Trên da thịt mềm mại của hai nữ nhân dần dần xuất hiện một tầng hồng đỏ mê người. Thân thể mềm mại của Phượng Nữ càng trở nên nóng rực hơn, còn kiều thân của Lam Thần cũng nóng dần lên. Tạp Áo và Thiên Hương ngạc nhiên phát hiện rằng mặc dù lúc này đây, các nàng đang khống chế thân thể Phượng Nữ và Lam Thần, nhưng bên trong linh hồn bị phong bế của các nàng lại không ngừng phát ra ý nghĩ yêu thương. Với thực lực chân thần của mình lại không thể nào phong ấn nổi luồng ý nghĩ yêu thương này phát ra, dần dần kết hợp với ý nghĩ yêu thương của Niệm Băng, không ngừng giao lưu, thăng hoa. Niệm Băng nhắm hai mắt, dụng tâm cảm thụ tình yêu của hai vị thê tử. Hắn đương nhiên biết, đó không phải là đến từ Tạp Áo và Thiên Hương. Trong ý niệm của hắn, hai vị chân thần đã không còn tồn tại nữa. Ý nghĩ yêu thương không ngừng mãnh liệt thăng hoa khiến cho động tác của Niệm Băng dần trở nên kịch liệt thêm. Thân thể kết hợp đương nhiên là rất mỹ diệu, nhưng trong giờ khắc này, khí tức tình yêu phát ra lại đưa bọn họ tiến vào một cảnh giới trước đây chưa từng có. Niệm Băng dần dần quên mất mình đang làm gì, nhắm mắt lại, đem thân thể hoàn toàn phó mặc cho bản năng điều khiển, vẫn không ngừng phóng thích ý nghĩ yêu thương của mình như trước, không ngừng giao lưu tình ái trong im lặng cùng hai vị thê tử.
Tạp Áo và Thiên Hương cũng dần dần trở nên hưng phấn. Dưới tác dụng khủng bố của năng lượng tình yêu, hai cỗ năng lượng sinh mệnh và tử vong của các nàng cũng dần dần xuất hiện biến dị. Các lĩnh vực vốn bất đồng bắt đầu dần dần quá trình kết hợp. Còn thân thể Niệm Băng đúng là môi giới để các các nàng kết hợp. Quả cầu sinh mệnh và quả cầu tử vong trước ngực Niệm Băng tản ra quang mang hắc và lục sắc nhàn nhạt, khí tức sinh mệnh và tử vong từ bài xích nhau dần biến thành phân biệt không can thiệp vào nhau. Máu trong cơ thể Niệm Băng tựa hồ đã bị thiêu đốt, kịch liệt sôi trào. Mặc dù Niệm Băng, Phượng Nữ và Lam Thần đều không quá cảm giác được biến hóa của thân thể, hòan toàn chìm đắm trong cảm thụ hoan ái, nhưng vẫn Tạp Áo và Thiên Hương thì khác. Cả hai đang khổ cực chịu đựng từng đợt, từng đợt song khóai cảm mãnh liệt đánh tới. Các nàng chiếm cứ thân thể Phượng Nữ và Lam Thần, đương nhiên có thể thông qua thân thể họ mà cảm nhận rõ ràng được quá trình thăng hoa cực lạc của tình ý nam nữ bọn họ. Là Tâm Tình chi thần, các nàng biết mình tuyệt đối không thể trầm luân trong nhục dục. Nhưng thân thể Niệm Băng lại giống như một khối nam châm, không ngừng hấp dẫn linh hồn các nàng. Mỗi lần hắn trùng kích đều rất đơn giản nhưng mạnh mẽ, không hề hoa lệ nhưng ý yêu thương mãnh liệt không ngừng bốc lên trong bán tình tự lĩnh vực, sinh ra kích thích mãnh liệt.
Nếu không phải Tạp Áo và Thiên Hương đang trong trạng thái tu luyện khẩn trương, có lẽ các nàng sẽ phải cười khổ. Bởi vì các nàng phát hiện ra rằng, cả hai hợp lực chế tạo ra bán tâm tình lĩnh vực này không giống như là dùng trên người Niệm Băng, ngược lại càng giống như dùng trên người chính bọn họ hơn. Không ngừng dao động thân thể, tản mát ra một cỗ khí tức dâm mỹ, Tạp Áo và Thiên Hương thấy Niệm Băng căn bản không hề biết mệt mỏi. Hơn nữa, mỗi lần hắn trùng kích đều mang theo ý nghĩ yêu thương khổng lồ, không chỉ có giao lưu với Phượng Nữ và Lam Thần mà còn không ngừng trùng kích vào linh hồn của Tạp Áo và Thiên Hương. Linh hồn Phượng Nữ và Lam Thần thông qua nhịp cầu tình yêu này hoàn toàn liên thông với Niệm Băng. Được ý nghĩ yêu thương của Niệm Băng ngày càng phát triển xoa dịu, mặc dù linh hồn các nàng bị phong ấn nhưng vẫn không phong ấn được ý nghĩ yêu thương trong lòng các nàng, càng lúc càng tăng cường khiến trái tim của các nàng và Niệm Băng càng thêm kết hợp. Lam Thần và Phượng nữ đều nguyện ý vì người mình yêu mà dâng hiến hết thảy. Tình yêu của các nàng tiến vào thân thể Niệm Băng, bảo vệ linh hồn Niệm Băng. Mặc dù chỉ là bảo vệ trong tình yêu tự nhiên nhưng vẫn đối mặt với hai cường địch là Tạp Áo và Thiên Hương.
