Băng Hỏa Ma Trù

Chương 364: Bí mật của Chân thần


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Vừa nói hắn vừa dùng sức ôm chặt Tạp Áo, cứ như vậy cúi đầu, từ từ hướng về phía môi nàng hôn xuống.

Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt, trong mắt Tạp Áo tràn ngập kinh ngạc, nàng quên cả phản kháng, tùy ý để Niệm Băng hôn lên môi của mình.

Trong đầu đột nhiên truyền đến một cơn mát lạnh, Niệm Băng đột nhiên phát hiện mình phảng phất tới một thế giới khác. Đau đớn trong Thiên Nhãn huỵêt đã không thấy nữa, chỉ cảm thấy mông lung bay bổng; cảm giác của hắn bây giờ chỉ là sự dạt dào trong lồng ngực, cảm giác rõ ràng sự kích thích thần kinh. Hắn kinh ngạc phát hiện vào thời khắc này, chính mình tựa hồ như đã có một chút cảm giác của nhân loại. Sự ấm nhuận của nụ hôn giữa hai môi giống như dòng suối trong mát làm dịu thân thể, cảm giác tuyệt với này là lần đầu tiên hắn cảm nhận được từ lúc biến thành cương thi tới nay. Hắn không biết toàn bộ những cái này là bởi vì sao, nhưng cánh môi bị hắn giữ lại đang không ngừng biến hóa, chợt lạnh lẽo như tuyết, chợt nóng bỏng như lửa. Trong sự biến hóa không ngừng của băng và hỏa, khí lưu hòan toàn bất đồng đang không ngừng từ cánh môi ấm mềm kia truyền vào cơ thể, tất cả tựa hồ đều biến hóa. Niệm Băng cũng muốn ngừng lại, nhưng hắn lại phát hiện có một đôi tay giống như ngọc thạch điêu khắc không biết từ khi nào đã quấn lấy cổ mình. Cảm giác tuỵêt vời không ngừng trong một nụ hôn tăng lên, thần chí Niệm Băng rốt cuộc đã bị mất điều khiển.

Niệm Băng hôn lên Hắc Ám Thiên Hương, theo suy nghĩ nào đó mà nói thì hắn có chút đùa cợt quái đản. Hắc Ám Thiên Hương bị trọng thương, là cơ hội lớn nhất của hắn, mà có cơ hội thì hắn tuỵêt đối sẽ không bỏ qua. Trong tích tắc Niệm Băng chìm vào trong hồ nước, Tử Vong năng lượng dị thường khổng lồ xung quanh nhất thời đưa thân thể hắn vây ở bên trong. Mặc dù hắn là tử linh, mấy cái khí tức Tử Vong này không thể đem hắn hủy diệt, nhưng mà hắn cũng không là tinh khiết cương thi chi thể. Trong lúc đối mặt với Tử Vong thuần tịnh nhất trước mặt, vấn đề đầu tiên xuất hiện chính là biến hóa của thân thể. Bản năng cương thi dưới tác dụng của Tử Vong năng lượng tinh khiết nhanh chóng mạnh lên, cảm giác kháu máu tăng lên tới một mức độ hoàn toàn mới, tựa hồ muốn đem thần trí Niệm Băng hoàn tòan thôn tính.

Niệm Băng đối với Hắc Ám Thiên Hương mà nói chính là dựa vào tinh thần lực mô phỏng hình thái của Tử Vong năng lượng từ hồ nước chảy ra, cái này mặc dù là sự thật, nhưng cũng không phải hoàn toàn đúng. Năng lực của hắn mặc dù trong lúc Hắc Ám Thiên Hương thi triển lĩnh ngộ tới trình độ sử dụng tinh thần lực nhất định, nhưng lĩnh ngộ không sâu sắc, trong lúc vội vàng đó, làm sao có thể làm đựơc hoàn mĩ như vậy? Mô phỏng của tinh thần lực chỉ khiến cho Niệm Băng khôi phục lại năng lực hành động nhất định, đồng thời thân thể không tiếp tục khó chịu. Chính thức cứu hắn lại là thanh Vĩnh Thế địa ngục đích trớ chú - Phệ Ma đao này.

Đúng vậy, chính là do Phệ Ma đao! Lúc Niệm Băng rơi xuống, hắn trong tay vẫn cầm Phệ Ma đao. Chính lúc thân thể hắn bị nhốt trong dày vò, Phệ Ma đao lại điên cuồng như cá gặp nước, hấp thu Tử Vong khí tức trong Tử Vong chi hồ. Niệm Băng không phải tử linh tinh thuần nhất, nhưng mà Phệ Ma đao lại là hắc ám ma khí tinh thuần nhất, nó có tinh thuần hắc ám và năng lượng trong Tử Vong chi hồ hoàn toàn đồng nguyên. Không đợi Niệm Băng phản ứng, Ám ảnh khôi lỗi đã tự động xuất hiện, từ trong tay Niệm Băng tiếp nhận Phệ Ma đao. Chỉ là chợt lóe thân, cũng đã đem nước hồ Tử Vong bức lui, dựa theo sự khống chế của tinh thần lực Niệm Băng, đưa hắn từ trong hồ quăng ra ngoài, trước khi Hắc Ám Thiên Hương bước vào trong thác nước. Lúc này tất cả mặc dù phát triển rất nhanh, nhưng trong quá trình này, Niệm Băng lại rõ ràng cảm giác được Ám ảnh khôi lỗi truyền cho mình cảm giác hưng phấn. Đây là lần đầu tiên Ám ảnh khôi lỗi chính thức truyền cho hắn cảm giác, trong thời khắc này, Niệm Băng mới chính thức xác nhận Ám ảnh khôi lỗi có trí tuệ rất cao.

