Niệm Băng đang ở một bên nghe lén các nàng vừa vuốt ve bàn tay nhỏ bé của Long Linh, nghe Phượng Nữ hỏi hắn, cũng không trả lời, vẫn im lặng như trước. Phượng Nữ có chút bất đắc dĩ từ trong chăn nhảy ra, trong lòng thầm nghĩ, dù sao trong phòng cũng tối thui, cho dù có làm gì thì hai vị muội muội cũng không thấy, cố trấn áp tâm tình ngượng ngùng, đến bên giường Niệm Băng nằm, khẽ kéo chăn hắn đắp. Long Linh vừa nghe thấy động tĩnh của Phượng Nữ, lập tức rút tay trở về, tốc độ cực nhanh, ngay cả Niệm Băng cũng có chút giật mình.
- Này, không cần giả chết.
Phượng Nữ tức giận gõ trên đầu Niệm Băng một cái.
Niệm Băng chụp lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, dùng sức kéo Phượng Nữ vào lòng, mỉm cười nói:
- Đây chính là nàng tự mình đưa đến tận cửa, để xem nàng làm sao chạy được.
Bị Niệm Băng ôm vào lòng, Phượng Nữ tức giận nói:
- Chạy cái gì mà chạy. Đã biết là chàng không có hảo tâm gì mà.
Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng nàng lại chủ động sát vào lòng Niệm Băng, thân thể mềm mại co dãn kia, hoàn toàn nằm trong lòng Niệm Băng, hơn nữa tay còn quàng qua ôm chặt lấy.
Niệm Băng tìm đến Phượng Nữ các nàng, cũng không thực là muốn làm cái gì, chỉ là vì hỏi Phượng Nữ về chuyện Phượng hoàng niết bàn điển lễ, cũng muốn thuận tiện cùng ba lão bà của mình thân thiết một chút. Nay thực sự ôm lấy thân thể mềm mại của Phượng Nữ, tim hắn không khỏi nhanh chóng gia tốc, miệng lưỡi khô khốc, theo bản năng ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Phượng Nữ. Phượng Nữ lúc này tâm tình so với Niệm Băng còn muốn khẩn trương hơn, tựa đầu vào lòng Niệm Băng, nói cái gì cũng không chịu ngẩng đầu lên. Niệm Băng một tay ôm Phượng Nữ, một tay vuôt ve sau lưng, cảm thụ da thịt mềm nhẵn dưới lớp áo ngủ mỏng mảnh. Sự xúc động trong lòng càng ngày càng mạnh. Băng Vân cùng Long Linh rõ ràng nghe được Niệm Băng hô hấp có chút dồn dập, Phượng Nữ hô hấp lại rõ ràng ức chế, hai nàng cũng không khỏi tim đập nhanh hơn, đều dùng mền trùm kín, tựa hồ muốn ngủ. Nhưng tai lại dựng lên, nghe động tĩnh của Niệm Băng cùng Phượng Nữ.
Trong ba người, Niệm Băng yêu nhất chính là Phượng Nữ. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Phượng Nữ thì hình ảnh tuyệt mỹ của Phượng Nữ đã để lại ấn tượng khắc sâu ở trong lòng hắn. Trước kia hắn cũng từng ôm qua Phượng Nữ, thậm chí còn có hành động thân mật, nhưng giống như hôm nay, trong hoàn cảnh tối tăm này, trên chiếc giường ngủ ấm áp, lại là lần đầu tiên. Đây chỉ có vợ chồng mới có thể thân thiết như vậy! Làm sao Niệm Băng không kích động cho được?
Tay Niệm Băng ôm lấy thân thể Phượng Nữ cử động dần hướng lên trên, Phượng Nữ trong lòng cả kinh, ngượng ngùng hô khẽ:
- Đừng mà.
Lúc này, thanh âm của nàng sớm đã không còn chút sức lực nào, trở nên mềm mại vô lực. Nhưng hai từ đơn giản này, thực làm cho Niệm Băng ngừng động tác.
Ôm Phượng Nữ, Niệm Băng cố gắng đè nén dục hỏa trong lòng. Thầm mắng mình, Phượng Nữ đã nguyện ý ngủ cùng mình, mình sao có thể được voi đòi tiên? Đây là ở trong khách sạn của Hoa Dung đế quốc, bên cạnh còn có Lam Thần cùng Long Linh, nếu mình thực ở trong này muốn Phượng Nữ, nàng nhất định sẽ không phản kháng, nhưng đối với nàng cũng rất không công bình, huống chi còn sẽ làm cho Long Linh cùng Băng Vân sinh ra cảm giác bị lạnh nhạt, liền cứ như vậy mà ôm lấy nàng, bản thân cũng đã đủ thỏa mãn rồi.
