơn bảy vạn kỵ binh tinh nhuệ của Hoa Dung đế quốc. Trong đó hai vạn trọng kỵ binh chia làm hai bên, khinh kỵ binh đứng giữa, cộng thêm đội ngũ Hỏa Diễm Sư tử kỵ sĩ đoàn phía trước tạo thành một hình tam giác với mũi tiến công sắc bén. Nhìn qua thấy rõ đây là một đội hình đột kích trận địch.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!