Lúc đó thông qua tinh thần lực cảm thụ, Ám ảnh khôi lỗi nói cho Niệm Băng để hắn tận lực kéo dài thời gian, khiến nó có thể hấp thu nhiều hơn Tử Vong năng lượng. Sau đó sẽ từ phía sau đánh lén, tạo cho Niệm Băng cơ hội. Vì vậy, sau khi Niệm Băng tiến vào thác nước, đầu tiên là uy hiếp Hắc Ám Thiên Hương. Tất cả những gì hắn nói mặc dù hợp tình hợp lý, nhưng hắn trong lòng ngay cả một phân khẳng định đều không có. Cả chính hắn cũng không tin lời của mình, nhưng lại khiến cho Hắc Ám Thiên Hương tràn ngập nghi hoặc. Khi Niệm Băng trong lòng cảm giác được sát khí của Hắc Ám Thiên Hương đối với mình, hắn biết không thể tiếp tục chờ đợi, cho nên mới lợi dụng khe hở ngắn ngủi kia vừa hướng Hắc Ám Thiên Hương phát động công kích, vừa hướng Ám ảnh khôi lỗi phát ra triệu hoán.

Trong khoảng thời gian ngắn, Ám ảnh khôi lỗi đã hấp thu lượng lớn Tử Vong năng lượng. Nhưng nó vốn thuộc loại hắc ám, Tử Vong năng lượng mặc dù đối với nó đại bổ, nhưng một lần hấp thu nhiều như vậy cũng vô pháp tiêu thụ. Vì vậy lúc nhận được lời triệu hoán của Niệm Băng, nó lập tức đem tất cả Tử Vong năng lượng và hắc ám năng lượng hỗn hợp hấp vào tay, lấy phương pháp xoay tròn chính xác, hơn nữa thêm uy lực của Phệ Ma đao, từ phía sau đánh lén Hắc Ám Thiên Hương.

Đáng lẽ lấy thực lực của Hắc Ám Thiên Hương thì phải phát hiện Ám ảnh khôi lỗi, nhưng mà lòng của nàng bởi vì lời của Niệm Băng đã có chút loạn, tinh thần lực cảm giác đối với xung quanh nhất thời giảm đi vài phần, hơn nữa công kích của Niệm Băng cũng khiến cho nàng gặp phiền toái không nhỏ. Mà Ám ảnh khôi lỗi phát động công kích, năng lượng hình thái của nó cùng năng lượng của nàng lại cực kỳ tương tự, nên trong lúc vô ý bị Ám ảnh khôi lỗi một kích thành công, đã trực tiếp đánh trúng mục tiêu yếu hại của nàng.

Thiên địa đang không ngừng biến hóa, Ám ảnh khôi lỗi đứng yên nhìn nữ tử mà Niệm Băng đang ôm. Phệ Ma đao trong tay đã giơ cao lên, hết lần này đến lần khác không biết có nên hạ xuống hay không, lúc này mọi chuyện nhìn thấy trong mắt Ám ảnh khôi lỗi thật sự rất quỷ dị.

Niệm Băng nhắm mắt lại, gần như hôn say mê nữ tử trong lồng ngực, mà nữ tử trong ngực hắn lại không ngừng biến đổi, trong chốc lát là Sinh mệnh nữ thần đoan trang Tạp Áo, trong chốc lát lại là Hắc Ám Thiên Hương vô cùng mị hoặc. Trong lúc đang không ngừng biến hóa, khí tức huỵêt động trong thác nước cũng không ngừng thay đổi, trong chốc lát tràn ngập Sinh mệnh khí tức, trong chốc lát lại tràn ngập Tử Vong khí tức, Ám ảnh khôi lỗi thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.

Niệm Băng cũng không biết qua bao lâu thời gian, hắn chỉ biết là chính mình lúc này thật sự rất dễ chịu. Lúc trước tại thời điểm hôn Phượng Nữ, hắn dùng toàn bộ thể xác và tâm hồn tập trung, nhưng tuỵêt không có loại tinh thần lực này. Do năng lượng dao động mà sinh ra cảm giác tuyêt vời, lấy cường độ tinh thần lực của hắn bây giờ, cũng chỉ có trong loại cảm giác tuỵêt vời này thần trí mới có thể mất đi phương hướng.