Nghĩ vậy, Niệm Băng nhẹ giọng nói:
- Phượng Nữ, ta không có làm gì đâu, các nàng có nghe ta nói không?
Phượng Nữ tức giận hừ nhẹ một tiếng, xem như đáp ứng, trong lòng lại thầm nghĩ, chàng không có làm gì, thì cái quỷ kia sao lại dựng lên làm gì? Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng bên cạnh còn có muội muội mình cùng Long Linh, nàng sao có thể nói ra được?
Niệm Băng ôm sát Phượng Nữ, đem hạ thể của mình vốn đang dán sát vào đùi nàng chuyển qua một bên, than nhẹ một tiếng, nói:
- Trong người các nàng, ta biết trước hết chính là Phượng Nữ, sau đó là Linh nhi, cuối cùng mới là Thần Thần. Nếu nói gặp mặt sớm nhất, lại là Thần Thần. Chỉ có điều, khi đó chúng ta đều còn quá nhỏ. Ta biết, hiện tại bốn người chúng ta đều đang xấu hổ. Các nàng bởi vì trong lòng yêu ta, đều bao dung lẫn nhau, cũng bao dung cả ta. Các nàng đều xuất sắc như vậy, có thể lấy được một trong số các nàng làm vợ đã là phúc khí lớn nhất trong đời này của Niệm Băng ta, hiện tại đều chịu ủy khuất ở bên cạnh ta, ta thực không biết nên thế nào để báo đáp tình yêu của các nàng.
Nghe lời Niệm Băng phát ra từ nội tâm, Long Linh cùng Lam Thần không khỏi đều từ trong chăn đi về Niệm Băng. Các nàng cũng không nói gì, chính theo như lời của Niệm Băng, các nàng đều xuất sắc như vậy, nếu nói trong lòng không nghĩ tới việc cùng với hai nữ nhân khác thờ một chồng là chịu ủy khuất là không có khả năng, các nàng đều muốn nghe xem, Niệm Băng muốn nói cái gì.
Niệm Băng nói:
- Có lẽ, nếu lúc trước không có quá trình ta chết, các nàng cũng sẽ không lựa chọn như vậy. Linh nhi ôn nhu khiến nàng luôn luôn không phản đối ta, nàng yêu ta cho tới bây giờ chưa từng thay đổi, vì ta, nàng không biết đã chảy bao nhiêu nước mắt. Tuy có cảm giác ủy khuất, nhưng nàng vẫn nhất định ở lại bên cạnh ta, điểm này ta có thể khẳng định. Mà Băng Vân tuy biểu hiện lạnh như băng, nhưng nội tâm lại nóng như lửa, lần đó, tại nhân duyên tế hội, chúng ta thực sự là vợ chồng, nàng cũng không có khả năng rời khỏi ta. Cho dù nàng muốn rời khỏi, ta tuyệt cũng sẽ không cho phép. Nhưng Phượng Nữ, ta cũng hiểu được, nếu không phải lúc ấy ta chết, lựa chọn cuối cùng của nàng sẽ có một, chính là thành toàn cho muội muội mình mà rời đi, ta nói có đúng không?
Phượng Nữ trong lòng Niệm Băng thân thể mềm mại khẽ chấn động, nàng cũng không nói gì, nhưng Niệm Băng lại cảm giác được thân thể của nàng khẽ run rẩy.
Niệm Băng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Phượng Nữ, tiếp tục nói:
- Đúng vậy, ủy khuất cho các nàng. Trong lòng ta, đã không thể bỏ qua bất cứ người nào. Nếu lúc ấy Phượng Nữ thực lựa chọn như vậy, ta cũng tuyệt sẽ không trách nàng, bởi vì nàng muốn thành toàn cho muội muội mình, hy vọng Thần Thần có thể tìm được càng nhiều hạnh phúc càng tốt, nhưng ta lại biết tình yêu của nàng đối với ta vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi. Nàng có thể hy sinh hạnh phúc của mình cũng là muốn thành toàn cho người khác. Thần Thần, Linh nhi, có lẽ các nàng bởi vì lời của ta mà mất hứng, nhưng ta không muốn lừa các nàng, trong lòng ta, yêu nhất vẫn là Phượng Nữ. Linh nhi, nàng muốn hỏi ta lúc trước vì cái gì mà cự tuyệt Tuyết Tĩnh. Thật ra, tính tình của Tuyết Tĩnh chính là một nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng hơn chính là bởi vì Phượng Nữ, lúc trước ta cự tuyệt nàng, nguyên nhân cũng như vậy, bởi vì ta phát hiện, Phượng Nữ sớm đã chiếm lấy trái tim ta. Nhưng sau khi tại Hỏa long động, nàng vì cứu mọi người đã muốn sử dụng chú ngữ kia, ta thấy được sự cố chấp của nàng. Ta cũng hiểu được, nếu ta không thể nhận tình cảm của nàng, như vậy, nàng chỉ sợ cả đời cũng sẽ không khoái hoạt. Sự ôn nhu của nàng làm ta động lòng. Ta rốt cuộc không thể cự tuyệt nàng. Hôm nay, chúng ta rốt cục có thể nói chuyện với nhau. Phượng Nữ, Thần Thần, Linh nhi, các nàng đáp ứng ta, sau này vô luận xảy ra sự tình gì, bốn người chúng ta cũng phải cùng một chỗ không rời xa. Bỏ qua các trở ngại trong lòng đi, ta sẽ đối với các nàng như nhau, các nàng đều là người ta yêu. Ta tuyệt sẽ không sau này bội bạc. Có thể được không? Có thể đáp ứng thỉnh cầu này của ta không?
