Quế Hoa Sinh ở trong nhà Ba Lặc, ngày thứ hai tham gia sơ thí. Có một trăm hai mươi bốn người ứng thí, vòng đầu tiên gồm ba đề mục, một là cưỡi ngựa bắn tên, hai là cử tạ ngàn cân, ba là đánh nhau với sư tử.
Thi bắn tên, Quế Hoa Sinh bắn trúng hồng tâm mười lần liên tiếp. Nâng tạ đá, Quế Hoa Sinh chỉ dùng một tay nhấc tạ, đi ba vòng quanh võ trường. Cuối cùng là đánh nhau với mãnh sư, Quế Hoa Sinh chỉ mất thời gian tàn một nén nhang đã có thể thu phục thú dữ, cưỡi lên lưng nó như cưỡi ngựa. Y dễ dàng thông qua cả ba vòng. Một trăm hai mươi bốn người bị loại hơn một nửa, chỉ còn bốn mươi bảy người có thể tham gia thi tiếp.
Sau vòng sơ thí, vương tử Nepal tự thân đến nhà Ba Lặc chúc mừng Quế Hoa Sinh, đồng thời mang đến rất nhiều lễ vật. Quế Hoa Sinh hiểu hắn cố ý lôi kéo mình, biết rõ chuyện bị hãm trong u cốc là do hắn kích động A Già La, nhưng ngặt vì quốc vương vẫn còn tin tưởng hắn, bản thân y lại là khách nhân ngoại quốc, chỉ đành nhịn xuống, không nói ra, vẫn tiếp đãi vương tử như thường. Khi vương tử đi rồi, Quế Hoa Sinh và Ba Lặc đem hết những lễ vật kia phân phát cho người nghèo, còn rượu thịt thì ngại có độc nên đổ hết xuống cống.
Ngày thứ ba thi tiếp lần thứ hai. Lần này chỉ có một đề mục, công chúa cho bốn cung nữ lần lượt so kiếm với mọi người, người nào thắng được cung nữ sẽ được tham gia vòng thi cuối cùng. Đề mục tưởng là dễ, thật ra lại là khó, kiếm thuật của cung nữ do công chúa truyền thụ, hơn nữa, cả bốn người đều dùng Băng Phách thần đạn. Trong bốn mươi bảy người, có hai mươi bảy người thua, mười ba người bị Băng Phách thần đạn đánh rơi khỏi lôi đài. Cung nữ đấu kiếm với Quế Hoa Sinh chính là người đón y vào cung từ phủ Tổng đốc Ngự lâm quân, Uyển Lan Tinh. Y dùng công phu Kim Cương chỉ đánh rơi bốn viên Băng Phách thần đạn, đánh bại Uyển Lan Tinh ở chiêu thứ mười hai. Trước khi bước xuống đài, Uyển Lan Tinh mỉm cười với y, nhỏ giọng nói:
- Công chúa bảo huynh phải đọc kỹ những sách nàng đưa.
Ngoài Quế Hoa Sinh, còn sáu người khác vượt qua vòng thứ hai. Người thứ nhất là võ sĩ Ba Tư Đặng Nam Già, người thứ hai là vương tử tiểu quốc Hy Lạp, Khắc Lôi Tư, thứ ba là võ sĩ Nepal Lạp Hãn Đồ, thứ tư là võ sĩ Ấn Độ, Ma Nông, thứ năm là trường chủ mục trường A Phú Hãn, Lãng Nạp, thứ sáu là công tước tiểu quốc Tát Mã Nhĩ thuộc Trung Á, Cáp Ba Đức, thêm Quế Hoa Sinh là bảy người. Quốc vương để bọn họ nghỉ ngơi trong tân quán xây dưới chân núi Thụy Dương Bố. Tân quán nhìn xuống sông Hà Đức, phong cảnh tuyệt đẹp.
Đêm đầu tiên trong tân quán, quốc vương ban mỹ tửu, mở tiệc trong đại sảnh đãi bọn họ. Bảy người ở bảy nước khác nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt các đối thủ của mình. Khi Quế Hoa Sinh bước vào, sáu người kia đều đã tới trước. Y bắt chuyện với từng người, thấy trong ánh mắt ai nấy đều có địch ý. Vương tử Hy Lạp Khắc Lôi Tư khá thoải mái, nhưng cao ngạo, khó hòa hợp với những người còn lại.
Quế Hoa Sinh âm thầm để ý đến Đặng Nam Già, chỉ thấy hắn cũng đang nhìn mình chằm chằm. Quế Hoa Sinh cười khổ, tự nhủ, "Tại sao hắn đặc biệt thù ghét ta? Lẽ nào hắn biết công chúa để ý đến ta sao?"
Ngoài vương tử Hy Lạp ra, ai nấy đều ôm bụng cảnh giác xung quanh, chỉ một mình Đặng Nam Già thể hiện điều đó với Quế Hoa Sinh ra mặt. Quế Hoa Sinh thoải mái đến bắt chuyện với Đặng Nam Già, định nắm tay hắn thì chợt cảm thấy một luồng ám kình rất lớn áp đến, Đặng Nam Già có ý muốn chấn thương kinh mạch Quế Hoa Sinh.
Quế Hoa Sinh giả như không biết, âm thầm dùng nội công thượng thừa triệt tiêu mãnh kình của đối phương. Đặng Nam Già dùng sức nắm chặt, chỉ thấy bàn tay Quế Hoa Sinh mềm mại, trên mặt đối phương không lộ ra chút cảm giác đau đớn nào. Hắn không dò được nội công Quế Hoa Sinh thâm sâu ra sao, vô cùng kinh ngạc. Vương tử Hy Lạp Khắc Lôi Tư ngồi bên cạnh chỉ mỉm cười. Đặng Nam Già chỉ đành buông tay, cùng chúc rượu Quế Hoa Sinh.
Những người này đều có ý cầu hôn công chúa, nên đã học tiếng Nepal từ trước, lúc này họ có thể thoải mái nói chuyện với nhau, nhưng địch ý vẫn gườm gườm trong mắt, tình cảnh thật gượng gạo. Đặng Nam Già mỉm cười nói với Quế Hoa Sinh:
- Xem ra ngoài ngươi thì không ai có thể đoạt được chức phò mã này, chúng ta đến đây chỉ tham gia khảo thí cho vui thôi.