Tạp Áo và Thiên Hương muốn cắt đứt liên lạc giữa Niệm Băng và Phượng Nữ cùng Lam Thần, bởi vì tốc độ thăng hoa của ý nghĩ yêu thương bọn họ thực sự rất khủng bố, khiến cho hai vị chân thần này phải chịu đựng trùng kích ngày càng mãnh liệt. Nhưng các nàng lại không dám mạo hiểm như vậy. Dù sao, trong tình yêu không ngừng đề thăng kia, hai loại khí tức năng lượng sinh mệnh và tử vong cũng trở nên ngày càng nhạt, tựa như bị loại năng lượng tình yêu vô hình kia hấp dẫn. Mỗi lần khiên dẫn đều làm cho Tạp Áo và Thiên Hương cảm giác tiếp cận nhau hơn, cảm giác tâm tình càng trở nên chân thực hơn. Thậm chí cả bán tâm tình lĩnh vực mà hồng nhạt kia cũng bốc lên ý nghĩ yêu thương, khiến cho quá trình dung hợp của hai loại năng lượng sinh mệnh và tử vong càng trở nên nhanh chóng. Hiển nhiên, phán đoán của các nàng là tuyệt đối chính xác: loại tình yêu này không thể có tác dụng ước thúc gì đối với năng lượng sinh mệnh và tử vong. Năng lượng sinh mệnh và tử vong đang không ngừng dung hợp. Có thể nói, chính là Tâm Tình chi thần đang không ngừng dung hợp. Mỗi một ý nghĩ yêu thương tăng lên cũng khiến cho quá trình dung hợp này càng trở nên nhanh hơn và hoàn mỹ hơn.
Sinh mệnh tinh hoa của Niệm Băng thủy chung vẫn chưa hề phóng thích, trong quá trình yêu thương, mỗi lần hắn trùng kích đều mang theo toàn bộ ý nghĩ yêu thương hướng vào nơi sâu thẳm nhất của linh hồn Phượng Nữ và Lam Thần. Mỗi lần đều khiến cho ý nghĩ yêu thương của mình trùng kích thật sâu vào trong linh hồn của Tạp Áo và Thiên Hương. Tạp Áo và Thiên Hương cơ hồ cùng đồng thời xuất hiện biến hóa, khoái cảm và năng lượng tình yêu mãnh liệt trùng kích khiến ý nghĩ yêu thương trong lòng các nàng đối với Niệm Băng đã bắt đầu thăng hoa. Mới đầu, các nàng còn tận lực kháng cự nhưng Tạp Áo và Thiên Hương mau chóng phát hiện, ý nghĩ yêu thương của Niệm Băng hoàn toàn không có địch ý, chỉ tản mát ra năng lượng tình yêu mà thôi. Được năng lượng tình yêu của hắn xoa dịu, chính họ có thể được dẫn đến khoái hoạt vô tận mà không hề bị ảnh hưởng bởi nỗi thống khổ. Khi ý nghĩ yêu thương sâu trong lòng hắn và lòng họ liên kết, hai vị chân thần rốt cuộc cũng hiểu được vì sao mà năng lực của các nàng cũng vô pháp phong ấn nổi tình yêu của Phượng Nữ và Lam Thần đối với Niệm Băng.
Đó là cảm giác mỹ diệu nhất trên thế giới, được nhịp cầu tình yêu kết nối, khiến cho hết thảy đều tựa như trở nên không còn quan trọng. Cảm giác tuyệt vời đó khiến thân thể Phượng Nữ và Lam Thần do các nàng khống chế đồng thời phát ra tiếng rên rỉ động lòng người, thực sự quá đẹp. Điều khiến Tạp Áo và Thiên Hương kinh hỉ hơn chính là mặc dù tình yêu trong lòng các nàng và Niệm Băng tương liên nhưng lại không thể ảnh hưởng tới trạng thái thanh tỉnh của các nàng. Ngược lại càng trở nên thanh tỉnh, việc nắm chắc năng lượng sinh mệnh và năng lượng tử vong càng trở nên rõ ràng. Mà sau khi các nàng từ bỏ việc ngăn cản năng lượng tình yêu của Niệm Băng trùng kích thì quá trình dung hợp của năng lượng sinh mệnh và năng lượng tử vong càng trở nên nhanh hơn so với trước nhiều lần. Dưới tình huống này, các nàng đồng thời quyết định hoàn toàn mở ra ý nghĩ yêu thương của mình đối với Niệm Băng.
