Sau khi cúp điện thoại, ông cụ Lục vẫn cười đến nỗi khóe miệng không thể khép lại được, người giúp việc ở xung quanh thấy vậy đều cười theo, đồng thanh khen ngợi cô chủ cả.
Bầu không khí trong phòng đang vui vẻ, đột nhiên có một giọng nữ sảng khoái truyền đến: "Ba, tìm được bé con(*) về, sao không nói cho con biết?”
(*) 囡囡: Bé con, cách gọi những đứa trẻ một cách thân mật
Tất cả những người ở trong phòng nghe được giọng nói này đều đồng loạt ngẩn ra, ngay sau đó quản gia phản ứng lại, dẫn theo người giúp việc bước tới nghênh đón:
"Cô út đã về.
”
Cô chủ chân chính của nhà họ Lục, cô của đám người Lục Thừa Kế, Lục Thu Lam.
Khi nhìn thấy con gái, nét cười trên mặt ông cụ Lục càng trở nên rạng rỡ hơn, ông vô thức nói: "Con còn không biết xấu hổ mà trách bố à.
Chính con chạy đến hải đảo không biết nằm ở đâu, điện thoại gọi cũng không nghe máy, bố làm sao tìm con hả?”
Nói đến đây, ông cụ Lục dường như nhớ tới cái gì đó, niềm vui gặp lại con gái liền thay đổi thành sự khó chịu, ông tức giận hậm hừ: "Con gái bất hiếu, con nói xem, con đã bao nhiêu năm không trở về rồi!”
Ông đã già, lại nhiều năm không nhúng tay vào chuyện trên công ty, ông đã không còn dáng vẻ kiềm chế vui buồn như trước kia, không để cho người ta nhìn ra cảm xúc, mà lại trở thành một ông già hơi trẻ con.
Trong lúc nói chuyện, khóe mắt của ông đã ẩm ướt.
Nhóc con chết tiệt này, nhiều năm rồi không trở về thăm ông, không sợ cái xương này của ông không còn sao!
Lúc này, tâm trạng của ông cụ Lục rất phức tạp, có niềm vui mừng khi gặp lại con gái, có nỗi oán giận con gái nhiều năm rồi không trở về, còn có một tia thương cảm đau lòng.
Con nhóc này, nhiều năm như vậy cũng không thể nghĩ thông suốt!
Năm đó việc Lục Tế Tân mất tích đã mang đến đả kích vô cùng nặng nề cho hai nhà Lục Triệu, bà thông gia nhà họ Lục giơ nạng đánh ba Lục một trận.
Nếu như không phải sau này tinh thần mẹ Lục xảy ra vấn đề, e rằng hai người đã ly hôn rồi.
Lúc ấy Lục Thừa Kế còn nhỏ, chỉ mới 10 tuổi, sau khi biết tin em gái mất tích thì tự nhốt mình trong phòng ba ngày.
Thằng bé còn nhỏ như vậy, sao có thể chịu được giày vò, lúc ấy thiếu chút nữa sống không nổi.
Nhà họ Lục rối tung lên, ông cụ Lục bị đả kích, nằm trên giường bệnh, ông Lục chỉ biết quỳ trên mặt đất xin lỗi mọi người.
Bên nhà họ Triệu vô cùng căm hận ông ta, còn có Triệu Mẫn Nghi, thần kinh thất thường không nhận ra ai.
Khi đó toàn bộ nhà họ Lục đều dựa vào Lục Thu Lam chống đỡ.
Cô gái dưới 30 tuổi với bờ vai mỏng manh đã một mình gánh vác mọi thứ.
Bà ta vừa an ủi người nhà, vừa tìm bé con khắp nơi, còn phải tranh thủ thời gian xử lý chuyện của công ty.
Bà ta không nói một lời, xử lý tất cả mọi chuyện ổn thỏa, tất cả mọi người đều khen ngợi cô khăn trùm không nhường mày râu*, nói ông cụ Lục có phúc, sinh ra một cô con gái giỏi.
* khăn trùm không nhường mày râu (巾帼不让须眉): ý nói phụ nữ không thua kém đàn ông
Khen ngợi bà ta ổn trọng, bình tĩnh, có phong thái đại tướng.
Nhưng mà chỉ có ông cụ Lục biết, bà ta không dám để mình dừng lại, sợ rằng khi mình vừa dừng lại thì cả người sẽ suy sụp.
Nếu như nói tình cảm của Triệu Mẫn Nghi đối với bé con là tình mẫu tử, là tính trời sinh, vậy đối với Lục Thu Lam mà nói, bé con chính là trụ cột tinh thần của bà ta.
Bé con mất tích, người bị đả kích nhất không phải là mẹ ruột Triệu Mẫn Nghi mà là người cô Lục Thu Lam.
Cuộc đời của Lục Thu Lam tương đối gập ghềnh, mới kết hôn không lâu thì người chồng yêu quý đã qua đời vì tai nạn xe, bản thân vì quá đau đớn mà sảy thai.
Dưới sự đả kích hai lần liên tiếp, Lục Thu Lam vốn không còn ý chí muốn sống, đã mấy lần có ý nghĩ muốn chết.
Triệu Mẫn Nghi đã dẫn bé con mới sinh đến trước giường bệnh của bà ta, nói cho bà ta biết, sau này bé con chính là con gái của bà ta.
Lục Thu Lam nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn của đứa bé mà cẩn thận nắm lấy, lúc này mới có ý chí muốn sống.
Bà ta từ từ khôi phục trở lại, coi bé con là con gái ruột của mình.
Có thể nói, khi còn bé, Lục Thu Lam là người ở bên cạnh bé con nhiều hơn cả mẹ ruột Triệu Mẫn Nghi.
Chờ đến khi nhà họ Lục đã ổn định, cuối cùng bà ta vẫn không tìm được bé con, Lục Thu Lam liền một mình đi ra nước ngoài, mười mấy năm không trở về.
——
Người trở về cùng với cô Lục còn có một cô gái hai mươi mấy tuổi, dịu dàng nhã nhặn.
Mẹ Lục nhìn thấy cô ta, trên mặt lộ ra vẻ hiền hòa: "Cô gái này chính là Yên Nhiên đúng không.
Bạn đang đọc bộ truyện Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận, truyện Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận , đọc truyện Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận full , Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận full , Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận chương mới