Quế Hoa Sinh đáp:
- Đừng nói vậy. Võ công công chúa tuyệt thế vô song, chỉ sợ ngày mai ta vừa lên đài sẽ bị nàng đánh rơi ngay lập tức.
Võ sĩ Nepal Lạp Hãn Đồ tiếp lời:
- Quế tiên sinh thì không sao, tiểu đệ tuyệt không phải là đối thủ của công chúa. Hôm qua tôi phải rất cố gắng mới thắng được cung nữ kia.
Khắc Lôi Tư cười nói:
- Ta may mắn được tham gia khảo thí này, chỉ cần thấy được dung mạo công chúa thì xem như đã tròn tâm nguyện. Triết gia Bách Lạp Đồ của Hy Lạp chúng ta có nói một câu, "đồ vật quý nhất là khi chúng ta không thể có được nó, có được nó rồi, giá trị của nó càng giảm đi". Vẻ đẹp của công chúa nức tiếng thế gian, chỉ mong nhìn thấy nàng một lần, ta sẽ giữ mãi ký ức đẹp đẽ đó. Còn chuyện được kết hôn với nàng, ta không dám nghĩ đến, giữ ý nghĩ đó trong đầu vốn là một sự khinh thường với công chúa rồi.
Đặng Nam Già hừ một tiếng:
- Được lắm, thật là triết gia tuyệt thế!
Quế Hoa Sinh thầm nhủ, "Nhìn nàng ấy một lần thì ngươi không thể không thán phục. Chỉ cần hai tâm hồn hòa hợp làm một, ngươi sẽ cảm thấy nàng ấy ngày càng đẹp, hôm nay đẹp, mai sau vẫn đẹp. Hoa Ngọc muội muội dù có trở thành lão bà tóc bạc thì vẫn là mỹ nhân tuyệt thế trong lòng ta. Những lời nói nàng của gã chỉ đúng với người xa lạ một khi công chúa già đi, hương sắc phai tàn. Triết lý Hy Lạp thật là ý vị sâu xa."
Trong phút chốc, y nảy sinh hảo cảm với Khắc Lôi Tư.
Sứ giả quốc vương lên tiếng:
- Đa tạ chư vị đã ca ngợi công chúa nước ta. Ta xin thay mặt quốc vương kính mọi người một chén.
Chén thứ nhất, sứ giả mời Quế Hoa Sinh, Quế Hoa Sinh không để ý, uống cạn chén. Chén thứ hai, sứ giả mời Đặng Nam Già, trên mặt Đặng Nam Già hiện lên một nụ cười âm trầm. Quế Hoa Sinh hơi động trong lòng.
Tiệc rượu vừa xong, cung nữ thân cận của công chúa là Uyển Lan Tinh bỗng bước ra, cúi chào mọi người, bảo là phụng lệnh công chúa đi chúc rượu mọi người. Ai nấy vui vẻ nâng ly. Đến khi chúc rượu Quế Hoa Sinh thì Uyển Lan Tinh kín đáo đưa cho y một viên giấy nhỏ.
Quế Hoa Sinh uống cạn chén rượu xong liền nói tửu lực bản thân không cao, lúc này có hơi nhức đầu, xin về trước nghỉ ngơi, về đến phòng liền giở mảnh giấy ra xem, bên trong có một cánh tuyết liên, cùng một hàng chữ:
"Rượu phụ vương đưa tới từng qua tay đường huynh của muội, sợ rằng hắn sẽ gây bất lợi cho huynh nên đưa đến một cánh tuyết liên, xin huynh cẩn trọng."
Quế Hoa Sinh giật mình, quả nhiên cảm thấy hơi buồn ngủ, vội vàng nhai nuốt tuyết liên, dùng công phu Du Già vận chân khí, qua nửa canh giờ mới cảm thấy tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái trở lại. Nguyên lai sứ giả kia vốn thông đồng với vương tử. Trong rượu không có độc, vương tử không dám hạ độc vì sợ chuyện lộ ra, người cầu hôn khắp nơi đang tập trung ở đây, Nepal sẽ mất hết thể diện. Trong bình rượu có cơ quan, chén rượu rót cho Quế Hoa Sinh gọi là Bách Nhật Túy, dù nội công cao đến đâu, khi uống phải, cho dù không bị say ngủ trăm ngày nhưng tinh thần sẽ bị ảnh hưởng, phải qua mấy ngày mới có thể phục hồi như cũ.
Quế Hoa Sinh thầm than, "Nguy hiểm thật".
Y bước ra khỏi phòng, chỉ nghe trong sảnh còn đang huyên náo. Khắc Lôi Tư đang khảy thất huyền cầm.
Tiếng đàn du dương, khi bắt đầu thì nhu hòa êm ái như lời tình nhân thỏ thẻ, thoáng chốc cao vút dồn dập như thề hẹn trước khi xuất chinh. Khắc Lôi Tư ôm thất huyền cầm xoay tròn, bỗng nhiên cất tiếng hát vang, tiếng hát thê lương khiến ai nấy rung động. Lạp Hãn Đồ hỏi:
- Ngươi đang hát bài gì vậy?
Khắc Lôi Tư thấy có người thưởng thức, càng dẻo tay khảy đàn, miệng đáp:
- Bài này của một thi nhân vô danh ở Hy Lạp viết ra, ca ngợi vẻ đẹp diễm lệ của nàng Helen thời cổ đại, chư bang Hy Lạp từng trải qua mười năm chiến tranh vì nàng ta.
Lạp Hãn Đồ hứng thú, nói tiếp:
- Ngươi hát rất hay, nhưng ta không hiểu. Ngươi hát lại bằng tiếng Nepal một lần đi, để đại gia ta nghe một chút.
Khắc Lôi Tư là một thi nhân, không cần suy nghĩ nhiều đã hát lại bài hát này bằng tiếng Nepal. Bài hát cực kỳ nên thơ, Quế Hoa Sinh nghe mà ngơ ngẩn cả người, thầm dịch nó sang Hán ngữ:
Nhĩ thị mễ lan đích hương hoa, Cao Ly đích ngọc quế;
Nhĩ thị Nam Phi đích mã não, Ấn Độ đích bồ đề.