Đây là một loại trao đổi đặc thù, không một tiếng động nhưng lại là loại trao đổi mỹ diệu nhất trên thế giới. Nhục dục và tình yêu kết hợp dần dần xuất hiện trạng thái mất cân bằng. Nhục dục biến thành một môi giới đơn giản, không hề quan trọng nữa mà trao đổi ý nghĩ yêu thương lẫn nhau trong tâm linh càng trở nên tuyệt vời động lòng người.
Ý nghĩ yêu thương trong Niệm Băng tựa hồ không ngừng tăng lên, dường như vĩnh viễn không có điểm cuối. Dần dần, ý nghĩ yêu thương của Tạp Áo và Thiên Hương đối với Niệm Băng đạt tới một mức độ sâu sắc hơn. Ý nghĩ yêu thương của hắn có vẻ như nhỏ bé nhưng lại không ngừng thăng hoa, khiến trong óc các nàng đều nhớ lại từng chuyện, từng chuyện đã phát sinh với Niệm Băng. Mỗi một cảnh tượng đều trở nên rõ ràng dị thương. Các nàng càng ngày càng phát hiện Niệm Băng hoàn mỹ như thế nào, cũng không phải là tuyệt đối hoàn mỹ, thậm chí cả khuyết điểm của hắn cũng được lĩnh vực năng lượng tình yêu vây quanh, trở thành không còn là khuyết điểm nữa.
Một cỗ bi ai sâu sắc cùng xuất hiện trong lòng Tạp Áo và Thiên Hương. Các nàng đều phát hiện thấy lỗi lầm của mình, cũng không phải là lỗi lầm trong quá trình dung hợp Tâm Tình chi thần. Bây giờ, năng lượng sinh mệnh và năng lượng tử vong đã tiếp xúc rất ít, đang trong quá trình giao dung. Hiển nhiên, đã chính thức bắt đầu dung hợp. Điều khiến Tạp Áo và Thiên Hương có cảm giác bi ai chúng là vì tình yêu của Niệm Băng. Khi họ cảm giác được tình ý yêu thương nồng đậm tuyệt vời trong sâu thẳm linh hồn, họ cũng nghĩ tới một vấn đề. Tình yêu của Niệm Băng không phải xuất hiện vì các nàng. Ý nghĩ yêu thương của Niệm Băng chính là đặc biệt nhằm vào thê tử của hắn. Khi đó, Tạp Áo và Thiên Hương mặc dù muốn khắc chế nội tâm bi ai của chính mình, nhưng trong cảm giác vô cùng tuyệt vời đó, các nàng hoảng sợ phát hiên, thân là bán Tâm Tình chi thần như các nàng lại không thể nào khống chế được tình cảm của chính mình. Trong đầu hoàn toàn tràn ngập tình yêu của Niệm Băng đối với thê tử của mình, cùng với cảm giác mãnh liệt của Niệm Băng, tình yêu của các nàng đối với Niệm Băng lại càng thăng hoa hơn trước. Nhưng cấp độ thăng hoa của tình yêu càng cao thì các nàng lại càng trở nên bi thương hơn.
Tạp Áo và Thiên Hương đột nhiên hiểu được một vấn đề. Các nàng hoảng sợ phát hiện ra rằng, từ giờ trở đi, cho dù năng lượng sinh mệnh và năng lượng tử vong do các nàng khống chế đang thăng hoa tới một mức rất cao dưới tác dụng của ý nghĩ yêu thương, đang hòan toàn dung hợp. Tính mạng của các nàng đã cũng đã gắn với bi ai vô tận. Là Tâm Tình chi thần, các nàng đều hiểu, một loại tâm tình khi đến cực điểm sẽ sinh ra năng lượng khổng lồ đến mức nào. Tình yêu cực hạn có thể trợ giúp các nàng biến thành Tâm Tình chi thần chính thức, nhưng bi ai cực hạn lại có thể hoàn toàn hủy diệt các nàng. Tạp Áo và Thiên Hương mặc dù không hiểu rốt cuộc mình đã sai ở đâu, nhưng các nàng đều biết mình đang đi dần đến vực sâu hủy diệt. Lúc này, tâm tình các nàng đã hoàn toàn không thể khống chế được nữa. Mặc dù các nàng có năng lực rời khỏi ngực Niệm Băng, chấm dứt quá trình dung hợp này, nhưng như vậy thì năng lượng sinh mệnh và năng lượng tử vong khi rời xa sẽ khiến Niệm Băng chết ngay lập tức. Mà các nàng giờ đã thăng hoa tới gần cảnh giới yêu thương của Phượng Nữ và Lam Thần, khiến các nàng không được phép làm như vậy. Nếu các nàng thực sự làm như vậy, cũng có nghĩa sẽ khiến nỗi bi ai trong lòng tăng tới cực điểm mà lập tức bị hủy diệt.