Im lặng, trong phòng tối đen chỉ còn lại có tiếng hít thở của bốn người, Niệm Băng tâm tình kích động, trở lại ôm Phượng Nữ, hắn phát hiện vạt áo cảu mình đã bị nước mắt của Phượng Nữ thấm ướt.
Thật lâu sau, Lam Thần than nhẹ một tiếng, nói:
- Niệm Băng, trước khi chúng ta trả lời chàng, chàng có thể cũng trả lời ta một vấn đề hay không. Cho tới nay, ta cũng muốn hỏi chàng, nếu lúc ấy không phải bởi vì ăn quả kia mà chúng ta thành vợ chồng. Chàng sẽ đối đãi với ta thế nào? Có thể nói cho ta biết không? Nói thật, ta muốn nghe lời nói thật.
Niệm Băng do dự một chút, nói:
- Thần Thần, ta hận sư phụ của nàng, ta hận hắn đã đoạt đi cha mẹ của ta. Cho nên, lúc lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta tuy có giật mình vì vẻ đẹp của nàng, nhưng ta cũng hận nàng. Nhưng sau này khi ở chung, ta lại phát hiện nàng là một cô nương tốt có tâm địa thiện lương. Nhưng lòng ta cũng mâu thuẫn, còn nhớ lúc chúng ta cùng nhau đi tới Băng Nguyệt thành không? Thật ra, trên đường đi ta cũng đã bắt đầu tính toán, sớm đã nghĩ sau khi chuyện tại Băng Nguyệt thành hoàn thành, liền bắt nàng nói ra nơi giam giữ cha mẹ ta. Nhưng sau khi chúng ta tiếp xúc ta lại phát hiện, bản thân không thể xuống tay được, lúc ấy ta thực kinh ngạc, đó là lần đầu tiên ta do dự trên con đường báo thù, mà do dự này, chính là do nàng mà ra. Nhưng sau đó ta vẫn bắt nàng, trong lòng sự do dự cùng với cừu hận, thì cừu hận đã chiếm thế thượng phong. Thần Thần, nàng có biết khi nào thì ta phát hiện bản thân đã thích nàng không? Chính là tại vừa mới tiến vào huyệt động, ta muốn dùng cường bạo uy bức nàng nói ra vị trí giam giữ cha mẹ ta. Khi đó, nhìn thấy ánh mắt không chút sinh khí của nàng, lòng ta lại nhói đau, cũng là khi đó, ta hối hận, hối hận đã làm thương tổn tới cô gái mà mình thích. Nàng cùng Phượng Nữ phân tu băng cùng hỏa hai loại năng lực khác nhau, nhưng tỷ muội các nàng lại cùng có khí chất hấp dẫn ta, nếu lúc ấy chúng ta không có duyên hợp thể, có lẽ, ta chỉ biết đem phần cảm tình này chôn sâu trong đáy lòng, lần đó ta biết nàng muốn độc chết ta để trả thù, nhưng quả thật, sự do dự trong lòng ta đã biến mất. Nàng có biết không? Đoạn thời gian tại huyệt động kia, ta vẫn hy vọng nó tiếp tục. Tại nơi đó, mỗi ngày săn thú trở về làm mấy thứ để nàng nhấm nháp, trong lòng ta phi thường thoải mái.
Âm thanh nghẹn ngào từ Lam Thần truyền tới, khúc mắc tồn tại trong lòng của nàng theo lời của Niệm Băng rốt cục biến mất, cho tới nay, nàng thủy chung cảm giác Niệm Băng lấy mình, chính là bởi vì mình cùng hắn đã xảy ra quan hệ như vậy, chứ không chân chính yêu thương mình, mà Niệm Băng đã thâm tình giải thích khiến nghi hoặc trong lòng nàng hoàn toàn biến mất, trong lòng đã hoàn toàn được Niệm Băng đả thông, thanh âm nghẹn ngào của nàng quả thực động lòng người.