Đại địa thượng sở hữu đích đông tây đô bất túc dữ nhĩ bỉ nghĩ,
Thiên thượng đích nữ thần dã vi nhĩ thất khứ liễu quang huy!
Nàng là hoa học lan ngát hương, là ngọc quế Cao Ly,
Nàng là mã não Nam phi, là bồ đề Ấn Độ,
Trên mặt đất này không gì có thể sánh với nàng,
Trên trời, nữ thần cũng mất đi hào quang vì nàng,
Nụ cười của nàng xinh đẹp như hoa hồng chớm nở,
Mười vạn hùng binh nguyện vì nàng thấy chết không sờn.)
Khúc ca chưa dứt, chợt nghe tinh tang một tiếng, Đặng Nam Già dùng sức ném một ly rượu ra, ly thủy tinh vỡ thành từng mảnh, cắt đứt tất cả dây đàn của Khắc Lôi Tư. Quế Hoa Sinh từ trên lầu nhìn xuống, không khỏi kinh hãi, tuyệt kỹ của Đặng Nam Già thật là kinh người, dùng sức rất đều, ly thủy tinh vỡ thành bảy mảnh, mỗi một mảnh lại cắt đứt đúng một sợi dây đàn, ngang với với thủ pháp ám khí Mãn Thiên Hoa Vũ của võ thuật Trung Quốc.
Thất huyền cầm im bặt, Khắc Lôi Tư ngẩn người. Đặng Nam Già lớn tiếng mắng:
- Hát như quỷ kêu! Ngươi muốn chết, lão tử sẽ bồi tiếp ngươi.
Khắc Lôi Tư cả giận:
- Ngươi không thích nghe thì bịt tai lại đi, sao lại làm hỏng thất huyền cầm của ta?
Đặng Nam Già quát lên:
- Ngươi nói thêm một câu, lão tử sẽ đánh ngươi nát bét như cây thất huyền cầm kia.
Khắc Lôi Tư ôm thất huyền cầm, cũng quát lên:
- Ngươi dám?
Đặng Nam Già sừng sộ:
- Tại sao ta không dám?
Nói rồi giơ tay lên, hai trái táo đỏ bay ra, đánh rơi thất huyền cầm của Khắc Lôi Tư. Võ sĩ Ấn Độ Ma Nông bất bình cho Khắc Lôi Tư, với lấy thanh xiên cá trên bàn phi vào Đặng Nam Già. Lãng Nạp cũng đồng tình với Khắc Lôi Tư, mắng Đặng Nam Già:
- Lẽ nào lại có lý đó! Trên đời lại có người như ngươi, ngang ngược không biết phải trái sao?
Đặng Nam Già cười ha hả:
- Để ta đàn cho các ngươi nghe một chút.
Mười ngón tay phẩy nhanh như chớp, gẩy thanh xiên cá Ma Nông phóng đến bật trở về như tên bắn. Lãng Nạp không kịp đề phòng, bị cắt mất nửa cái tai. Đặng Nam Già hét lớn:
- Hay lắm! Đêm nay chúng ta quyết đấu một trận, Cáp Ba Đức, ngươi dám không?
Công tước tiểu quốc Tát Mã Nhĩ, Cáp Ba Đức ứng tiếng:
- Đặng Nam Già, ta đến giúp ngươi!
Trong đại sảnh, người đến cầu hôn loạn thành một đống, chỉ có võ sĩ Nepal Lạp Hãn Đồ không dám tham gia, chạy ra ngoài hô hoán.
Quế Hoa Sinh thầm nhủ, "Chà, sao bọn họ lại uống đến say như vậy?"
Y chạy xuống thang nhìn cho rõ, chỉ thấy Đặng Nam Già mắt lộ hung quang, quyền thế cương mãnh cực điểm. Lãng Nạp trúng một quyền, chao người sắp ngã, Ma Nông trở tay bổ ngược, không trúng Đặng Nam Già, nhưng trúng mặt Cáp Ba Đức khiến hắn nổ đom đóm mắt. Đặng Nam Già thừa cơ đánh một quyền về phía Ma Nông. Ma Nông có công phu Du Già, quyền của Đặng Nam Già sượt qua vai gã, đánh nát một bình hoa lớn.
Công tước Cáp Ba Đức giúp sức cho Đặng Nam Già, quyền phong uy vũ, hung hãn dị thường. Hắn thấy Đặng Nam Già đang quần nhau với Ma Nông, liền tấn công Khắc Lôi Tư. Khắc Lôi Tư tuy ôn nhu văn nhã nhưng quyền thuật siêu việt lạ thường. Cáp Ba Đức vận quyền như gió, liên tiếp đánh bảy tám quyền đều trượt. Quyền cuối cùng Cáp Ba Đức đánh ra, bị Khắc Lôi Tư dùng Phân Thủ Câu Quyền bắt lấy cổ tay. Khắc Lôi Tư bẻ tay hắn ra sau lưng, quát lên:
- Còn muốn đánh nữa không?
Quế Hoa Sinh thầm tán thưởng, nghĩ thầm, "Phân Thủ Câu Quyền của Khắc Lôi Tư có thể sánh ngang với Đại Cầm Nã thủ của Ưng Trảo môn!"
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy Cáp Ba Đức đang bị Khắc Lôi Tư chế phục, nhưng Cáp Ba Đức tinh thông kỹ năng đấu vật, mũi chân hất lên, lập tức Khắc Lôi Tư mất đà, loạng choạng té ngã. Cáp Ba Đức lách ra được, phản thủ nắm lấy tay trái Khắc Lôi Tư, hai người lăn mấy vòng, nghe soạt một tiếng, Cáp Ba Đức trúng một tát vào mặt, Khắc Lôi Tư cũng bị đối thủ đánh lại mấy quyền. Hai người bật dậy, Cáp Ba Đức há miệng phun ra một ngụm máu, hóa ra hắn đã bị Khắc Lôi Tư đánh gãy hai cái răng cửa. Cáp Ba Đức tức giận lớn tiếng chửi bới, hai người lại xông vào nhau.