Lúc này, Tạp Áo và Thiên Hương đều đang tới một hoàn cảnh không thể dừng lại được. Các nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi việc tiếp tục phát triển. Một mặt thừa nhận khóai cảm cực hạn, một mặt thừa nhận bi ai vô tận. Trong Băng Hỏa lưỡng trọng thiên này, nỗi thống khổ của các nàng khó có thể tưởng tượng được. Nhưng hết thảy chỉ các nàng mới có thể cảm giác được. Cùng trở nên thanh tĩnh, các nàng đều hiểu rằng năng lượng sinh mệnh và năng lượng tử vong khi thực sự hoàn toàn dung hợp cũng sẽ không sinh ra Tâm Tình chi thần chính thức. Bởi vì khi đó, Niệm Băng sẽ vì bị các nàng xâm chiếm mà hoàn toàn phóng thích linh hồn biến mất, còn các nàng vì cái chết của Niệm Băng sẽ trở nên cực điểm bi thưong dẫn tới hủy diệt. Cuộc dung hợp này không có người thắng, có thể nói chỉ hoàn toàn là thất bại.
Thân thể Niệm Băng vẫn như trước, dựa theo bản năng không ngừng tiếp xúc thân mật với Phượng Nữ và Lam Thần. Còn ý nghĩ yêu thương của hắn đã khiến tâm linh của hắn hoàn toàn mê muội. Tạp Áo và Thiên Hương biết rõ hết thảy mọi việc phát sinh, nhưng hắn lại hoàn toàn không biết. Hắn chỉ muốn làm một việc, đó là trước khi mình bị hủy diệt phải đem dâng hiến tất cả tình yêu của mình cho thê tử. Mục tiêu này rất đơn giản, đó chính là lý do vì sao hắn hoàn toàn không hề giữ lại một chút tình ý nào mà hòan toàn phát ra hết. Trái tim Tạp Áo và Thiên Hương không ngừng phát sinh biến hóa phức tạp. Cực hạn khoái cảm khiến các nàng một lần nữa tới đỉnh, còn năng lượng sinh mệnh và năng lượng tử vong vẫn không ngừng dung hợp, càng trở nên giao dung. Quả cầu tử vong từ trong ngực hắn đi ra kết hợp cùng với quả cầu sinh mệnh. Nếu không phải trong lòng sinh ra tâm tình bi thương đặc biệt này thì quá trình dung hợp tuyệt đối là hoàn mỹ.
Nhưng Tạp Áo và Thiên Hương thấy, những điều này dường như đã không còn quan trọng nữa. Thậm chí cả mục tiêu quan trọng nhất của họ là hủy diệt ba gã chân thần kia tựa như đã biến thành hư ảo. Đúng vậy, với năng lượng tình yêu khổng lồ trước mặt như vậy, còn gì có thể thay thế nổi cảm giác của các nàng. Mục tiêu của các nàng giờ chỉ còn một thân ảnh, đó chính là Niệm Băng.
Tốc độ phóng thích năng lượng tình yêu của Niệm Băng lại càng tăng lên, nhưng thân thể hắn dần dần trở nên chậm lại. Trong lòng Tạp Áo và Thiên Hương cùng trở nên căng thẳng, bởi vì các nàng đều biết, Niệm Băng sắp đến chỗ tối hậu. Mà trong nháy mắt khi tinh hoa của tính mạng phóng ra thì cũng là lúc năng lượng Tâm Tình chi thần hoàn toàn dung hợp. Nhưng Tình Tự chi thần chân chính cũng chỉ có thể xuất hiện trong tích tắc mà thôi. Tâm trạng bi thương và khoái cảm của Tạp Áo và Thiên Hương gần như hỏng mất rồi, và cả sự nhẫn nại trong đau khổ của các nàng cũng vậy. Đột nhiên, Phượng Nữ và Lam Thần mà các nàng đang khống chế cùng kịch liệt rung rẩy. Ý nghĩ yêu thương của Niệm Băng đột nhiên bộc phát phun ra như núi lửa. Còn trong miệng hắn cũng phát ra một tiếng rên nhỏ, cuộc chạy nước rút trong nháy mắt trở nên kịch liệt hẳn lên.