"Còn chưa đủ sao?". Trong sâu linh hồn hắn vang lên một thanh âm ngượng ngùng, sau một khắc, thần trí của Niệm Băng trong tỉnh táo lại. Hắn dùng hết sức đem nữ nhân trong lồng ngực đẩy ra, chính hắn cũng liên tiếp lùi lại phía sau vài bước, suýt nữa giẫm tới cái cây nhỏ thấp trên mặt đất.

Tiếng thở dốc từ phía đối diện truyền tới, Niệm Băng chăm chú nhìn lại, xuất hiện trước mặt mình chính là Hắc Ám Thiên Hương. Chỉ có điều trên khuôn mặt xinh đẹp không hề có vẻ trắng bệch kia, màu hồng nhàn nhạt khiến cho nàng càng tăng vài phân thẹn thùng và mỹ lệ. Trong cặp mắt đen kia của nàng tràn ngập quang mang phức tạp, chỉ là hắn không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.

"Nhân loại, ngươi biết không? Ngươi lúc này đây mới chính là chết chắc ". Hắc Ám Thiên Hương mắt nhìn đều không liếc tới Ám ảnh khôi lỗi bên cạnh, phảng phất xem nó căn bản là không tồn tại.

Niệm Băng nuốt nước miếng trong cổ họng, lạnh nhạt nói: "Nếu là như thế, vậy ngươi vì cái gì mà còn chưa động thủ?".

Hắc Ám Thiên Hương lắc đầu, nói: "Ta sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi lại làm một chuyện khiến người khác không thể không giết ngươi."

Niệm Băng sửng sốt, nói: "Ta không rõ ý tứ của ngươi, chẳng lẽ ngươi vì đã sử dụng Tinh thần lực huyễn thụât mà..."

Hắc Ám Thiên Hương tức giạn trừng mắt với Niệm Băng: "Ngươi điên rồi. Đáng ghét chết được, ngươi chiếm tiện nghi của người ta còn nói lời châm chọc sao? Ta mặc kệ, dù sao ngươi đã cướp đi nụ hôn đầu của ta, từ nay về sau, ngươi chính là nam nhân của ta."

Niệm Băng ngơ ngác nhìn Hắc Ám Thiên Hương, biến hóa bất ngờ này khiến cho hắn có chút không suy nghĩ kịp, thật không hiểu được vì cái gì mà Hắc Ám Thiên Hương trước sau đột nhiên lại xảy ra thay đổi lớn như vậy.

Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Niệm Băng, Hắc Ám Thiên Hương bật cười, nói: "Mặc dù ta rất hận ngươi đã cướp đi nụ hôn ban đầu của ta, nhưng ta cũng rất thích hình dạng vừa rồi của ngươi, ngươi biết chứ? Ta còn là lần đầu tiên thấy nàng ta bị đả kích lớn như thế, lại còn đánh mất sự khống chế thân thể, thật sự là rất có lý thú."

Niệm Băng hít sâu một hơi, nhìn Hắc Ám Thiên Hương trầm giọng nói: "Ngươi rốt cụôc là có ý gì? Lấy năng lực của ngươi, tùy thời đều có thể giết ta, nhưng nếu ngươi còn muốn trêu ta, thì cũng không có khả năng đâu".

Hắc Ám Thiên Hương bước lên vài bước tới trước mặt Niệm Băng, nâng tay hướng tới mặt hắn sờ sờ. Chính lúc này, Ám ảnh khôi lỗi không có tiếp nhận khống chế của Niệm Băng đột nhiên di chuyển, thân thể giống như hư ảo vọt tới trước, thân thể hắn lại cùng Phệ Ma đao hợp nhất một thể. Thể tích Phệ Ma đao trong nháy mắt gia tăng gấp ba, trên thân cũng không có phát ra một tia hào quang nào, nhưng bản thể của đao ảnh lại giống như hắc sắc nhanh như chớp nhằm về phía lưng của Hắc Ám Thiên Hương. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

Hắc Ám Thiên Hương hừ lạnh một tiếng: "Vừa rồi chính là ngươi đả thương ta, lại dùng năng lượng nơi này của ta gây thương tổn ta, thực lớn mật a!". Vừa nói thân thể uyển chuyển kia của nàng đã phiêu nhiên bay trong không trung, tay phải nhẹ nhàng vung lên, một khối tinh quang màu đen lướt ra. Tinh quang nối với sợi tơ màu đen, bồng bềnh quấn quanh Phệ Ma đao. Hắc Ám Thiên Hương chân trái giẫm trên mặt đất, "Cút ngay đi, coi hiện tại ngươi là hắn, ta tạm tha ngươi không giết. Ngươi không phải mong muốn thôn phệ sao, vậy đi xuống thôn phệ đi". Hắc sắc tinh quang chợt lóe, Phệ Ma đao cùng Hắc Ám khôi lỗi hiện thân ra đồng thời bị quăng ra ngoài, trực tiếp rơi vào trong Tử Vong hồ ở bên ngoài.