Bên kia Đặng Nam Già đang ác đấu với Ma Nông. Công phu Du Già của Ma Nông đã luyện được tám thành, nhưng quyền thế của Đặng Nam Già như bài sơn đảo hải, trong chốc lát, Ma Nông đã trúng bảy tám quyền. Tuy gã dùng nội công Ấn Độ tản bớt kình lực nhưng cuối cùng cũng không chịu đựng nổi, mồ hôi đầm đìa, trên đầu bốc khói. Quế Hoa Sinh là đại hành gia võ thuật, gần đây lại hiểu thêm về nội công Ấn Độ, thấy tình hình này, biết Ma Nông đã tiêu hao chân lực quá mức, nếu tiếp tục đánh nhau thì gã chắc chắn không phải là đối thủ của Đặng Nam Già. Quả nhiên, quyền tiếp theo của Đặng Nam Già đã khiến gã loạng choạng thối lui, Đặng Nam Già nổi hung tính, Ma Nông đã bại trận nhưng hắn không buông, vẫn tiếp tục sấn đến ra quyền.
Quế Hoa Sinh thầm nghĩ, "Ta mà không ra ngoài chỉ sợ có người chết mất!"
Mắt thấy nắm đấm Đặng Nam Già đang đánh xuống thiên linh cái Ma Nông, Quế Hoa Sinh lăng không nhảy vọt xuống, người chưa chạm đất, tay đã móc một cái, kéo nắm đấm Đặng Nam Già lại, tay kia dùng xảo kình đẩy Ma Nông ra xa.
Đặng Nam Già giận dữ quát:
- Hay lắm, các ngươi ỷ đông ức hiếp ta sao?
Vừa nói, tay trái vừa công đến, tay phải tiếp theo sau. Quế Hoa Sinh vốn chỉ muốn kéo hắn ra để nói chuyện, không ngờ cả Cáp Ba Đức và Lãng Nạp đồng loạt xông đến. Quế Hoa Sinh sớm đã biết Cáp Ba Đức là đồng bọn của Đặng Nam Già, khi nhảy xuống đã đề phòng kẻ này tập kích, nhưng Lãng Nạp ban nãy đang trợ giúp Khắc Lôi Tư, hơn nữa đã từng trúng một quyền của Đặng Nam Già, bây giờ lại trở mặt đánh lén. Quế Hoa Sinh không kịp đề phòng, bối tâm trúng một quyền của hắn.
Khắc Lôi Tư cả giận:
- Sao ngươi lại đê tiện như vậy?
Nói rồi xoay người ra tay nhanh như gió, đánh trả lại Lãng Nạp một quyền, gã định tiếp tục cuộc đấu với Cáp Ba Đức thì Quế Hoa Sinh kêu lớn:
- Xin tất cả dừng tay, chúng ta làm khách ở đây, nếu đánh nhau loạn xạ như vầy há chẳng phải là làm trò cười cho mọi người sao?
Đặng Nam Già cười lạnh:
- Ngươi không hiểu quy củ của võ sĩ à? Bọn ta đến đây, quyết chiến vì mỹ nhân là truyền thống vinh quang của bọn ta, ai dám chê cười? Hừ, chẳng qua là ngươi gan nhỏ sợ chết, còn dám lên tiếng can ngăn à? Bọn người Trung Quốc các ngươi đúng là quỷ nhát gan.
Lời còn chưa dứt, thừa lúc Quế Hoa Sinh không kịp để ý liền đánh một quyền vào ngực y.
Quế Hoa Sinh có ý muốn xem khí lực của hắn bao lớn, vung tay đỡ đòn, chỉ nghe bình một tiếng, Đặng Nam Già thối lui ba bước, Quế Hoa Sinh cũng hơi mất thăng bằng một chút, thoáng ngạc nhiên thầm nghĩ, "Hắn ác đấu nửa ngày vẫn còn khỏe như vậy, thật không thể xem thường."
Đặng Nam Già càng giật mình hơn. Nguyên lai lần quyết đấu này là do hắn và vương tử Nepal an bài, dụ Quế Hoa Sinh mắc câu, trong đó còn hai kẻ đồng mưu là Tát Mã Nhĩ Hãn Cáp Ba Đức và A Phú Hãn Lãng Nạp. Bọn chúng vốn định khiêu khích Quế Hoa Sinh trước nhất, nhưng Quế Hoa Sinh đã cáo lui về phòng nghỉ ngơi nên chuyển hướng sang khiêu khích Khắc Lôi Tư, định dẫn dụ Quế Hoa Sinh chạy ra xem. Ban đầu Lãng Nạp giúp Khắc Lôi Tư là để cho Quế Hoa Sinh không phòng bị kẻ này. Ma Nông không biết âm mưu này, chỉ do đồng cảm nên giúp Khắc Lôi Tư. Bọn Đặng Nam Già liền tương kế tựu kế, một đá ném hai chim, đánh cho Ma Nông và Khắc Lôi Tư cùng thọ trọng thương.
Đặng Nam Già tự phụ là võ sĩ số một Ba Tư, biết Quế Hoa Sinh đã uống rượu Bách Nhật Túy của vương tử, lại thêm Lãng Nạp đánh lén thành công nên cho rằng Quế Hoa Sinh không đỡ nổi một đòn. Nhưng tay vừa chạm đã thấy lực đạo của bản thân biến mất tăm, không thể không sợ hãi thầm trong lòng. Lúc này, chỉ thấy Quế Hoa Sinh mỉm cười bước lên, nói chậm rãi từng chữ:
- Đặng Nam Già, ta nhận sự khiêu chiến của ngươi, chúng ta một chọi một phân định thắng thua.
Đầu Đặng Nam Già nguội bớt, mắt đảo tròn, nói:
- Được, chúng ta lấy thời gian đốt hết một cây nến đỏ làm hạn định, nếu nến cháy hết mà ta không đánh ngã được ngươi, ta đồng ý kết giao bằng hữu với ngươi.
Quế Hoa Sinh nhớ đến lời Đề Ma Đạt Đa nói đêm trước kia, cười thầm trong lòng, "Kẻ này làm sao có thể so với Đề Ma Đạt Đa, không ngờ lại dùng đúng cách hạn định của lão."