Lúc này, Niệm Băng và Phượng Nữ đã hoàn toàn kết hợp, còn Lam Thần thì dán chặt vào sau lưng hắn. Ba người hoàn toàn chìm đắm trong tình ý yêu thương nồng đậm. Rốt cuộc cũng tới lúc tối hậu, rốt cuộc cũng tới cảnh giới tối cao của tình yêu. Nhưng đồng thời cũng là hủy diệt cuối cùng. Tạp Áo và Thiên Hương tràn ngập trong tình ý yêu thương của Niệm Băng, tình yêu trong lòng các nàng đối với Niệm Băng đột nhiên thăng tới một cảnh giới hoàn toàn mới. Trong thời khắc đó, các nàng đột nhiên hiểu được sâu trong nội tâm của mình, các nàng cũng hiểu được mình đã sai ở đâu, đã hiểu được thế nào là tình yêu đích thực và thế nào là Tình Tự chi thần chân chính. Trong nháy mắt, nỗi bi ai và nỗi thống khổ vô cùng trong lòng Tạp Áo và Thiên Hương hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại khoái cảm mênh mông, đúng là đỉnh cao của cực lạc. Những giọt nước mắt chân thật cùng chảy xuống từ đôi mắt của Phượng Nữ và Lam Thần. Nhưng lúc này, đó không phải nước mắt của các nàng mà chính là của Sinh mệnh chi thần Tạp Áo và Tử Vong chi thần Thiên Hương. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Quá trình dung hợp rốt cuộc cũng tới lúc kết thúc. Niệm Băng gầm nhẹ một tiếng, rốt cuộc cũng đạt tới mục tiêu, phóng ra những gì tinh hoa nhất của mình. Bên trong trướng bồng, luồng khí lưu màu đỏ dần dần tan đi, biến thành quang mang màu tím nhạt, giống như quang mang tử la lan cao quý nhất. Màu tím nhạt trở nên đậm dần. Ý nghĩ yêu thương của Niệm Băng cũng nương theo đó mà biến mất, cả ý thức của Tạp Áo và Thiên Hương cũng vậy. Bên trong trướng bồng bây giờ chỉ còn quang mang tím nhạt bao phủ, run rẩy phát ra hương vị cao quý đặc biệt.
Đảo Lỗ đang giảng dạy cho một số nhân tài ải nhân thuộc hạ của mình một số vũ kỹ đặc biệt. Bây giờ hắn có chút không yên lòng, bởi vì hắn biết rõ, trận chiến ngày mai sẽ kinh hiểm tới mức nào. Với thực lực gần tới cấp mười bốn của hắn đánh giá, tổng hợp thực lực của Niệm Băng mặc dù rất mạnh nhưng chưa chắc đã là đối thủ của Hi Giới. Hôm nay có thể đánh ngang tay đã khiến hắn thực sự giật mình. Nhưng hắn lại không biết trong trận chiến ngày mai, Niệm Băng có thể phát huy loại chiến đấu lực nào. Đột nhiên, Đảo Lỗ cảm giác được tinh thần lực của mình kịch liệt dao động. Một cỗ cảm giác mãnh liệt khiến từ mắt hắn phát ra quang mang. Hắn dõi ánh mắt về phía doanh trướng của Niệm Băng ở phía xa. Tinh thần lực của hắn mặc dù không cường đại nhưng để quan sát đơn giản thì vẫn có thể làm được. Nhưng hắn lại phát hiện bên trong doanh trướng của Niệm Băng tràn ngập khí tức chết chóc, dường như không còn một sinh mệnh nào tồn tại. Trong lòng Đảo Lỗ có chút bối rối. Hắn đương nhiên biết năng lượng sinh mệnh của Niệm Băng cường đại tới mức nào. Năng lượng sinh mệnh của Niệm Băng biến mất chỉ có thể nói lên một điều. Chẳng lẽ sinh mệnh hắn đã kết thúc? Chẳng lẽ trong trận chiến ngày hôm qua với Hi Giới, Niệm Băng đã chịu những thương thế không thể chữa khỏi sao?