Trong quá trình từ lúc Hắc Ám Thiên Hương động thủ tới lúc động tác chấm dứt, Niệm Băng rõ ràng cảm giác đựơc tinh thần lực của nàng càng chăm chú tập trung trên người mình, khiến cho hắn không thể có chút phản kháng nào. Hắn rõ ràng cảm giác được lúc này Hắc Ám Thiên Hương thi triển mới là thực lực chính thức của nàng, mặc dù vừa mới bị thương, nhưng thực lực nàng lúc này lộ ra lại khiến cho Niệm Băng cảm giác rõ ràng mình không thể chống lại. Quá mạnh mẽ! căn bản Hắc Ám năng lượng không thể chống đỡ trong nháy mắt, tựa hồ Hắc Ám Thiên Hương đã cùng toàn bộ xung quanh dung hợp thành một thể, cùng cả tòa Lục sơn dung hợp thành một thể.

"Tốt lắm, cái thứ nhỏ bé kia của ngươi để ta ném vào trong Tử Vong hồ cho nó hưởng thụ, bây giờ chúng ta có thể dễ dàng nói chuyện." Nàng vỗ vỗ tay, phảng phất như vừa mới làm một chuyện đơn giản, rồi cười thản nhiên nhìn Niệm Băng. Hắc Ám Thiên Hương nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve lân phiến trên mặt hắn, nhíu mày nói: "Từ hình dáng của ngươi mà xem, thì là một mỹ nam tử anh tuấn, như thế nào biến thành hình dạng này? Thật sự là đáng tiếc rất nhiều a! Ta nhất định sẽ giúp ngươi khôi phục lại diện mạo vốn có."

Áp bách giải trừ, Niệm Băng rốt cục lại có thể nói chuyện, hắn có chút hoảng sợ nhìn Hắc Ám Thiên Hương: "Năng lực của ngươi mạnh mẽ như vậy, vì sao vừa rồi lại hình như tựa hồ luôn bị ta áp chế?".

Bạn đang đọc bộ truyện Băng Hỏa Ma Trù tại truyen35.shop

"Ngươi áp chế ta? Sao ta không có cảm giác đó!. Ôi, đựơc rồi, có hai việc ta muốn nói cho ngươi. Ngươi đừng tưởng rằng tên tiểu tử kia vừa rồi đánh ta bị thương, mặc dù ta thổ huyết, nhưng ở trong phạm vi bao phủ của thác nước Tử thần thì ta là bất tử. Cho dù bị thương cũng sẽ lập tức được năng lượng xung quanh bổ sung. Trừ phi có người có thể đem Lục sơn này hoàn toàn hủy diệt, đem tất cả hắc ám khí tức của nơi này toàn bộ khu trừ, mới có thể chính thức đem ta dịêt đi họặc là chính thức làm ta bị thương. Chuyện tiếp theo, ngươi không phải nghĩ thấy ta vừa rồi nói rất quái lạ sao? Cái này cũng không có gì, ta chỉ là muốn nói với ngươi, vừa rồi tại thời điểm ngươi hôn lên ta, cái kia cũng không phải ảo ảnh, mà là Sinh mệnh chi thần Tạp Áo chân chính. Vận khí của ngươi thật không tệ, một lần chiếm được nụ hôn đầu của hai mỹ nữ, trách không được cả ngươi cũng nói mình vận khí rất tốt."

Niệm Băng ngơ ngác nhìn Hắc Ám Thiên Hương, thì thào nói: "Ngươi mới nói cho ta biết, mọi chuyện trước kia ta đóan mò là đúng ư?".

Hắc Ám Thiên Hương hì hì cười, nói: "Nếu không phải bởi vì ngươi đóan đựơc, còn có lúc trước ngươi cùng ta nói những lời kỳ lạ như thế, ngươi nghĩ rằng ta chịu hạ phong vậy sao? Không sai, ngươi đoán được rất đúng, ta cùng với Sinh mệnh chi thần Tạp Áo vốn đúng là một thể. Ta chính là nàng, nàng chính là ta, ở Sinh mệnh chi cảnh chính là Tạp Áo, mà tại Tử Vong chi cảnh đây lại là Hắc Ám Thiên Hương. Ngươi từ nay về sau gọi ta là Thiên Hưong được rồi, đây chính là tên của ta."

Niệm Băng dấy lên một trận chóng mặt điên cuồng, hắn như thế nào cũng không nghĩ rằng mình tùy tiện đoán thế mà lại sinh ra kết quả như vậy. Hắc Ám Thiên Hương bây giờ cũng không cần thiết tiếp tục lừa gạt mình, lời nói của nàng đều là thật, vậy lúc trước chính mình hôn chính là Tạp Áo và nàng ta sao?.