Niệm Băng chuyển hướng sang Long Linh
- Linh nhi, ta biết trong lòng của nàng cũng có sự nghi hoặc tồn tại, ta cũng biết nàng suy nghĩ cái gì, nàng cho rằng ta đồng ý lấy nàng, là xuất phát từ sự thương hại. Nàng sai rồi, nếu ta không thực sự yêu nàng, mà chỉ thương hại nàng, ta cũng sẽ xử lý vấn đề như là Tuyết Tĩnh mà thôi, hoặc là lựa chọn rời xa, hoặc là, giúp nàng tìm một ngôi nhà mới. Lúc mà ta yêu nàng, chính là trong Hỏa long động, nàng ngâm xướng chú ngữ kia, một khắc ta lấy tay bịt miệng nàng, tuy ta biết nàng không tiếc hy sinh bản thân là vì bảo hộ mọi người an toàn, nhưng ta lại biết, nàng thực chỉ vì ta. Một cô nương sẵn sàng hy sinh tính mệnh vì ta, nếu ta còn không thể động lòng, thì tim ta thực sự đã thành đá rồi. Nàng đối với ta thật tốt, ta thời khắc nào cũng khắc ghi trong lòng, trong ba người các nàng, ta đối với nàng là áy náy nhất. Ta đã làm thương tổn đến trái tim của nàng! Khi tại Hàn lĩnh ta trợ giúp Thất long vương đánh lui cường địch, ta nghĩ đến trước hết là về Băng tuyết thành tìm nàng, bởi vì ta không muốn nàng khóc vì ta nữa. Tha thứ cho ta Linh nhi, ta sẽ cố gắng kết thúc mọi thứ, mang đến cho các nàng hạnh phúc.
Tiếng nghẹn ngào, tiếng khóc tràn ngập trong phòng, Niệm Băng dùng lời nói khác nhau biểu đạt tình yêu sâu sắc nhất trong lòng tới ba người. Hắn không có gì che dấu, tất cả đều là lời trong lòng, hắn dùng chính thâm tình của bản thân, mở ra trái tim của các nàng, phá đi vách ngăn cuối cùng trong lòng của các nàng. Tuy các nàng khóc, nhưng tâm của Niệm Băng lại dị thường thoải mái, vẫn như trước nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Phượng Nữ, mỉm cười nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ không tùy ý để các nàng cùng ta bảo trì khoảng cách nữa. Hôm nay là Phượng Nữ, ngày mai Linh nhi, ngày mốt Lam Thần, các nàng mỗi ngày phải có một người đêm đến bầu bạn với ta. Ta sẽ không buông tha các nàng. Có lẽ, ta có thể không cho các nàng nghi thức trịnh trọng, nhưng ta lại đem trái tim của ta cho các nàng. Không phải là chia làm ba phần, mà là ba trái tim như nhau.
Phượng Nữ nắm lấy tay của Niệm Băng, xoa xoa lên mặt mình, lại xoa xoa cái mũi, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Niệm Băng nói:
- Đồ đáng ghét, làm chúng ta đều khóc như vậy? Sáng mai mắt chúng ta đều sưng lên, xem chàng thế nào để cho mẹ ta công đạo.
Thanh âm của nàng tuy vẫn còn vài phần nghẹn ngào, nhưng thân thiết nói không nên lời.
Niệm Băng mỉm cười, nói:
- Chúng ta đều là ma pháp sư, biện pháp để không sưng, ta ít nhất có cả chục cách. Vốn ta hôm nay cũng không muốn cùng các nàng nói mấy cái này, nhưng ta phát hiện, sau khi ta trở về, các nàng tuy vui vẻ, nhưng đều có tâm sự, nếu không thể đem tâm sự của các nàng cởi bỏ, các nàng vĩnh viễn sẽ không thực sự hạnh phúc. Cho nên, ta nói ra lời thật tình. Ta không có gì giấu diếm trải lòng của ta với các nàng, ba vị lão bà đại nhân, không biết các nàng có thể nhận trái tim yếu ớt của ta hay không?-
Hắn cố ý làm ra bộ dáng đáng thương, thanh âm cũng vài phần hài hước. Nhưng ba nữ đều biết, lời nói của hắn đều tuyệt không phải là lời nói giỡn.
Phượng Nữ phì cười, nói:
- Được rồi, đừng diễn nữa, chúng ta vốn là tỷ muội tốt. Chàng cũng đừng muốn phân ra mà không chế. Hừ, chàng nói mỗi ngày đều muốn chúng ta cùng với chàng sao? Nghĩ hay quá-.
- Ta là chồng, cũng không phải là do nàng định đoạt. Linh nhi, Thần Thần, các nàng nói đi? Biện pháp của ta được không? Mỗi ngày một người, các nàng cũng không có hại gì-.