Ánh bình minh từ phía đông xa xa mọc lên, vầng thái dương dần đem ánh sáng chiếu rọi khắp mặt đất. Nhưng trong lòng Đảo Lỗ lúc đó chỉ còn băng giá. Niệm Băng đã chết, đối với hắn không phải là mất đi cường giả mạnh nhất có thể ngăn cản địch nhân, mà là mất đi huynh đệ thân thiết nhất, đồng bạn tốt nhất! Đảo Lỗ gầm lên một tiếng, chấn ngã mấy tộc nhân mới thu nạp, thân hình lóe lên, lão về phía doanh trướng của Niệm Băng.Cảm nhận được năng lượng sinh mệnh của Niệm Băng không chỉ có mình Đảo Lỗ. Cùng lúc đó còn có những người thân cận nhất của Niệm Băng. Một trong đó là Miêu Miêu. Ngoại trừ Niệm Băng ra, trên Ngưỡng Quang đại lục có nàng là tinh thần lực mạnh nhất. Khi khí tức sinh mệnh của Niệm Băng bị đứt đoạn thì nàng là người đầu tiên cảm nhận được. Bởi vậy nàng là người tiến đến doanh trướng của Niệm Băng đầu tiên. Khi nàng tiến vào doanh trướng của Niệm Băng liền gặp Cát Lỗ. Sau đó, cha mẹ của Niệm Băng và bảy vị long vương gần như chạy tới cùng một lúc. Trong ánh mắt bọn họ đều tràn ngập hoảng sợ, và cũng không dám tin, nhưng cũng không còn bi ai nữa vì tất cả đều bị dọa cho giật mình.
Khi mọi người đang chuẩn bị phá trướng xông vào thì đột nhiên một cỗ năng lượng ba động từ bên trong lều vải truyền đến. Luồng năng lượng ba động phi thường ôn hòa, vuốt ve trong lòng mọi người, Thậm chí người dễ xúc động nhất là Đảo Lỗ cũng muốn nhảy thẳng vào trong trướng bồng. Năng lượng cũng không mạnh lắm, từ trong trướng bồng tản ra vừa ôn hòa vừa đặc biệt hoan lạc lan tràn trong lòng mọi người nhưng lại khiến trái tim họ đều trở nên bĩnh tĩnh lại. Âm thanh của Niệm Băng có vẻ mệt mỏi truyền ra từ bên trong doanh trướng:
- Cảm ơn mọi người quan tâm, ta không việc gì. À, vừa rồi ta đã có đột phá nên năng lượng chỉ tạm dừng trong phút chốc mà thôi. Nhờ Lạc Nhu chỉnh quân, sau đó ta sẽ ra ngoài tiến hành trận quyết đấu cuối cùng với Hi Giới.
Thanh âm của Niệm Băng đã hóa giải nghi hoặc trong lòng mọi người, khiến mọi người đều hiểu được mình chỉ bị lo hão mà thôi. Sau đó mọi người dần dần tản đi. Bọn họ đều biết trong trận chiến hôm qua Niệm Băng đã phải nỗ lực thế nào. Để hắn nghĩ thêm chừng nào tốt chừng đó. Chung quanh doanh trướng của Niệm Băng lại yên lặng trở lại. Còn Niệm Băng đang ngồi ngẩn người trong doanh trướng. Toàn thân trần truồng, hắn ngơ ngác nhìn thân thể mình và hai vị thê tử đang quấn vào nhau, còn cả mùi hương nhàn nhạt của hai nàng. Hơi thở của hai nàng đều rất bình ổn, mỗi lần hít thở đều khiến song nhũ đầy đặn phập phồng.
Ta đang nằm mơ sao? Chẳng lẽ đây hết thảy đều chỉ là mộng cảnh?
Niệm Băng lầu bầu trước khi tiến vào trong con hôn mê ngắn ngủi. Dường như hắn đã hôn mê cả thế kỷ nhưng thực sự hắn mới chỉ mê man trong nháy mắt mà thôi…
"Không, đây không phải nằm mơ!"
Niệm Băng tỉnh lại rất nhanh, ý thức càng trở nên tỉnh táo. Nếu là nằm mơ, vậy Phượng Nữ và Lam Thần trước mắt là thế nào đây? Nhưng nếu hết thảy đều là thật thì theo lời Tạp Áo và Thiên Hương, mình đã chết rồi mới đúng. Nhưng tại sao tất cả đều rất thật xuất hiện ở đây vậy? Niệm Băng không hiểu, trong lòng hắn tràn ngập nghi hoặc. Nhưng khi hắn dùng ý thức tự kiểm tra năng lượng cơ thể thì càng trở nên hoảng sợ. Ý niệm vừa động, Niệm Băng cũng không hề cảm giác được tinh thần lực của mình biến hóa. Toàn bộ nội thể đều hiện ra trong óc hắn, tất cả năng lượng trong cơ thể đều biến mất, Đây không giống như kiểu suy yếu sau khi quyết chiến trở về ngày hôm qua mà là một loại cơ thể trống rỗng, mất hết. Máu chảy ổn định trong mạch máu nhưng không hề có một tia năng lượng ba động nào xuất hiện. Nhưng điều khiến Niệm Băng kinh ngạc hơn chính là các khiếu huyệt mình đã vất vả tu luyện không ngờ cũng biến mất. Sinh mệnh chi cầu và Tử vong chi cầu đều không thấy đâu, còn Tây Kinh huyệt trên bụng và Phương Giáp huyệt trên lưng đã hoàn toàn biến mất. Thậm chí cả hai huyệt Thiên Nhãn, Hoàng Cực cũng không còn, tất cả giống như người bình thường vậy. Cái cảm giác này đã lâu thật lâu rồi Niệm Băng mới có lại.