"Ngươi… ngươi và Tạp Áo bề ngoài hoàn toàn không giống nhau, như thế nào lại là một người? Chẳng lẽ các ngươi luôn luôn biến hóa sao?". Niệm Băng thật sự có chút không thể tiếp nhận sự thật này, mặc dù lúc trước hắn khi giải thích từng tỏ vẻ Tử Vong khí tức cùng Sinh mệnh khí tức dưới nhất định trình độ có thể chuyển hóa lẫn nhau, nhưng lúc chính diện đối với tình huống như vậy, hắn cũng khó có thể tiếp thụ.

Hắc Ám Thiên Hương mỉm cười, nói: "Ngươi muốn như thế nào đều có thể, mặc dù không đơn giản giống như ngươi nói, nhưng năng lượng của ta và Tạp Áo quả thật có thể chuyển đổi. Chỉ có điều chúng ta là hai người, mà không phải một người, danh hiệu của chúng ta phải là Tình Tự chi thần mới đúng. Có đôi khi nàng ta là nàng ta, có đôi khi nàng ta là ta, có khi ta là nàng ta, có đôi khi ta là ta."

Nhìn Niệm Băng có vẻ khó hiểu, Hắc Ám Thiên Hương tiếp tục nói: "Muốn nghe chuyện xưa của chúng ta không? Ngươi là đối tượng đầu tiên chúng ta tiếp xúc thân mật, ta nhân tiện nói cho ngươi nhé!".

Mặc dù trong lòng Niệm Băng tràn ngập nghi hoặc, nhưng hắn cũng dần dần yên tâm, ít nhất hắn cũng thấy trong mắt Hắc Ám Thiên Hương không có một tia địch ý, "Được, ta cũng muốn nghe giữa các ngươi, một Sinh mệnh một Tử Vong rốt cuộc có cái bí mật gì. A, thời điểm ta nhìn thấy lúc trước thì ngươi rõ ràng là một con chim mà, hơn nữa ta nghe người ta nói ngươi là người đứng đầu Tứ đại ma thú của Thần chi đại lục! ".

Hắc Ám Thiên Hương bật cười: "Cái gì Tứ đại ma thú, ta căn bản không phải là ma thú. Ngay từ đầu ngươi nói rất đúng, cái đó chính là hình dạng của phượng hoàng, chỉ có điều ta cùng phượng hoàng khác nhau, có thể đem đầu biến thành màu đen. Ma thú sau khi tu luyện tới trình độ nhất định có thể biến thân thành người, vì sao người thì không thể biến thành hình dạng của ma thú được?"

Niệm Băng kinh ngạc nhìn nàng, nói: "Ngươi nói ngươi có thể biến hóa thành hình dáng của phượng hoàng đến mê hoặc người sao?"

Hắc Ám Thiên Hương mỉm cười, nói: "Có cần thiết như vậy sao? Có ai cần ta mê hoặc chứ? Chỉ có điều là ta thích biến thành hình dáng kia, mà tại thời điểm ta biến ảo lại đã bị ngươi thấy qua mà thôi. Được rồi, không nói cái này nữa, chờ ngươi nghe xong chuyện cũ của chúng ta, tự nhiên sẽ rõ ràng tất cả. Là Tình Tự chi thần, ta cùng với Tạp Áo là hai sự tồn tại riêng biệt, nhưng lại là cùng tồn tại, ngươi có thể hiểu được chứ?"

Niệm Băng trong lòng vừa động, nói: "Cùng một thân thể, cùng sở hữu linh hồn, đều tự có được năng lực bất đồng, đúng không?". Đổi lại là người khác có lẽ nghĩ không ra, nhưng hắn cũng từng kinh nghiệm qua loại tình huống tương tự này.

Hắc Ám Thiên Hương gật đầu tán thành: "Không sai, chính là giống như ngươi nói, chúng ta ở trong một thân thể này, cùng sở hữu linh hồn. Nguyên lai hình dáng của ta bây giờ mới là bề ngoài chính thức của chúng ta, chỉ là Tạp Áo và ta khác nhau, lại không muốn biến thành hình dáng của người kia, quả thực khó chịu muốn chết. Ta và Tạp Áo trời sinh chính là cộng sinh thể, nếu luận tuổi mà nói, có lẽ trên thế giới này không có ai so với chúng ta già hơn. Tuế nguỵêt hàng vạn năm trong nháy mắt vụt qua, chúng ta thấy được nhiều chuyện thế gian lắm."

Niệm Băng nhịn không được hỏi: "Vậy các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao có thể sống lâu như vậy được? Cho dù là Long tộc, chỉ sợ cũng vị tất có thể sống lâu trên vạn năm."

