Tâm tư Lam Thần trong lồng ngực ấm áp của Niệm Băng dần dần bình phục lại, lúc này mới nghĩ tới tình cảnh của mình bây giờ, vội vàng từ trong ngực Niệm Băng giãy ra. Khuôn mặt trắng nõn nổi lên một phiến hồng, nhìn trộm tỷ tỷ mình, lại nhìn Long Linh.
Thần sắc của Long Linh và Phượng Nữ cũng không có thay đổi gì, đều đang mỉm cười nhìn nàng, vừa lúc cùng ánh mắt Lam Thần chạm một chỗ, một chút này, càng khiến Lam Thần ngượng ngùng không chịu được.
Niệm Băng ha ha cười, nói: "Nàng nhìn các nàng làm gì, yên tâm đi, ta sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia đâu. Tới, hai vị lão bà, hôn miệng ta đi." Nói xong, làm ra vẻ giương nanh múa vuốt hướng Phượng Nữ và Long Linh nhào tới.
Nhị nữ kinh hô một tiếng, vội vàng hướng ra sau trốn đi, nhưng sức mạnh thân thể Niệm Băng sớm không phải như lúc trước. Phượng Nữ thuận lợi tránh thóat, nhưng Long Linh lại lạc nhập vào ma chưởng của hắn, Long Linh chỉ là từ chối giống như tượng trưng, liền bị Niệm Băng thực hiện được. Không giống cánh môi mát lạnh của Lam Thần, môi của Long Linh cực kỳ ướt mềm. Hôn hết sức thoải mái. Khi Niệm Băng lại tới nắm Phượng Nữ, Phượng Nữ thẹn thùng nói: "Chàng không phải nói muốn đi ra ngoài làm vịêc sao? Còn không mau, làm bậy trước mặt Tích Lỗ đại ca. Nhìn ra dạng gì nữa."
Tích Lỗ vốn đang ngây ngô nhìn bọn họ, vừa nghe Phượng Nữ nói như vậy, vội vàng quay người, thì thào nói: "Ta không thấy, ta cái gì đều không thấy."
Niệm Băng đột nhiên như chớp tiến lên một bước, trên đôi môi nóng bỏng kia của Phượng Nữ hôn một cái thật sâu, "Tốt rồi, hôn xong rồi. Các nàng ở chỗ này chờ ta, ta trong chốc lát sẽ trở lại." Nói xong. Trong tiếng hừ mềm mại không chịu của Phượng Nữ, vội vàng từ hội nghị thất chạy ra ngoài
Nhìn bóng lưng Niệm Băng rời đi, Phượng Nữ không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trong lòng nàng cũng phi thường ngọt ngào. Thời gian nàng cùng Niệm Băng một chỗ dài nhất, phát hiện rất rõ ràng từ sau khi trở về, tâm tình Niệm Băng đã xảy ra biến hóa rất lớn, ít nhất không hề âm ám như trước, trở nên cởi mở hơn rất nhiều. Có lẽ, đây là bởi vì hắn một lần nữa giành được sinh mệnh, đồng thời cũng là bởi vì hắn đã biết tin tức của phụ mẫu mình bình an vô sự.
Niệm Băng ra khỏi Võ sĩ công hội, sửa sang lại một chút y phục của mình, chậm rãi hướng về phía Hoàng cung đi tới, trước lúc gặp Ngân Nãng hắn đã đoán đựơc Huyết Sư giáo sẽ trợ giúp Hoa Dung đế quốc phát động xâm lựơc, cho nên, lời Ngân Nãng nói cũng không gây cho hắn nhiều kinh ngạc lắm, vừa đi tới, hắn vừa tự hỏi về hình thức trước mắt của Ngưỡng Quang đại lục. Ngưỡng Quang đại lục bất luận như thế nào tranh đấu, đối với Niệm Băng mà nói cũng không có ảnh hưởng quá lớn, hắn chỉ là hy vọng thân nhân, bằng hữu của mình không bị thương tổn thì tốt rồi. Cho nên ai thống trị đại lục cũng không có quan hệ quá lớn. Hắn bây giờ lo lắng nhiều nhất lại là Di Thất đại lục, trong đầu thường xuyên phân tích Di Thất đại lục nếu trở về, hoặc là trong quá trình mở ra phong ấn bị ngăn cản, sẽ phát sinh ra dạng biến hóa gì.