Ma pháp nguyên tố trong không khí bởi vì thiên địa thất diệu chi giác tỉnh mà trở nên rất mỏng manh, hết thảy quả thật đều giống như đang mơ. Niệm Băng bây giờ cũng không còn cười nổi nữa. Bởi vì năng lượng biến mất hết nên cũng không hề cảm thấy thống khổ gì. Ít nhất thì bây giờ mình vẫn còn sống, tốt hơn nhiều so với chết, cho dù mình bây giờ chẳng còn năng lực gì nữa. Bên trong trướng bồng, hương khí nhàn nhạt hòa với khí tức dâm mỹ khiến Niệm Băng bất giác liếc nhìn hai vị thê tử của mình. Các nàng bây giờ là Phượng Nữ và Lam Thần, hay là Tạp Áo và Thiên Hương? Trong quá trình dung hợp, Niệm Băng chỉ nhớ rõ rằng mình phóng xuất ý nghĩ yêu thương và cảm nhận được điều mỹ hảo nhất trên thế giới. Nhưng sau khi mất đi tri giác, hắn cũng không biết điều gì đã xảy ra. Trong quá trình dung hợp rốt cuộc đã xuất hiện biến cố gì? Ít nhất, hắn là một trường hợp cực kỳ hiếm có. Đứng lên, vươn tay vươn chân một chút, Niệm Băng phát hiện cảm giác hư nhược đã nhẹ đi rất nhiều, toàn thân nhẹ nhõm, cực kỳ thoải mái. Sau trận quyết chiến hôm qua trở về, xuất hiện cảm giác cực kỳ mệt mỏi, có phải vì thế mà năng lực của hắn cũng biến mất?
Có đúng vậy không? Niệm Băng thực sự muốn hỏi, nhưng bây giờ hắn lại không biết hỏi ai. Đánh thức Phượng Nữ và Lam Thần dậy sao? Nhìn các nàng đang ngủ ngon lành, Niệm Băng thực sự không đành lòng gọi. Hắn kinh ngạc phát hiện, trong lòng mình không hề có hận ý đối với Tạp Áo và Thiên Hương, ngược lại còn có chút thương tiếc các nàng. Đã mấy vạn năm, để chiến thắng đối thủ mà các nàng đã ít nhiều chịu sự cô độc và tịch mịch. Niệm Băng nhìn Phượng Nữ và Lam Thần, hắn bây giờ hơi sợ hãi, nếu các nàng tỉnh lại thì mình sẽ phải âu yếm các thê tử mình thế nào đây?
Một thanh âm nhu hòa dọa cho Niệm Băng nhảy dựng lên. Hắn bước tới một bước, nhìn xung quanh tìm kiếm nơi phát ra âm thanh
- Là ai? Ra đi
- Đồ ngốc. Ta ở trong tim ngươi đó! Chẳng lẽ ngươi không nhận ra giọng ta sao?
Thanh âm nhu hòa giống như tiếng bách linh điểu cực kỳ mỹ diệu, khiến cho tâm thần Niệm Băng ổn định lại một ít.
- Hả! Thiên Hương, là ngươi sao? Ngươi nói gì, ngươi đang ở trong tim ta? Đây là nghĩa làm sao?
Thanh âm Thiên Hương vẫn nhu hòa như trước:
- Đồ ngốc. Trong tim ngươi thì là trong tim ngươi. Còn có nghĩa gì khác nữa à? Có phải bây giờ trong lòng ngươi tràn ngập nghi hoặc phải không?
Niệm Băng gật đầu nói:
- Đúng vậy! Ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi và Tạp Áo cuối cùng có thành công không. Chẳng phải các ngươi nói ta sẽ chết sao? Nhưng bây giờ lại vẫn sống khỏe đây, mặc dù đã mất đi toàn bộ năng lực.
Nói tới đây, hắn không khỏi ngậm ngùi. Năng lực của hắn là do hắn khổ tu hơn mười mấy năm, mấy lần dùng tính mạng đổi lấy cơ duyên. Đột nhiên mất đi, muốn nói một câu thôi cũng không được. Hắn bây giờ đã tỉnh lại, ý niệm cũng trở nên chân thực.
- Đồ ngốc! Được tiện nghi còn đòi hỏi nhiều. Ngươi đúng là một tên tiểu tử ngốc nghếch!
Thanh âm của Thiên Hương vẫn bình thường nhưng trong đó lại tràn ngập ý nghĩ yêu thương. Trong lòng Niệm Băng, hắn vẫn luôn cảnh giác đối với Thiên Hương, nhưng giờ đây, nghe xong những lời này, trong lòng hắn trở lên ấm áp, thỏai mái nói không nên lời:
- Nhưng sao lại thế này?