Hắc Ám Thiên Hương nói: "Không sai, cho dù là long tộc, bình thường cũng sẽ không vượt qua hai vạn năm nghìn tuổi, mà ta và Tạp Áo đã ở trên cái thế giới này sinh sống gần năm vạn năm. Chúng ta gọi chính mình là Thất Nhật Tình Tự chi thần, mỗi thời gian cách bảy ngày, chúng ta sẽ hoán đổi lại vai diễn, bảy ngày trước là nàng ta, mà khi thức dậy ngày hôm sau lại là ta. Ở trong sự chuyển hoán của Sinh mệnh và Tử Vong, liền biến thành hình dạng bây giờ. Linh hồn của hai chúng ta đều chiếm cứ một nửa của thân thể này, ai cũng vô pháp đem đối phương hủy diệt, nhưng ai cũng không phục ai, cho nên cũng chỉ có dùng biện pháp này mới có thể duy trì trạng thái cộng sinh. Mặc dù chúng ta là cộng sinh, nhưng tại thời điểm bên kia khống chế thân thể cũng có thể cảm nhận được tất cả ngoại giới phát sinh. Cho nên từ lúc ngươi bước vào Sinh mệnh chi cảnh kia một khắc, ta liền đã biết ngươi. Thậm chí tất cả mọi chuyện của ngươi phát sinh ở trên đường đều ở trong mắt của ta và Tạp Áo, cả chúng ta đều thật không ngờ, ngươi lại có thể tìm được trợ giúp của Ải nhân, mà lại là sự giúp đỡ chân tình. Trên đường đi này, ngươi đã tính là thông qua khảo nghiệm của Tạp Áo. Chúng ta sẽ không dễ dàng cứu người, chỉ có để ngươi sau khi thông qua khảo nghiệm của hai người bọn ta, chúng ta mới có thể giúp ngươi khôi phục lại sinh mệnh lực. Bây giờ ngươi nên hiểu được, vì sao mà Tạp Áo đã phải bảo ngươi tới nơi này tìm ta."

Niệm Băng lạnh nhạt cười, nói: "Ta có tính hay không tính thông qua khảo nghiệm của ngươi?"

Hắc Ám Thiên Hương khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, nói: "Ngươi nói thử xem? Ngươi có thể lợi dụng đủ loại hình thức làm bị thương ta, cái này đã là chuyện trên vạn năm không có phát sinh qua. Qua thời gian dài như vậy, lại cảm giác được tư vị thụ thương, có thể là vì tâm thần ta thất thủ, bị Tạp Áo gia hỏa kia có cơ hội thừa dịp, nhân cơ hội trước thời hạn khống chế thân thể". Nói tới đây, nàng không khỏi nở nụ cười: "Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính. Nàng có lẽ tuyệt đối vạn lần cũng không nghĩ tới, ngươi lại làm ra động tác như vậy, lại có thể sẽ có kết quả. Tâm thần nàng ta thất thủ so với ta càng kịch liệt, sau khi đấu tranh vài lần, còn là bị ta cướp thân thể trở về; có lẽ trong vòng mười ngày, nàng ta cũng vô pháp cùng ta kháng cự. Ngươi thật sự là lợi hại a, xem ra ở phương diện này ngươi rất có kinh nghiệm."

Niệm Băng cười khổ nói: "Kinh nghiệm! Có lẽ tính là ta có chút ít đi. Ta vốn không phải là xấu xa như vậy, nhưng không phải các cô gái đều thích điều đó sao?. Hắc Ám Thiên Hương, ta đối với lai lịch của Tứ đại Chân thần các ngươi rất tò mò, ngươi và Tạp Áo sống lâu vạn năm, vài vị Chân thần khác cũng phải không khác biệt nhiều, đã như vầy thì các ngươi rốt cuộc là như thế nào? Có thể nói cho ta biết chứ?".

Hắc Ám Thiên Hương rất tự nhiên kéo tay Niệm Băng. Theo tướng mạo mà nói, nàng thậm chí so với Phượng Nữ và Băng Vân còn hơn nửa phân, nhất là ánh mắt tràn ngập mị hoặc kia của nàng cùng thân thể hoàn mỹ phối hợp, mỗi một động tác đơn giản, đều cũng mang tới lực hấp dẫn mạnh mẽ. Niệm Băng vừa bị bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo kia cầm lấy, nhất thời chấn động toàn thân, may mắn hắn đã là cương thi, nếu không tốc độ trống ngực đánh ít nhất cũng nhanh hơn gấp đôi.

Hắc Ám Thiên Hương kéo Niệm Băng ngồi xuống, nói: "Chuôi đao này của ngươi không cần lo lắng, Tử Vong hồ đối với thuần tịnh tử linh như vậy chỉ có lợi, bất quá đao hồn này của ngươi rất kỳ quái. Siêu thần khí ta cũng không phải chưa thấy qua, nhưng đao hồn có linh tính như vậy, ta là lần đầu tiên nhìn thấy. Hơn nữa thông qua tinh thần lực của ta, nó tựa hồ là có ký ức, ngươi hãy cẩn thận nhé. Thần và Trật Tự chi thần chúng ta mặc dù đều là người, nhưng dưới tác dụng của khoa kỹ (khoa học kỹ thuật?!), đã vượt qua sự tồn tại của con người. Thế giới đã hủy diệt trong khoa kỹ đại chiến, mà chúng ta cũng trở thành một trong những kẻ cầm đầu hủy diệt khoa kỹ. Đợi tất cả đều trở thành yên ả, khi thế giới cơ hồ hoàn toàn bị hải dương bao trùm, chúng ta đều hãm nhập vào giấc ngủ say, một giấc ngủ dài ba vạn năm."