Ở tại chỗ của Tạp Áo thời gian một năm, không may bị Thần Chi đại lục phái đi có lẽ sớm đã tới Ngưỡng Quang đại lục, không biết bọn họ có tìm đựơc hạ lạc của Tà Nguyệt hay không. Mấy vị sứ giả này trên Ngưỡng Quang đại lục mở mang nhiều cảnh tượng phồn vinh như vậy, nếu sau khi bọn họ trở về Thần Chi đại lục truyền bá rộng rãi, có lẽ, ước thúc phong ấn của Thần Chi đại lục rất có thể một đoạn thời gian trong tương lại liền mở ra. Mặc dù cùng là nhân loại, nhưng nhiều cường giả như vậy đều xông vào Ngưỡng Quang đại lục, tuyệt đối sẽ không là một chuyện tốt. Nhưng mà chính mình đây có thể ngăn cản sao?
Tâm tình tốt vốn trong suy nghĩ dần dần biến mất, Niệm Băng càng ngày càng nghĩ tới tính chất rất nghiêm trọng của sự tình, Tạp Áo và Thiên Hương khi hắn rời đi đều tiến vào tĩnh tu, mà ba vị Chân thần khác khẳng định sẽ không nhàn rỗi, sau này cuối cùng sẽ có biến hóa gì, ai cũng vô pháp đoán trước. Nếu muốn thay đổi tất cả, thực lực và thế lực của mình liền phải càng tăng mạnh, xem ra, Ngưỡng Quang đại lục bên này cũng phải cần làm chút chuẩn bị. Các Thân nhân cho dù cường thịnh trở lại, về số lượng cũng là xa không thể cùng Ngưỡng Quang đại lục so sánh. Lần này tới Hoa Dung đế quốc, chính mình nên cùng gia gia nói chuyện một cái, hy vọng có thể sớm nghĩ ra phương pháp ứng đối mới được.
Trong lúc suy nghĩ, Niệm Băng đã đi tới trước cửa Hoàng cung Băng Nguyệt đế quốc, vừa tới đây, hắn đột nhiên cảm giác được một cổ băng lãnh khí tức hướng thân thể của mình xâm nhập tới, trong lòng cả kinh, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía khí tức phát ra. Chỉ thấy ba Ma pháp sư mặc ma pháp bào màu trắng đang nhìn hắn, mà ba người này cũng chính là hướng Hoàng cung Băng Nguyệt đế quốc tới.
Gặp lại bọn họ, trái tim Niệm Băng đập kịch liệt một thoáng, bởi vì người mặt nạ sa mỏng cầm đầu kia, đúng là Băng Tuyết nữ thần tế tự! Trang phục của Băng Tuyết nữ thần tế tự lúc này so với trước kia tịnh không có gì khác bịêt, chỉ là trên đầu thêm chiếc mũ rộng vàng màu trắng, tấm lụa mỏng dài ba thước màu trắng buông xuống trước mặt, che đi vẻ tuỵêt đại phong hoa của nàng, hai người phía sau nàng, cùng Băng Tuyết nữ thần tế tự ăn mặc giống nhau, chỉ là khí tức lại phải yếu hơn.
Mặc dù nhìn không đựơc dung mạo của Băng Tuyết nữ thần tế tự, nhưng lấy thần lực của Niệm Băng, chỉ trong nháy mắt liền phán đoán ra trước mặt chính là đại cừu nhân của mình, hít sâu một hơi, trong mắt lấp lánh quang mang, hắn chủ động nghênh tiếp.
Băng Tuyết nữ thần tế tự sở dĩ có thể phát hiện Niệm Băng trước mà không phải Niệm Băng phát hiện ra nàng trước, cũng không phải vởi vì tinh thần lực của nàng so với Niệm Băng mạnh hơn, mà là bởi vì Niệm Băng lúc trước trong suy nghĩ có chút thất thần, cũng không có chú ý phương hướng xung quanh.
Băng Tuyết nữ thần tế tự thấy Niệm Băng hướng mình đi tới, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, thời điểm lúc trước Lam Thần còn là Băng Vân, từng nói cho nàng biết thân phận của Niệm Băng. Lúc này thấy khuôn mặt anh tuấn kia của Niệm Băng tựa hồ có chút quen thuộc, không khỏi nhớ tới đồ đệ của mình, cũng nghĩ tới Dung Thiên quật cường kia. Từ bên ngoài thọat nhìn, người tuổi trẻ mặc kim sắc ma pháp bào trước mặt so với cha hắn càng xuất sắc, nhưng kỳ quái chính là, hắn là một gã Ma pháp sư, nhưng xung quanh thân thể vì cái gì không có cảm giác của ma pháp nguyên tố đi?