Kỳ thực, tuy cách hạn định giống nhau nhưng sự việc có khác biệt. Đề Ma Đạt Đa cho rằng trước khi nến cháy hết có thể đánh bại được Quế Hoa Sinh, còn Đặng Nam Già lo sợ sẽ đại bại trước mặt Quế Hoa Sinh nên ước lượng trong thời gian tàn một cây nến có thể chỉ đủ sức chống đỡ mà thôi.
- Được, ta chấp nhận. Nếu nến cháy hết mà chúng ta bất phân thắng bại, ta cũng nguyện kết giao bằng hữu cùng ngươi.
Đặng Nam Già gọi lớn:
- Cáp Ba Đức, Lãng Nạp, các ngươi mau ra làm chứng, ta so quyền với Quế tiên sinh, nếu có ai dùng binh khí hoặc ám khí tức là không tự trọng danh dự võ sĩ của người đó, lập tức xem là người thua cuộc.
Vương tử Nepal đã nói cho hắn biết về bảo kiếm của Quế Hoa Sinh, đồng thời hắn cũng biết trong điển tịch võ học, kiếm khách Trung Quốc sử dụng rất nhiều ám khí khác nhau. Hắn tuy cũng biết dùng ám khí nhưng không dám tranh tài về mặt này, vì vậy lớn tiếng nói chỉ so quyền cước công phu.
Cáp Ba Đức lúng búng trong miệng, không ai nghe được hắn nói gì, hơn nữa, hắn còn đang loạng choạng đứng không vững, hóa ra đã bị Khắc Lôi Tư đánh trọng thương, hai cái răng cửa đã gãy. Nhưng hắn vẫn cố gắng bước ra, còn Lãng Nạp thì không ai thấy tung tích đâu cả. Khắc Lôi Tư bước ra, lên tiếng:
- Ta cũng làm chứng được, Cáp Ba Đức à, Đặng Nam Già là bằng hữu của ngươi, Quế tiên sinh là bằng hữu của ta, chúng ta không ai thiên vị ai.
Ban nãy khi hỗn chiến, Khắc Lôi Tư đã trúng mấy đòn, bị thương vài chỗ trên mặt, bụng dưới trúng trọng quyền của Cáp Ba Đức, bị thương không nhẹ hơn đối thủ là bao.
Hai người chuẩn bị xong, bước ra sảnh trống, không khí căng như mũi tên đã nằm trên cung, chỉ chờ khẩu lệnh. Khắc Lôi Tư mỉm cười, một tay cầm khay bạc, tay kia cầm dao ăn, nói với Quế Hoa Sinh:
- Quế tiên sinh, ta làm chứng cho huynh, chúc huynh thắng lợi, ta sẽ tấu nhạc cho huynh.
Keng một tiếng, gã gõ dao vào khay bạc, miệng nói to:
- Vì quang vinh của Trung Quốc và Hy Lạp, xin huynh anh dũng tác chiến!
Đặng Nam Già trợn mắt rống lên:
- Ngươi chờ tấu nhạc tang đi!
Khắc Lôi Tư cười nói:
- Ngươi không cần hoảng sợ, bằng hữu của ta sẽ không đánh chết ngươi đâu!
Gã gõ khay bạc ba lần, miệng đếm đến tiếng thứ ba. Tiếng đếm vừa đứt, Đặng Nam Già xòe tay xông tới, định nắm lấy tay Quế Hoa Sinh. Thân pháp Quế Hoa Sinh ảo diệu thế nào, làm sao để cho hắn bắt được. Y nhẹ nhàng xoay người, dùng một thức Tà Quải Đan Tiên chém vào mạch môn của hắn. Đặng Nam Già bắt hụt, hai tay đan chéo như cái kéo, hóa thành thế công xông tới. Quế Hoa Sinh thầm nghĩ, "Ba Tư cũng giống như Trung Quốc và Ấn Độ, đều là quốc gia văn minh ngàn năm, võ thuật cũng hình thành nên trường phái riêng. Chiêu này trong võ thuật Trung Quốc không có."
Đặng Nam Già giải thế công của Quế Hoa Sinh rồi lập tức phản công, quyền thế thô sơ, tay chân đều là vũ khí, công lực không dưới cao thủ Đại Lực Kim Cương Thủ nhất lưu.
Quế Hoa Sinh có ý muốn trêu hắn, ỷ vào khinh công cao siêu của mình, thi triển Bát Quái Du Thân chưởng du đấu cùng hắn. Chỉ thấy bóng người bao trùm, quyền phong ào ạt, thân pháp Quế Hoa Sinh nhẹ nhàng như gió, thoắt bên trái, hiện bên phải, tiến tới như khỉ vượn chuyền cành, lùi lại như rồng rắn chuyển động, khi phóng người lên cao như phi ưng, khi hạ thấp như mãnh hổ rình mồi, bốn phương tám hướng đều là thân ảnh của Quế Hoa Sinh.
Đặng Nam Già hít một hơi dài, bắt đầu cảm thấy sợ. Chưởng pháp cương mãnh của hắn chủ công, không thể phòng thủ kín kẽ, dù quyền pháp dày đặc gió mưa không lọt nhưng trong một lúc đã trúng mấy chưởng của Quế Hoa Sinh. Vì Quế Hoa Sinh sử dụng chưởng pháp du thân, nhẹ nhàng linh động, vừa chạm đã rời nên chưởng lực không mạnh. Đặng Nam Già một thân khổ luyện công phu, mình đồng da sắt, tuy đã trúng mấy chưởng, cảm thấy đau đớn nhưng vẫn chịu được.
Trong lúc ác chiến, Quế Hoa Sinh thoáng thấy ánh mắt Khắc Lôi Tư có vẻ lo lắng, hóa ra ngọn nến kia đã cháy quá nửa. Quế Hoa Sinh thầm nghĩ, "Vương tử Khắc Lôi Tư mong ta chiến thắng, ta không thể phụ lòng tâm ý của gã."