Lam Thần cùng Long Linh cơ hồ đồng thời từ trên giường nhảy xuống, hai nàng đều cùng động tác, kéo giường của mình tới sát giường của Phượng Nữ, Niệm Băng phát hiện động tác của họ không khỏi ngẩn ra một chút, nói:
- Các nàng làm gì vậy?-
Long Linh cùng Lam Thần liếc nhau, trong phòng tối đen mà ánh mắt của các nàng lại sáng ngời, Niệm Băng có Thiên nhãn huyệt các nàng cũng có, tuy lực tinh thuần không mạnh bằng Niệm Băng, nhưng chỉ cần các nàng muốn thì trong phòng cũng có thể thấy rõ ràng tất cả. Hai nữ đồng thời lau nước mắt trên mặt, mỉm cười, đồng thanh nói:
- Chúng ta đều không đồng ý với quyết định của chàng, bằng cái gì mà để cho chàng quyết định? Chúng ta cho rằng, ngủ chung hết mới là biện pháp tốt nhất.
Niệm Băng trước tiên ngẩn ra, ngay sau đó trong lòng mừng rỡ. Ba cái giường ráp lại phi thường rộng rãi, hoan hô một tiếng, lập tức kéo Long Linh cùng Lam Thần tới, sờ bên này, ôm bên kia, tâm của hắn, quả thực hạnh phúc như nở hoa.
Niệm Băng đánh bất ngờ nhất thời làm cho ba nữ hô hoán, Phượng Nữ bắt lấy hai tay Niệm Băng, oán trách nói:
- Không được làm loạn-
Vốn chăn không đủ lớn, lúc này, ba cái chăn dồn lại cùng một chỗ, đem bốn người vào trong đó, Niệm Băng thuận thế đè lên thân thể Phượng Nữ đang nằm ở giữa giường, khẽ hôn lên mặt Phượng Nữ một chút, nói:
- Ta cùng lão bà của mình thân thiết, vậy thì làm loạn chỗ nào?
Phượng Nữ mỉm cười, nói:
- Không được làm chuyện xấu, nơi này là Hoa Dung đế quốc, chàng đến là bàn chính sự, chúng ta đáp ứng ngủ cùng chàng, nhưng chàng lại không thể làm chuyện xấu, được không? Chàng không phải nói muốn theo giúp ta cùng muội muội cùng nhau về Phượng tộc sao? Đợi Phượng hoàng niết bàn tế lễ đại điển chấm dứt, chúng ta chiều ý chàng là được. Trước đại điển cử hành, ta, ta không thể mất đi tấm thân xử nữ, chàng nếu thật sự nhịn không được, thì để Thần Thần cùng với chàng đi.
Nói xong, kéo tay Thần Thần tới, nhét vào trong tay Niệm Băng.
Nàng thủy chung vẫn không quên mình là một phần tử của Phượng tộc.
Thần Thần ngượng ngùng tựa vào thân thể Phượng Nữ,
- Tỷ…
tim của nàng chợt đập nhanh hơn, chẳng lẻ tỷ tỷ cùng Long Linh cùng mưu đồ, thật xấu hổ.
Nắm lấy tay Thần Thần, Niệm Băng bật cười nói:
- Nàng xem, đều tại lực hấp dẫn của các nàng quá mạnh mẽ. Ta suýt nữa quên mất chính sự, ta đến cũng chỉ muốn cùng các nàng tán gẫu nói lời trong lòng, rồi cũng chỉ muốn hỏi một chút về chuyện Phượng hoàng niết bàn đại điển. Hiện tại tứ quốc công luận đại hội ta cơ bản đã an bài thỏa đáng, chỉ đợi ngày chân chính đàm phán ký hòa ước mà thôi. Đợi ngày mốt khai hội, chúng ta lập tức cùng đi, Phượng tộc các nàng cũng nên ở tại Lãng Mộc đế quốc, chúng ta cùng Mộc Tinh tiểu thư kia trở về, thuận tiện giúp nàng chút việc nhỏ. Phượng Nữ, nàng nói một chút Phượng hoàng niết bàn đại điển này đến tột cùng là cái gì đi, còn có bao nhiêu thời gian nữa thì điển lễ bắt đầu. Như vậy ta cũng nên an bài tốt một chút. Ta nghĩ, mẹ nhất định sẽ đến, Thần Thần tự nhiên cũng sẽ đi trước các nàng, Linh nhi có Tích Lỗ đại ca cùng đi, chúng ta có nhiều người như vậy, bất luận xuất hiện biến cố gì, ứng phó cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều. Ta đáp ứng các nàng. Trước khi Phượng hoàng niết bàn đại điển chấm dứt, ta tuyệt không hành động gì với các nàng.
