"Tiểu nhân bái kiến Mạc đạo trưởng!"Nhìn thấy Mạc Lương đi đến, Lục Khiêm đứng dậy hạ bái.
Trong mắt rạng rỡ tinh quang, Mạc Lương vừa nhìn đã biết đây là lần đầu Lục Khiêm cảm ứng, vẫn chưa đủ sức chưởng khống chân khí.
Mạc Lương đỡ Lục Khiêm dậy, hiền lành cười nói: "Đứng lên đi, đúng là trẻ tuổi tuấn kiệt!""Đạo trưởng, giữa trưa tại hạ vô ý phát hiện một gốc quả dại, nói đến cũng kỳ quái, một gốc một quả, trái cây có màu đỏ như lửa, không biết vì sao mà ăn hết liền có được khí cảm.
""Chẳng lẽ là Chu quả trong truyền thuyết?" Trong lòng Mạc Lương vừa hận vừa ghen tỵ, hận Lục Khiêm phát hiện vật này sao lại không hiến cho mình, ngược lại còn ăn mất.
Mà ngoài mặt thì lão vẫn tỏ ra nhẹ nhàng như mây.
Dù sao Lục Khiêm cũng là tiểu dân sơn dã, không có mắt nhận biết bảo vật.
Mà như thế cũng tốt, mình không cần phải hao phí tài nguyên để vỗ béo hắn.
Lát nữa trực tiếp giết người lấy máu, phần lớn dược lực vẫn thuộc về mình.
"Tiểu nhân còn phát hiện một cái sơn động, hình như từng có người ở, bên trong có một ít chai chai lọ lọ, tiểu nhân không dám động lung tung cho nên đem hiến cho đạo trưởng.
""Cái gì!" Dưới sự kích động, Mạc Lương túm đứt mất mấy sợi râu.
Lại có dị bảo ở trong sơn động?Chẳng lẽ tiểu tử này có vận khí tốt như vậy, gặp được cơ duyên trong truyền thuyết?"Được, để lão phu xem xem.
" Mạc Lương ba chân bốn cẳng đi tới trước hộp gỗ, tâm tình rất kích động.
Mấy năm trước lão gặp được tài nguyên nên mới có được thành tựu hôm nay.
Giờ đây lại gặp được tiên duyên lần nữa, chẳng lẽ là điềm báo lão sắp đột phá?Ông trời thật sự đối với mình không tệ mà!!!Mạc Lương từ từ mở hộp ra, đập vào mặt lão chính là một cái đầu người sinh động như thật đang trợn to hai mắt.
Bởi vì trước đó Lục Khiêm đã dùng vôi ướp qua nên không có mùi máu tươi.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy đầu người, thân thể Mạc Lương cứng đờ, nét mặt hưng phấn đông kết.
Cổ họng lão khô đắng chua chát, phát ra âm thanh đứt quãng: "Linh! Linh Nhi!"Không ngờ một thứ như vậy lại xuất hiện ở trước mắt mình, Mạc Lương lập tức sửng sốt.
"Chịu chết đi lão cẩu!"Gần như đồng thời, Lục Khiêm cười lạnh, cổ tay khẽ đảo, kiếm dài ba thước xuất hiện.
Kiếm quang chợt lóe đâm vào mắt người khác đau nhói không mở ra được!Vụt!!!Bích Thủy kiếm đâm vào bụng Mạc Lương, xuyên qua thân thể lão, lưỡi kiếm không nhiễm một chút máu nào.
Mạc Lương không hổ là kẻ già đời hành tẩu giang hồ nhiều năm.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, bằng vào bản năng lão đã né tránh một kích trí mạng.