Chưởng pháp lập tức biến đổi, chuyển thủ thành công, chưởng phách chỉ đâm đều là võ công thượng thừa trong Đạt Ma bí kíp. Đặng Nam Già bắt đầu luống cuống. Quế Hoa Sinh tưởng hắn sơ hở, quát khẽ một tiếng, "Trúng!". Trong nháy mắt y đã điểm liền năm đại huyệt Thiên Xu, Địa Khuyên, Quy Tàng, Phong Phủ, Ngọc Chẩm trên người đối thủ. Người bình thường bị điểm trúng một huyệt chắc chắn sẽ ngất xỉu ngay tức khắc, dù là người có tuyệt đại võ công, bị điểm năm huyệt một lúc cũng khó mà chịu nổi. Không ngờ Đặng Nam Già chỉ hừ một tiếng, loạng choạng lùi lại như kẻ say rượu, không hề ngã lăn ra đất.
Hóa ra ở Ba Tư và Âu Châu, có một loại võ công là Tử Ngọ Lưu Bế Huyết pháp, gần giống với công phu điểm huyệt ở Trung Quốc, dùng đủ lực, điểm đúng vị trí có thể khiến đối thủ tử vong. Đặng Nam Già tinh thông Tử Ngọ Lưu Bế Huyết pháp, cũng biết qua cách phòng ngự. Hắn vốn muốn dùng phương pháp đó để chiến thắng nhưng thân pháp Quế Hoa Sinh quá nhanh, đến góc áo của đối thủ hắn cũng không chạm được, phương pháp kia trở nên vô dụng. Nhưng khi Quế Hoa Sinh dùng thủ pháp điểm huyệt với hắn, vừa kịp lúc hắn vận dụng phương pháp phòng ngự. Khí ngón tay Quế Hoa Sinh cừa chạm đến, thân thể hắn lập tức có phản ứng, trong vài giây ngắn ngủi, huyết dịch trong cơ thể đột ngột ngừng lại, nguyên lý này tương thông với võ học phương tây, giúp hắn qua cơn hung hiểm trong chớp mắt. Nhưng đây không phải là các phòng ngự tốt nhất (cách phòng ngự tốt nhất là công phu bế huyệt trong võ công thượng thừa của Trung Quốc), vì vậy, sau khi bị điểm trúng, hắn vẫn cảm thấy toàn thân tê dại.
Đặng Nam Già chấn động mạnh trong lòng, thầm nghĩ, "Phép điểm huyệt của Trung Quốc quả nhiên thần kỳ vô cùng, còn lợi hại hơn Tử Ngọ Lưu Bế Huyết pháp của chúng ta!"
Hắn vốn định lần lữa cho đến khi nến tắt, nhưng sau khị bị đối phương điểm huyệt, hắn đã suy nghĩ lại, dù có cố sức trâu đánh tiếp, bị Quế Hoa Sinh điểm huyệt mấy lần nữa sẽ sức cùng lực kiệt, không tránh khỏi trọng quyền của Quế Hoa Sinh. Nghĩ như vậy, Đặng Nam Già liền thay đổi kế hoạch, giả cách tấn công. Một chiêu Phân Ngưu chưởng của Quế Hoa Sinh đang đánh tới, Đặng Nam Già liều mạng tiếp một chưởng, bỗng hét lớn một tiếng, hóa quyền thành chưởng, bắt lấy song chưởng của Quế Hoa Sinh.
Quế Hoa Sinh hơi bất ngờ, ngay lức đoán được ý đồ của hắn, nghĩ thầm, "Hóa ra hắn muốn thi nội lực với ta, mong có thể duy trì được đến khi nến tắt."
Nội lực Đặng Nam Già cuồn cuộn đổ ra như bài sơn đảo hải, cương mãnh phi thường, Quế Hoa Sinh không dám khinh địch, lập tức ngưng thần vận khí, lực thấu lòng bàn tay, vừa dùng nội công thượng thừa triệt tiêu ác kình cua đối thủ, vừa dùng chân lực bản thân ép tới. Trong những giây phút đầu tiên, hai người đứng mặt đối mặt với nhau, không hề nhúc nhích.
Một lúc sau, chỉ thấy Đặng Nam Già đổ mồ hôi ướt áo, thở hồng hộc, chậm rãi lùi từng bước về phía sau, mỗi bước chân nhấc lên để lại một dấu ấn sâu trên nền đá hoa cương. Khắc Lôi Tư và mọi người nhìn thấy, không khỏi ngẩn người, đều nghĩ thầm trong đầu, "Nội kình Đặng Nam Già kinh người như vậy vẫn bị Quế Hoa Sinh bức lui về sau, xem ra võ thuật Trung Quốc quả là đệ nhất thế gian!"
Lúc này ngọn nến kia chỉ còn nửa tấc, nhưng khí lực Đặng Nam Già đã cạn khô, ai nấy đều thấy hắn sắp thất bại trong chốc lát, tuyệt không thể cầm cự đến khi nến tắt. Khắc Lôi Tư cầm ngọn ngân xoa, đang định gõ khay bạc tuyên bố chiến thắng thì chợt nghe có tiếng bước chân gấp gáp chạy đến, hóa ra võ sĩ Nepal Lạp Hãn Đồ đã mời vương tử của bọn họ đến.
Vương tử xoa tay nói:
- Chà chà, các ngươi làm gì vậy? Xin nể mặt chủ nhân, đừng tổn thương hòa khí.
Khắc Lôi Tư nói:
- Không có gì, Quế tiên sinh và Đặng Nam Già làm theo quy củ võ sĩ, quyết đấu vì mỹ nhân.
Vương tử Nepal nói tiếp:
- Hãy giữ lại chút sức lực để ngày mai luận võ đi!
Song chưởng Quế Hoa Sinh liền thả lỏng, áp lực biến mất, Đặng Nam Già mất trọng tâm, té lăn xuống đất. Khắc Lôi Tư gõ khay bạc leng keng mấy cái, lớn tiếng nói:
- Hổ Ba Tư không địch lại được sư tử Trung Quốc, bằng hữu của ta, quả táo vàng của đỉnh Olympus sẽ thuộc về ngươi, đứa con cưng của thần Vệ Nữ.
Đỉnh Olympus là nơi cư ngụ của các vị thần Hy Lạp, thần Vệ Nữ là nữ thần tình yêu và sắc đẹp. Ý Khắc Lôi Tư muốn nói, đêm nay Quế Hoa Sinh luận võ đã chiến thắng, ngày mai nhất định sẽ có được trái tim của công chúa.