"Ngọn gió nào đưa Băng Tuyết nữ thần tế tự đại nhân tới Băng Nguyệt thành vậy, Hoàng gia cung đình Ma pháp sư Niệm Băng xin thi lễ." Thanh âm của Niệm Băng rất bình tĩnh, mặc dù tâm tình kích động, nhưng sau khi hắn trải qua vô số khảo nghiệm, tinh thần lực đã sớm đạt tới cảnh giới hoàn toàn mới. Tuyệt sẽ không bởi vì ý nghĩ của nội tâm mà ảnh hưởng tới sự biến hóa khí tức của chính mình.
Băng Tuyết nữ thần tế tự lạnh lùng nói: "Ngươi gọi là Niệm Băng. Dung Niệm Băng?"
Niệm Băng trong mắt quang mang chợt lóe, nói: "Ngài đã biết, thì cần gì phải hỏi đi?"
Băng Tuyết nữ thần tế tự gật gật đầu nói: "Lá gan của ngươi rất lớn a! Lại dám cùng ta nói như vậy."
Niệm Băng mỉm cười, không khoan nhượng nói: "Tất cả mọi người đều là người, đều giỏi nói chuyện, miệng ngoại trừ ăn cơm không phải chỉ để dùng nói chuyện sao? Chẳng lẽ miệng ngài dùng để phóng khí (nói dối, đánh rắm...) hay sao?
Mặc dù cách một lớp sa mỏng, nhưng tiếng nói Niệm Băng vừa dứt, lập tức có thể cảm giác được từ sau lớp sa màu trắng kia xạ ra hai đạo mục quang dị thường băng lãnh. "Ngươi nghĩ rằng ta không dám ở chỗ này giết ngươi?" Thanh Băng Tuyết nữ thần tế tự càng băng lãnh.
"Có dũng khí. Ngươi đương nhiên có dũng khí, thân là đại lục duy nhất Thần Hàng sư, còn có chuỵên gì ngươi không dám làm đi? Bất quá, nếu ta nhớ không sai. Trên mọi mặt tiếp viện của Băng Thần tháp tựa hồ đều là do Băng Nguyệt đế quốc cung cấp thì phải. Nói như thế nào ta cũng là vâng mệnh với Hoàng thất Băng Nguyệt đế quốc, ở trước cửa cung này, nếu Tế tự đại nhân giết ta, có lẽ ảnh hưởng không tốt nhỉ."
Băng Tuyết nữ thần tế tự hừ lạnh một tiếng, nói: "Phụ thân ngươi đúng là không giống ngươi mồm mép trơn tru vậy, ít nhất hắn còn tính là quân tử."
Nghe Băng Tuyết nữ thần tế tự nhắc tới phụ thân mình, Niệm Băng không khỏi trong mắt quang mang đại phóng, lãnh đạm nói: "Quân tử? Đã là ngươi biết cha ta là quân tử, vì cái gì còn muốn hại người và mẫu thân ta. Ngươi nên minh bạch, cừu hận giữa chúng ta là giải trừ không ra. Yên tâm, ta sẽ không chạy trốn, chuyện giữa hai chúng ta một ngày nào đó sẽ phải giải quyết, chỉ là không phải bây giờ. Muốn đọat lại Băng Tuyết nữ thần chi thạch, liền phải xem bản lãnh của ngươi."
Lưỡng đạo hàn quang trong nháy mắt từ trong tay hai gã Ma pháp sư phía sau Băng Tuýêt nữ thần tế tự phát ra, đánh thẳng nơi yếu hại trước ngực Niệm Băng, là đệ tử của Băng Thần tháp, nghe Niệm Băng vũ nhục Băng Tuýêt nữ thần tế tự, bọn họ cũng không có sư kiềm chế như vậy của Băng Tuyết nữ thần tế tự, nhất thời nhịn không được hướng Niệm Băng phát động công kích.
Niệm Băng lạnh nhạt cười, cũng không có bởi vì công kích của đối phương mà sinh ra chút bối rối, cả di chuyển đều không nhúc nhích, tùy ý để hai tấm băng trùy do Băng nguyên tố hết sức ngưng kết đâm lên trên người của chính mình. Hắn thậm chí không có sử dụng ma pháp để ngăn cản. Trước ngực vừa hơi phát sáng, hai tấm băng trùy đã biến thành băng phấn.