Hắn lại tự hỏi thêm lần nữa.
- Chúng ta có thể nói là đã thành công mà cũng có thể nói là đã thất bại.
Thanh âm của Tạp Áo vang lên, vẫn bình thản như trước, nhưng lại như đang an ủi trái tim của Niệm Băng. Ý nghĩa yêu thương vô hình trong đó, Niệm Băng hoàn toàn có thể cảm giác được rất rõ.
Sao lại như vậy? Thế giới này thay đổi rồi sao? Tối hôm qua còn muốn lợi dụng tính mạng mình để hoàn thành dung hợp rồi tách thành hai nữ nhân, bây giờ lại ôn nhu như thê tử của ta vậy. Trong lòng Niệm Băng có cảm giác hơi buồn cười, lòng hiếu kỳ lại càng tăng lên.
Thiên Hương nói:
- Ta giải thích cho ngươi đây. Quá trình dung hợp ngày hôm qua, ngay từ đầu đã phi thường thuận lợi. Ngươi phối hợp rất tốt với chúng ta khi dung hợp, không chờ bán tâm tình lĩnh vực của chúng ta phát huy tác dụng, ngươi đã tiến vào trạng thái rất tốt. Ngươi dùng tình yêu của mình xoa dịu linh hồn Phượng Nữ và Lam Thần. Còn năng lượng sinh mệnh và năng lượng tử vong của chúng ta cũng nhờ ý nghĩ yêu thương của ngươi mà tăng lên rất nhiều trong quá trình dung hợp. Hôm nay, chúng ta thấy kinh ngạc vì chúng ta cảm thấy chúng ta bị phong ấn trong linh hồn của Phượng Nữ và Lam Thần. Thậm chí cũng phát ra ý nghĩ yêu thương giống như ngươi. Bởi vì linh hồn bị phong ấn nên ngươi không thấy rõ được ý nghĩ yêu thương của các nàng. Hơn nữa, dưới ảnh hưởng của tình yêu của ngươi, ý nghĩ yêu thương của các nàng càng trở nên mãnh liệt hơn.
- Chờ một chút.
Niệm Băng nhíu mày nói:
- Ngươi nói như vậy, ý nghĩ yêu thương dường như là một loại năng lượng. Chẳng lẽ tình yêu cũng là một loại hình thái năng lượng sao?
Tạp Áo thở dài một tiếng, nói:
- Vốn chúng ta đã có chút nghi ngờ, nhưng sự thật đã chứng minh. Tình yêu quả thật là một loại hình thái năng lượng đặc biệt. Hơn nữa, dường như còn là một loại năng lượng phi thường cường đại. Ta thấy thất bại, bởi vì loại năng lượng này đã vượt qua cả năng lượng do ta và Thiên Hương tạo thành. Ý nghĩ yêu thương của ngươi phát ra, không chỉ xoa dịu các thê tử của ngươi, vì chúng ta chiếm cứ thân thể các nàng mà cũng chịu ảnh hưởng rất lớn. Ngày từ khi bắt đầu, chúng ta còn tận lực ngăn cản ý nghĩ yêu thương của ngươi xâm nhập, nhưng dù sao trong lòng chúng ta cũng tồn tại tình yêu đối với ngươi. Sau khi ý nghĩ yêu thương của ngươi không ngừng tăng lên, chúng ta rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi. Đó không phải là năng lượng công kích vật lý, cũng không phải là năng lượng tinh thần xâm nhập, thật sự không biết đường nào để ngăn. Khi chúng ta nghĩ bị ngươi hại thì lại kinh ngạc phát hiện, ý nghĩ yêu thương của ngươi hoàn toàn không có ý gì bất lợi đối với chúng ta, ngược lại còn phi thường nhu hòa, gây cho chúng ta rất nhiều cảm giác tuyệt vời. Nhưng sau đó chúng ta hiểu, tình yêu của ngươi không phải nhằm vào chúng ta, mà mầm mống thất bại chính là ở đó mà ra. Trong lòng chúng ta đồng thời xuất hiện hai loại tâm tình. Một loại là yêu ngươi, một loại đúng là bởi vì sắp phải thương tổn ngươi mà sinh ra bi ai. Chúng ta phát hiện, nếu tiếp tục như vậy, khi hoàn thành dung hợp, chúng ta cũng sẽ vì vô tận bi ai mà chết, cùng chết với ngươi.
- Huyền bí như vậy sao? Bi ai cũng có thể giết người? Vậy tại sao tất cả chúng ta bây giờ đều vẫn sống?
Niệm Băng trợn tròn mắt nói.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!