Đặng Nam Già đỏ mặt, bật người đứng dậy, hắn thầm cảm kích Quế Hoa Sinh. Nếu ban nãy Quế Hoa Sinh tiếp tục áp kình tới thì hắn không chết cũng trọng thương. Bây giờ, tuy hắn té nhào mất thể diện nhưng thân thể không bị thương tích gì đáng ngại.
Quế Hoa Sinh thi lễ với vương tử Nepal:
- Đa tạ đêm nay đã tặng rượu ngon, chúng ta đều uống say đến mức hồ đồ, thực là thất lễ!
Vương tử Nepal đỏ mặt:
- Võ sĩ luận võ không phải chuyện thất lễ. Được rồi, nếu không ai bị thương thì không cần ồn ào nữa, xin các vị đi ngủ sớm một chút.
Hắn nghi ngờ Quế Hoa Sinh đã nhìn thấu quỷ kế của hắn, thầm nhủ, "Xem ra gã này đã là phò mã tương lai rồi, hiện giờ không cần chọc giận gã, ngày tháng sau này còn dài lắm."
Nghĩ vậy liền nói quấy quá mấy câu chúc Quế Hoa Sinh ngủ ngon rồi bỏ đi.
Vương tử vừa mới khuất dạng, bỗng nghe rầm một tiếng, có người ngã dài xuống đất. Đó là Cáp Ba Đức, hóa ra từ đầu hắn đã bị thương rất nặng, miễn cưỡng ra làm chứng đã là cố gắng đến mức cực hạn của bản thân. Quế Hoa Sinh đỡ hắn dậy, Đặng Nam Già lên tiếng:
- Bằng hữu của ta không cần ngươi nhọc lòng, hãy chăm sóc bằng hữu của ngươi đi.
Quế Hoa Sinh quay đầu nhìn lại, thấy Ma Nông ngồi xếp bằng dưới đất, khói trắng trên đỉnh đầu nghi ngút, sắc mặt dần hồng hào trở lại. Quế Hoa Sinh biết gã dùng khí công Du Già trị liệu nội thương, xem tình hình này có vẻ gã không nặng lắm. Y lại nhìn sang Khắc Lôi Tư, chỉ thấy trên trán nổi gân xanh, sau khi nói một hơi thì sắc mặt xám xịt, lờ đờ, nội thương không nhẹ. Quế Hoa Sinh liền đáp lời Đặng Nam Già:
- Được rồi, chúng ta ai lo phần người nấy. Bằng hữu của ngươi bị thương ở tì tạng, mau khai mạch Tam Dương, thôi cung quá huyết cho hắn.
Đặng Nam Già gầm gừ:
- Không cần ngươi nhiều lời, võ sĩ Ba Tư bọn ta cũng biết dùng nội công trị thương.
Quế Hoa Sinh vốn đang định chỉ điểm cho hắn, thấy hắn kiêu ngạo như thế đành im lặng quay đi.
Quế Hoa Sinh bảo Khắc Lôi Tư ngồi xuống để y trị thương, Khắc Lôi Tư liền nói:
- Khoan đã, có một người còn bị nặng hơn cả ta.
Lúc này Quế Hoa Sinh cũng đã nghe được tiếng rên rỉ đứt quãng, là Lãng Nạp, võ sĩ A Phú Hãn. Vì nay nãy hắn đánh lén Quế Hoa Sinh một quyền, bị nội lực trên người họ Quế phản chấn, ban đầu không cảm thấy gì, càng về sau càng đau đớn, rốt cục không chịu nổi. Quế Hoa Sinh ném một hoàn thuốc cho hắn:
- Nội tạng của ngươi không bị thương, tuyệt không nguy hiểm đến tính mạng, không cần lo lắng. Ngươi uống viên thuốc này vào, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ba ngày sẽ hết.
Quế Hoa Sinh thấy hành vi ném đá giấu tay của hắn quá đê tiện, nên muốn vô hiệu hóa hắn trong ba ngày, cho hắn không thể gặp được công chúa. Lãng Nạp không muốn uống thuốc, nhưng đã đau đớn đến không thể chịu nổi, đành muối mặt cho thuốc vào miệng. Thuốc này do tổ sư Thiên Sơn phái, Hối Minh đại sư dùng bảy loại dược liệu quý phối thành, trong đó có một vị là tuyết liên Thiên Sơn, gọi là Bích Linh Đơn, Quế Hoa Sinh chỉ còn lại năm viên mà thôi. Sau khi uống Bích Linh Đơn, đau đớn trên người Lãng Nạp giảm đi một nửa, nhưng cơ thịt vẫn trơ ra, hắn không thể cử động chân tay, chỉ đành làm theo lời Quế Hoa Sinh, gọi người dìu lên giường nghỉ ngơi.
Bên này, Quế Hoa Sinh chuyên tâm trị thương cho Khắc Lôi Tư. Sau khi được Long Diệp đại sư chỉ điểm, nội công của y tăng mạnh, chỉ trong thời gian uống hết một chén trà đã thông hết mười hai đại huyệt trong người Khắc Lôi Tư, lại cho gã uống một viên Bích Linh Đơn. Khắc Lôi Tư cười nói:
- Bây giờ ta còn khỏe hơn lúc trước khi bị thương, võ công và y thuật Trung Quốc thật là thần diệu, ta bội phục ngươi!
Lúc này Ma Nông đã đứng lên, mặt mày ủ ê, hình như có chuyện khó nói. Quế Hoa Sinh liền bảo:
- Huynh đừng lo lắng.
Vừa nói xong đột nhiên đẩy Ma Nông lộn người xuống, đầu dưới chân trên, áp tay vào huyệt Ngọc Tuyền trên chân của gã. Khắc Lôi Tư ngạc nhiên:
- Ngươi làm gì vậy?
Quế Hoa Sinh chuyên tâm vận công, mỉm cười không đáp. Một lát sau, y bỏ tay ra khỏi chân Ma Nông, Ma Nông lộn người lại, cung kính nói:
- Ngươi thật là bác học uyên thâm, biết cả công phu Du Già của Ấn Độ bọn ta.