Nhìn thấy trên kim sắc ma pháp bào lưu lại hai cái lỗ thủng, Niệm Băng lạnh nhạt nói: "Tế tự đại nhân, ta nghĩ ngài nên bồi thường cho ta một bộ y phục đi.
Băng Tuyết nữ thần tế tự trong lòng cũng rất kinh ngạc, lần này hai gã Băng hệ Ma pháp sư cùng nàng đi vòa Băng Tuýêt thành đều là thủ hạ đi theo nàng nhiều năm, thật lực đều đạt tới trình độ Băng hệ Ma đạo sư, mặc dù là thuấn phát băng trùy, nhưng cũng không phải Băng hệ Ma pháp sư có khả năng làm được, nhưng Niệm Băng lại cả ma pháp đều không có sử dụng, vẻn vẹn bằng sức mạnh của nhục thể liền chặn được công kích, cái này là thế nào sự tình? Chẳng lẽ hắn còn đồng thời tu luyện vũ kỹ sao? Bởi vì không thể cảm nhận được khí tức của Niệm Băng bao nhiêu, trong lòng nàng, Niệm Băng không ngăn được trở nên thần bí."
Niệm Băng nhìn Băng Tuyết nữ thần tế tự thật sâu, hắn không phải không nghĩ tới lập tức động thủ, cũng không phải vì không có lòng tin đối với chính mình. Nhưng hắn đã đáp ứng Phượng Nữ trước tiên phải xử lý chuyện của Áo Lan đế quốc, hiện tại tuỵêt không phải lúc gây thêm rắc rối. Huống chi Băng Tuyết nữ thần tế tự luôn luôn là biểu tượng của Băng Nguyệt đế quốc, nếu chính mình tùy tiện cùng nàng ta động thủ, trước Yến Phong cũng không dễ nói rõ.
"Tế tự đại nhân như thế nào không nói? Đã là đuối lý chứ gì. Đã cùng tới nơi này, chúng ta đây liền vào đi thôi. Ngài nên cũng là đến gặp Bệ hạ." Nói tới đây, Niệm Băng không hề để ý tới Băng Tuyết nữ thần tế tự, xoay người hướng Hoàng cung đi tới.
"Tế tự đại nhân, hắn kiêu ngạo như vậy, ngài xem..." Một gã Băng hệ Ma đạo sư bên cạnh Băng Tuyết nữ thần tế tự thấp giọng nói.
Băng Tuyết nữ thần tế tự lạnh nhạt nói: "Bây giờ không phải thời điểm động thủ, các ngươi phải nhớ kỹ, là một Băng hệ Ma đạo sư, lúc ở trước người đối diện phải bảo trì tỉnh táo, chỉ có như vậy, mớ có thể tìm được sơ hở trong một kích tức thì của địch nhân. Ma pháp của các ngươi đều đã rất mạnh, nhiều năm tu luyện còn không có mài bằng lặng tính tình các ngươi sao?"
Hai gã Băng hệ Ma pháp sư sợ hãi nói: "Vâng, Tế tự đại nhân."
Băng Tuyết nữ thần tế tự nhấc chân hướng vào trong Hoàng cung đi tới, "Chúng ta cũng vào đi thôi."
Niệm Băng dựa vào kim bài lúc trước Yến Phong trao tặng, không có bị ngăn trở gì, trực tiếp đi vào trong Hoàng cung, ngay tại lúc này, Yến Phong đang ở trên triều, hắn đi tới tới bên ngoài Băng Thần điện của Băng Nguyệt đế quốc Hoàng cung, mệnh lệnh Truyền lệnh quan vào trong bẩm báo.
Yến Phong đang ở trên triều cùng các đại thần của Băng Nguỵêt đế quốc thảo luận về Tứ quốc công luận đại hội lần này, từ sau khi tiếp nhận lời mời của Hoa Dung đế quốc, hắn luôn luôn rất khó xử, hắn bước lên ngôi vị hoàng đế cũng có một đoạn thời gian rồi, đã thích ứng cuộc sống hiện tại, tài năng của bản thân dần dần thể hiện ra, ngồi vững trên Đế vương bảo tọa của mình. Nhưng chuyện lần này lại thật sự khó giải quyết. Hắn cũng không muốn đắc tội Hoa Dung đế quốc, nhưng đồng dạng cũng không muốn đắc tội Lãng Mộc đế quốc, hiện tại sứ giả của hai nước đều ở trong Băng Nguyệt thành.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!