Phượng Nữ kéo chăn, giúp Niệm Băng đắp rồi chui vào trong lòng hắn, nói:
- Đúng rồi! Cũng nên nói cho mọi người biết về Phượng hoàng niết bàn đại điển là thế nào. Cái này chỉ sợ ngay cả Thần Thần cũng không biết. Vị trí của Phượng tộc chúng ta là ở tây bắc Lãng mộc đế quốc trong một cánh rừng rậm. Nơi đây tuy là tây bắc, nhưng bởi vì giữa rừng rậm có một ngọn núi lửa thật lớn, cho nên nhiệt độ so với phương bắc cao hơn rất nhiều. Đất tại nơi này thích hợp cho các loài thực vật sinh trưởng rậm rạp, bởi vậy có tên là Hỏa mộc lâm. Mà Phượng tộc chúng ta ở trong một mảnh rừng ngô đồng tại cánh rừng rậm rạp này. Phượng tê ngô đồng mộc [(Phượng đậu trên cây ngô đồng (để ngủ)], nói vậy chàng cũng từng nghe nói qua, nơi đây mới là chỗ thích hợp nhất để chúng ta tu luyện. Bất luận là ta, hay là mẫu thân, sau khi trở thành niềm hy vọng của bộ tộc, đều từng đến phụ cận núi lửa để tu luyện, tại nơi đây, có một cái bí đạo chúng ta bí mật mở ra, có thể nối thẳng tới bên trong núi lửa. Ở đó tràn đầy dung nham, hỏa nguyên tố cực kỳ nồng hậu, tại nơi đây tu luyện Cửu ly đấu khí có công hiệu gấp bội. Mà nơi đây, cũng chính là nơi Phượng hoàng niết bàn đại điển cử hành.
Nói tới đây, Phượng Nữ trong mắt toát ra một tia lo lắng nhàn nhạt, tựa hồ nhớ tới cái gì.
- Núi lửa này chẳng lẻ cùng Phượng tộc các nàng có quan hệ gì sao? Hoặc nói việc các nàng bỏ đi có liên hệ gì với Phượng hoàng?
Phượng Nữ gật gật đầu, áp vào ngực Niệm Băng, lúc này mới cảm giác an tâm một ít, khẽ thở dài:
- Thật ra, ngay cả bản thân chúng ta cũng không biết tổ tiên Phượng hoàng có ở bên trong núi lửa hay không. Trong truyền thuyết của Phượng tộc, năm đó Phượng hoàng đại nhân bùng cháy ở trên trời, rồi hạ xuống mặt đất hình thành núi lửa này, trong núi lửa có Phượng hoàng chân hỏa, Phượng hoàng đại nhân tuy đã ra đi, nhưng chân hỏa trong núi lửa Phượng hoàng này vẫn phù hộ Phượng tộc. Mỗi một trăm năm, Phượng hoàng chân hỏa trong núi lửa Phượng hoàng sẽ bùng nổ một lần, cũng chính là Phượng hoàng niết bàn đại điển theo như lời chúng ta gọi. Tại điển lễ, phải kết hợp cao thủ của Phượng tộc, lấy Cửu ly đấu khí toàn lực hạn chế, mới có thể làm cho núi lửa bùng nổ sẽ không ảnh hưởng đến cả khu rừng, cho nên, Phượng hoàng niết bàn đại điển là điển lễ của chúng ta đối với Phượng hoàng đại nhân, đồng thời cũng là lúc chúng ta tự bảo vệ. Vì bảo hộ tông quốc Phượng tộc chúng ta, chúng ta phải toàn lực ra tay, mới có thể hạn chế núi lửa phun trong phạm vi nhất định. Còn không đến một tháng nữa, là đại điển bắt đầu. Ta nghĩ, chỉ cần có ta cùng mẫu thân nhanh chóng trở về, liên hợp với vài vị trưởng lão cùng ra tay, nhất định có thể thành công hoàn thành điển lễ lần này. Chỉ là ta lo lắng các trưởng lão chưa chắc đã đồng ý cho ta cùng mẫu thân tham gia.