"Ba vạn năm?" Niệm Băng ngơ ngác nhìn Hắc Ám Thiên Hương. Mọi chuyện theo như lời nàng ta nói thì cho dù Niệm Băng tiếp tục thông minh cũng không có khả năng giải thích, cái gì là khoa kỹ? cái gì gọi là bị hải dương bao trùm?.

Hắc Ám Thiên Hương mỉm cười: "Đừng nói ngươi không thể giải thích, cho dù là ta cũng hiểu được không nhiều lắm. Khi chúng ta được xưng là Thần thì chiến tranh vũ khí cuối cùng cũng đã xuất hiện, thế giới đã tới bên bờ hủy diệt, cái chúng ta biết đều là tri thức trực tiếp truyền vào đại não. Chỉ là chúng ta có được trí tuệ rất nhiều, có quyền tự chủ cực kỳ lớn, cho nên mới có thể tại thời điểm thế giới bị bao phủ tiếp tục sinh tồn. Sau ba vạn năm, khi chúng ta từ trong ngủ say tỉnh dậy, mới phát hiện thế giới hiện tại đã biến đổi, đại lục căn bản đều bị hải dương bao trùm, chỉ còn lại có bộ phận cực nhỏ. Cũng chính là ba khối đại lục ngươi đã biết: Ngưỡng Quang đại lục, Di Thất đại lục và Thần Chi đại lục. Trong đó diện tích Ngưỡng Quang đại lục là nhất, Di Thất đại lục thứ hai, Thần Chi đại lục nhỏ hơn nhiều. Thần Chi đại lục vì sao lại có hoàn cảnh như bây giờ và nhiều ma thú như vậy? Chính là bởi vì các loại phóng xạ của nhân loại sau hủy diệt đại chiến năm vạn năm trước lưu lại tạo thành. Trải qua tiến hóa ba vạn năm, sinh vật còn sống lúc trước miễn cưỡng tồn tại, nhưng hoàn cảnh của Thần Chi đại lục lại vô luận như thế nào cũng không có khả năng thay đổi. Thành phần trong không khí đã xảy ra biến hóa rất lớn, đời sau gọi là thời đại ma pháp xuất hiện, mà ảnh hưởng của Di Thất đại lục thu được so với Thần Chi đại lục phải ít hơn nhiều. Sự ảnh hưởng của phóng xạ chỉ là khiến cho số lượng ma thú nhiều hơn một chút, lại vừa xuất hiện thêm vài chủng tộc biến dị ví như Long tộc, Ải Nhân tộc, Tinh Tinh tộc; đều là sinh vật sau khi bị phóng xạ trải qua nhiều năm tiến hóa mà đến.

Bị ảnh hưởng ít nhất chính là Ngưỡng Quang đại lục, nơi đây cơ hồ đã bảo trì diện mạo nguyên thủy của nhân loại, rồi phát triển liên tục từng bước tới hôm nay. Ngưỡng Quang đại lục có thể nói là vùng đất bình yên cuối cùng của nhân loại. Ta và Tạp Áo cùng ba tên kia cơ hồ cứ qua mỗi một ngàn năm thì sẽ phát sinh một lần tranh đấu, nhưng chúng ta đều biết nhân loại không thể tiếp thụ thêm bất luận tác động gì, cho nên chiến trường chúng ta lựa chọn đều là ở sâu trong hải dương. Hơn một vạn năm sau, Di Thất đế quốc chịu không được vài người phải làm nô dịch tại Thần Chi đại lục, đã phát động chiến tranh, đó chính là Thần Di chi chiến. Chiến tranh duy trì liên tục trong thời gian rất dài, đồng thời cũng rất tàn khốc. Nhưng đây là chiến tranh của chính nhân loại, vài người tiền nhân chúng ta không tham gia, nhưng mà tới thời khắc cuối cùng, Di Thất đại lục lại đã xảy ra một đại sự, cũng là nguyên nhân khiến bọn họ cuối cùng bị hủy diệt. Mấy vị thần này của Thần Chi đại lục tuy đáng ghét, nhưng nhất thời sự tình đã diển tiến của đại lục cũng quá tuyệt, thúc dục ba tên gia hỏa kia không thể không hợp lực đem Di Thất đế quốc hủy diệt, nếu không thế giới này thật sự không thể tiếp tục tồn tại."