Hóa ra liệu pháp Quế Hoa Sinh dùng trị thương cho gã chính là phương thức Thác Ngọc Tuyền ngày trước Long Diệp đại sư dùng để khôi phục công lực cho y.
Quế Hoa Sinh đáp lời:
- Công lực của huynh đã hồi phục, không cần lo lắng khảo thí ngày mai. Kỳ thật, với công lực của huynh đài thì không cần tiểu đệ nhúng tay, trong vòng hai ngày nữa tất trở lại như trước.
Ma Nông đỏ mặt xấu hổ:
- Ta vốn lo lắng về cuộc thi ngày mai, hiện giờ, tuy công lực đã khôi phục nhưng ta đã quyết không tham gia.
Quế Hoa Sinh lấy làm lạ:
- Vì sao vậy?
Ma Nông đáp:
- Khi đến Kathmandu, ta từng gặp vương tử Nhã Đức Tinh, vương tử khen ngợi ngươi hết lời. Hôm nay gặp mặt, quả thật danh bất hư truyền, không chỉ võ công siêu việt mà nhân phẩm cũng trác tuyệt, ngoài ngươi ra còn ai có thể xứng đôi với công chúa? Ta được kết giao với một bằng hữu như vậy đã hài lòng lắm rồi, không cần đi tranh chức phò mã. Sáng mai ta sẽ về nước, chỉ mong chúng ta sau này còn gặp lại.
Quế Hoa Sinh thấy gã đã quyết định như vậy, chỉ còn cách chia tay với gã.
Quế Hoa Sinh quay lại phòng mình, trong lòng tâm sự trùng trùng, ngơ ngẩn nhìn trăng, lòng lòng thầm nghĩ, "Ban đầu bọn họ đều có địch ý với ta, bây giờ, ít nhất cũng có Khắc Lôi Tư và Ma Nông là bằng hữu, có thể thấy, chỉ cần chân thành với người khác thì kẻ địch có thể trở thành bằng hữu."
Chợt nghe có tiếng bước chân phái sau, quay lại, chỉ thấy Khắc Lôi Tư ôm thất huyền cầm đi tới, cười nói:
- Ta đã nối lại dây đàn rồi, chuẩn bị tấu nhạc chúc mừng ngươi chiến thắng ngày mai.
Quế Hoa Sinh nói:
- Đáng tiếc ta không có tài năng thơ phú như ngươi, nếu không, làm sao có thể viết thơ hát nhạc tặng ngươi ngày mai đây?
Khắc Lôi Tư xua tay:
- Không, ngày mai ta chỉ là một khán giả.
Quế Hoa Sinh hỏi:
- Ngươi cũng không tham gia sao?
Khắc Lôi Tư đáp:
- Người Hy Lạp chúng ta thích nhất là xem kịch. So với kẻ miệt mài diễn kịch trên sân khấu thì làm khán gia an nhàn thư giãn bên dưới tốt hơn nhiều. Trong thần thoại xứ sở bọn ta có thần mặt trời Apollo, vị thần này đánh cỗ xe chở mặt trời đi vòng quanh thế giới, thưởng thức sự vật trong vũ trụ. Ta chỉ muốn được như thần Apollo. Ngươi là mỹ nam tử tốt bụng, công chúa đệ nhất mỹ nhân trên đời, hai người các ngươi kết hợp lại là điều tốt đẹp nhất thế gian. Được thưởng thức điều tốt đẹp nhất thế gian đó chính là hạnh phúc của ta. Hơn nưa, ta từng nói với ngươi, ta là tín đồ Bách Lạp Đồ, ta tự có thái độ riêng với tình ái.
Khắc Lôi Tư đầy khí chất thi nhân, Quế Hoa Sinh cảm động, nắm chặt tay gã cảm tạ không ngớt.
Khắc Lôi Tư nói tiếp:
- Có điều, ta có một câu muốn khuyên ngươi, vật quý cần phải bảo quản cẩn thận, ngươi định bảo vệ công chúa thế nào đây?
Quế Hoa Sinh khẽ mỉm cười, thầm nghĩ, "Chuyện này ta chỉ có thể nói riêng với công chúa."
Khắc Lôi Tư không đợi y trả lời, tiếp tục nói:
- Mỹ nhân như danh hoa, không thể để hoa rơi xuống bùn nhơ, ngươi hiểu ý của ta không? Nếu ngươi để nàng lên ngôi nữ vương thì thật là làm xấu mặt hoa quý. Làm hoàng đế là chuyện ngu xuẩn, nghĩ đến ta lại thấy nhức đầu. Nhưng vì ngươi, tương lai ta có thể sẽ thử làm hoàng đế, nếu sau này các ngươi đến Hy Lạp, ta sẽ mời các ngươi lên du thuyền hoa lệ nhất ngắm nhìn ánh mặt trời diễm tuyệt trên biển Aegea.
Quế Hoa Sinh bật cười:
- Được, xin đa tạ ngươi trước, vương tử thi nhân tốt bụng. Chỉ mong chuyện đó không phải chỉ trong ảo mộng của ngươi.
Hai người cùng cười, chúc nhau ngủ ngon rồi ai về phòng nấy.
Hôm sau là ngày tuyển phò mã cuối cùng, đầu tiên sẽ thi võ công, chính công chúa sẽ so kiếm với người cầu hôn trong ngự hoa viên. Trời vừa sáng Ma Nông đã bỏ đi, Khắc Lôi Tư tự động rút lui, Lãng Nạp còn dưỡng bệnh trên giường, Còn Cáp Ba Đức tối qua bị thương nặng, tuy được Đặng Nam Già vận công trị thương, thương thế không còn đáng ngại, nhưng công lực chưa hồi phục, thân thể còn yếu nên không dám tham gia. Cuối cùng chỉ còn lại Quế Hoa Sinh đến từ Trung Quốc, Đặng Nam Già từ Ba Tư, và võ sĩ Nepal Lạp Hãn Đồ. Theo kết quả rút thăm, Lạp Hãn Đồ thi đầu tiên, kế đến là Đặng Nam Già, cuối cùng là Quế Hoa Sinh. Quế Hoa Sinh nhìn đài cao dựng trong vườn hoa, trong lòng nhiệt huyết bừng bừng.
-->
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!