Niệm Băng nhíu mày nói:
- Không đồng ý các nàng tham gia? Vậy bọn họ làm sao ứng phó qua lần núi lửa bùng nổ này? Chẳng lẻ bọn họ chịu chính mắt thấy gia viên của mình bị hủy diệt trong dung nham sao?-
Phượng Nữ thở dài nói:
- Các trưởng lão đều thực cố chấp, nếu không, lúc trước cũng sẽ không bởi vì mẫu thân cùng phụ thân mà trục xuất ra khỏi tộc. Các trưởng lão biết rõ nếu không có mẫu thân trợ giúp rất khó ứng phó qua lần núi lửa bùng nổ này mà vẫn lựa chọn như vậy. Lần này chàng quyết định theo chúng ta trở về, thật ra ta vẫn do dự. Nếu chàng cùng đi, chỉ sợ sự tình lại càng khó giải quyết. Ta sợ…
Niệm Băng nắm chặt lấy tay Phượng Nữ, nói:
- Không cần sợ, có ta ở đây. Cho dù các trưởng lão không đồng ý các nàng về lại tộc, chúng ta cũng có thể hạn chế núi lửa bùng nổ! Ta không tin, một băng hệ thần hàng thuật lại không thể làm cho núi lửa kia im lặng. Ta hiểu tâm của nàng đối với người trong tộc, cũng hiểu hiện trong lòng nàng đang mâu thuẫn. Các trưởng lão này tuy cố chấp, nhưng cũng không phải là người không rõ lý lẽ, bọn họ nên hiểu được nặng nhẹ. Sẽ không bởi vì sự cố chấp của mình mà làm cho Phượng tộc bị hủy diệt. Chỉ cần chúng ta thật tình tương trợ, bọn họ sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ và nàng.
Phượng Nữ nói:
- Thật ra, đó cũng không phải là điều ta lo lắng nhất, trong Phượng tộc từng truyền lưu sáu chữ "Băng phượng hiện, Phượng hoàng thăng". Trong điển tịch của tộc có ghi lại, một khi có băng phượng xuất hiện, như vậy chân hỏa của núi lửa Phượng hoàng bùng nổ sẽ đạt tới đỉnh điểm, chỉ sợ Phượng hoàng niết bàn đại điển lần này cũng không phải dễ dàng vượt qua! Băng phượng chi thể của Thần Thần đã thức tỉnh, lần này nàng mới là mấu chốt.
Lam Thần kinh ngạc nói:
- Tỷ, chuyện này muội sao lại không nghe mẹ nói qua. Muội coi như là người Phượng tộc, tỷ yên tâm đi. Có Niệm Băng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Phượng Nữ trở lại nắm chặt tay Lam Thần, nói:
- Mẹ không nói với muội, là sợ muội trong lòng sinh ra gánh nặng, nhưng đại điển sắp bắt đầu, tỷ cũng không thể không nói cho muội. Mẹ từng nói với tỷ, khi muội sinh ra, mẹ liền phát hiện muội có thể trở thành Băng phượng chi thể Phượng tộc ngàn năm khó gặp. Trong quy định Phượng tộc chúng ta, một khi có Băng phượng xuất hiện, phải bỏ vào trong núi lửa Phượng hoàng, để tế Phượng hoàng đại nhân. Mẹ làm sao để cho người ta thương tổn đến muội? Cho nên, mẹ mới đem muội đưa tới Băng thần tháp, bái Băng tuyết nữ thần tế tự làm thầy, một là vì bảo hộ sự an toàn của muội, còn mặt khác chính là vì bảo trụ bí mật Băng phượng chi thể của muội. Lần này chúng ta trở về, đầu tiên phải đối mặt không phải là Phượng hoàng niết bàn đại điển mang đến kiếp nạn, mà là đến từ sự nghi ngờ của người trong tộc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lam Thần thân thể mềm mại khẽ run, cho tới nay, nàng vẫn có chút không hiểu vì cái gì mà mẫu thân đem mình đưa lên Băng thần tháp, một năm mới có thể gặp một lần, sau khi nghe xong lời của Phượng Nữ nàng mới hiểu ra, làm nhe vậy đều là vì bảo hộ nàng! Măt đã ươn ướt, nắm lấy tay Phượng Nữ, nói:
- Tỷ, tỷ yên tâm đi, bất luận là lúc nào, mẹ con ba người chúng ta sẽ ở cùng một chỗ, lấy thực lực của chúng ta, nhất định có thể vượt qua khó khăn lần này. Huống chi còn có Niệm Băng cùng Linh nhi, cho dù mọi người trong Phượng tộc muốn thương tổn chúng ta, cũng tuyệt không có khả năng.
Phượng Nữ nói:
- Sự tình không đơn giản như muội tưởng tượng như vậy. Trong hỏa hệ ma pháp, ngọn lửa mãnh liệt nhất chính là thiên hỏa màu tím. Mà lúc Phượng hoàng thăng không khi niết bàn đại điển bắt đầu, truyền thuyết có nói dưới tình huống Băng phượng hiện, núi lửa phún xuất cũng không phải dung nham bình thường, mà là thế gian chí nhiệt Phượng hoàng niết bàn chân hỏa. Nhiệt độ của nó vượt xa thiên hỏa màu tím. Muốn kháng nó đâu có dễ dàng như nói vậy? Trong núi lửa Phượng hoàng, có căn cơ huyết mạch Phượng tộc chúng ta, rừng ngô đồng là chỗ chúng ta sống cả trăm ngàn năm, nếu điển lễ không thể hoàn thành, như vậy Phượng tộc sẽ đi tới diệt vong!