Niệm Băng nghe miêu tả cứ giống như là sử thi, đại não rất nhanh vận chuyển, mặc dù hắn cũng không hoàn toàn hiểu được, nhưng hết sức tiếp thụ chuyện xưa mà Hắc Ám Thiên Hương giảng thuật. Lúc này ở trong đầu hắn đã có một hình dáng sơ lược, ít nhất hắn đã đại khái cảm nhận được cái mà Hắc Ám Thiên Hương từ việc nói chuyện này muốn thể hiện; từ ý tứ trong ngữ khí của nàng, Di Thất đế quốc hủy diệt còn có nguyên nhân đặc thù.

Không đợi Niệm Băng đặt câu hỏi, Hắc Ám Thiên Hương đã chủ động nói: "Lúc đầu, chúng ta định sẽ không tham gia vấn đề chiến tranh giữa Di Thất đế quốc và Thần Chi đại lục. Nhưng mà đến lúc chiến tranh sắp chấm dứt, Di Thất đế quốc lại phát hiện một món đồ có thể đem cả Thần Chi đại lục hủy diệt. Cái đó không phải lực lượng của nhân loại, mà là thứ do tiền sử lưu lại, chính là một quả bom Nơtron chứa năng lượng cực kỳ khổng lồ. Ngươi không cần biết nó là cái gì, chỉ cần biết uy lực của nó rất khủng khiếp, vậy là đủ rồi. Di Thất đại lục phát hiện ra một ít văn minh tiền sử, lợi dụng nguyên lý gien bồi dưỡng Di Thất chiến sĩ, đồng thời bọn họ từ trong tư liệu của tiền sử tìm được cũng biết uy lực của bom Nơtron. Bọn họ cho rằng quả bom nổ đủ để đem Thần Chi đại lục hủy diệt, khi đó sẽ không còn các vị thần của Thần Chi đại lục có thể uy hiếp đến bọn họ nữa. Bọn họ mặc dù không biết loại bom này sử dụng như thế nào, nhưng họ có thể dùng ma pháp dẫn nổ, vì vậy phái một nhóm người lặng lẽ mang bom Nơtron tới Thần Chi đại lục. Những người này vốn đều là cường giả, đã đem các thần nhân đã tan tác lần lượt giết hết. Một số thần nhân cấp cao, chính là các chủ thần biết được sự tồn tại của chúng ta, cho nên trong lúc tối hậu đã hướng chúng ta cầu cứu. Lúc đầu chúng ta căn bản định sẽ không quản mấy sự việc không quan trọng này, nhưng thời điểm khi chúng ta nhìn thấy quả bom Nơtron kia, thì không thể không quản. Hủy Diệt chi thần, Thời Gian chi thần và Trật Tự chi thần lúc ấy liền lập tức ra tay. Ở thời điểm Di Thất đế quốc chiến sĩ bị hủy diệt, bọn họ tựa hồ nhìn thấy ra rằng chúng ta đối với quả bom Nơtron sợ hãi, vì vậy liền uy hiếp, nói rằng tại Di Thất đế quốc còn có cái gì đó giống như vậy.

Bọn họ nào đâu biết rằng chính là bởi vì lời uy hiếp này, đã hoàn toàn chọc giận ba tên kia. Phải biết rằng khối tinh cầu chúng ta ở này, vốn do chiến tranh tiền sử đã trở nên thập phần yếu ớt, thích hợp cho nhân loại sinh tồn cũng chỉ có ba khối đại lục gắn với nhau liên tiếp này. Nếu bom Nơtron nổ, dù là chỉ có một quả, cũng rất có thể sẽ khiến cho cả khối tinh cầu vỡ nát, khi đó văn minh của nhân loại thật sự bị vùi lấp, không một ai có thể tiếp tục sống sót. Cho nên ba tên kia rốt cục đáp ứng thỉnh cầu của các thần nhân, chuẩn bị đem Di Thất đế quốc hoàn toàn hủy diệt. Khi đó ta và Tạp Áo đều nhìn ra đối phương chẳng qua là cố biểu hiện mãnh liệt trước khi chết mà thôi, trên Di Thất đại lục vị tất đã còn thứ giống như vậy, Nhưng mà Hủy Diệt chi thần lại nói, cho dù có một phần khả năng cũng phải tránh, không thể bất chấp mối nguy hiểm là tinh cầu này có thể bị hủy diệt mà bỏ qua những nhân loại đó. Dưới tranh luận của ta và Tạp Áo, bọn họ cuối cùng đồng ý đem phần lưu lại nhiều nhất của văn minh tiền sử là Di Thất đại lục đẩy đi, chứ không phải hủy diệt. Cho nên cuối cùng đẩy đại lục đi cũng không chỉ là ba người bọn hắn, mà ta và Tạp Áo cũng tham gia. Chỉ có điều là chúng ta từ một nơi bí mật gần đó dùng lực lượng cung cấp cho bọn họ mà thôi, hợp lực của năm người chúng ta mới hoàn thành một lần Thời Không chuyển di."

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Băng Hỏa Ma Trù, truyện Băng Hỏa Ma Trù , đọc truyện Băng Hỏa Ma Trù full , Băng Hỏa Ma Trù full , Băng Hỏa Ma Trù chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top