Niệm Băng nói:
- Truyền thuyết dù sao cũng là truyền thuyết. Chỉ sợ người trong Phượng tộc các nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng ai thấy qua uy lực của Phượng hoàng niết bàn chân hỏa kia. Chuyện xấu gì đều có thể phát sinh, hiện tại nàng có lo lắng cũng là vô ích. Chúng ta tốt nhất là cứ đi đến đâu biết đến đó, đợi khi tới Phượng tộc rồi sẽ có biện pháp ứng phó, đừng quá lo lắng-.
Phượng Nữ gật gật đầu, nói:
- Hy vọng là như thế, có lẽ, khi bổn tộc điển tạ cũng sẽ có biện pháp ứng phó, Niệm Băng, ta hôm nay có nói với mẹ chàng sẽ cùng chúng ta trở về, mẹ cũng không phản đối, nhưng cũng không đồng ý, nói vậy mẹ cũng lo lắng như chúng ta. Nếu người trong tộc gặp chàng, chỉ sợ càng thêm bài xích. Huống chi, đây vốn là chuyện quan trọng nhất của Phượng tộc-.
Niệm Băng mỉm cười, nói:
- Nàng cùng Thần Thần đều là lão bà tương lai của ta, tính đến, ta cũng có thể nói là một nửa người trong Phượng tộc. Ta cũng không sợ đối mặt với người trong tộc của nàng.
Long Linh cho tới giờ vẫn im lặng chợt nói:
- Đúng rồi! Ta cùng Niệm Băng cùng đi, ta cũng muốn xem chỗ của Phượng tộc nó như thế nào. Phượng Nữ tỷ tỷ, người đừng lo lắng. Hai năm nay, thực lực của tỷ đã đạt tới cảnh giới cao như vậy, cho dù Phượng hoàng niết bàn chân hỏa đáng sợ kia, nhưng nó dù sao cũng là ngọn lửa của núi lửa Phượng hoàng, chẳng lẽ tổ tiên Phượng hoàng các người còn có thể thương tổn các người sao?
Phượng Nữ nghe xong lời của Long Linh mắt chợt sáng ngời lên
- Đúng! Phượng hoàng niết bàn chân hỏa, là ngọn lửa cực mạnh của tổ tiên Phượng hoàng, tổ tiên sao có thể dùng ngọn lửa của mình mà làm thương tổn đến hậu nhân? Trong đó nhất định có chỗ lạ, nói không chừng, chẳng những không phải chuyện xấu, ngược lại là kỳ ngộ của Phượng tộc thì sao. Hiện tại, ta cùng mẫu thân đều chỉ đạt tới trình độ mạnh nhất là lục biến của Phượng hoàng cửu biến. Nhưng có tu luyện thế nào nữa, cho dù đấu khí tăng lên tới cấp bậc thần sư, cũng không thể đột phá lên thất biến, ta có loại cảm giác, ba biến cuối cùng của Phượng hoàng cửa biến thực không phải tu luyện có thể đạt tới được. Trong đó nhất định là có bí mật. Thần Thần, Phượng hoàng biến của muội đã đạt tới biến thứ mấy rồi?
Không đợi Lam Thần trả lời, Niệm Băng đã kinh ngạc hỏi:
- Thần Thần không phải Băng phượng chi thể sao? Nàng như thế nào cũng có thể tu luyện Phượng hoàng cửu biến này?
Phượng Nữ mỉm cười nói:
- Vì cái gì không thể tu luyện? Phượng hoàng cửu biến thực không phải lấy Cửu ly đấu khí làm trụ cột, mà chỉ có công pháp đặc thù của người Phượng tộc chúng ta mới có thể tu luyện được, chỉ cần có huyết mạch Vương tộc, có thể tự mở ra Phượng hoàng chi vũ, là có thể tu luyện được. Thần Thần lần trước cùng một chỗ với chàng, Băng phượng chi dực của nàng đã xuất hiện, sau đó ta đem phương pháp Phượng hoàng cửu biến truyền thụ. Tốc độ tiến bộ của nàng cũng không chậm hơn ta chút nào. Thần Thần, tỷ nghĩ hiện tại muội cũng đã đạt tới cỡ ngũ biến rồi-.
Lam Thần gật đầu, nói:
- Đúng! Muội hiện tại đã đạt tới ngũ biến, gần đây cũng cố gắng tu luyện, nếu có thể trải qua tu luyện bản thân như Niệm Băng, có Thiên nhãn huyệt phụ trợ, nhiều nhất nửa năm là có thể đạt tới lục biến. Chẳng qua, hiện tại thời gian không đủ, muội vẫn dừng tại ngũ biến mà thôi. Không biết tại Phượng hoàng niết bàn đại điển có thể giúp gì cho mọi người không nữa.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!