Lục Nhã Tình không thể khiến Cố Tu Minh rời đi, Lục Tế Tân khẽ liếc nhìn Cố Tu Minh, cuối cùng anh ta đứng yên.
Sau khi ra khỏi phòng, Lục Nhã Tình bỗng nhiên cảm thấy mờ mịt.
Lúc cô ta bình tĩnh lại, trong đáy lòng bắt đầu truyền đến cơn đau đớn.
Đau quá, cô ta cụp mắt che ngực.
Trong phòng, Lục Tế Tân vẫn còn nằm trên giường.
Bình thường để cho tiện, cô đều cắt tóc ngắn, mặc quần jeans áo thun đơn giản, cách ăn mặc trung tính ít có vẻ dịu dàng của phụ nữ.
Nếu không phải cô vốn sinh đẹp, bình thường quá đẹp thì có lẽ sẽ bị xem là đàn ông.
Mà lúc này cô nằm trên giường, tóc xõa trên gối, sắc mặt tái nhợt giống như đóa sen không trang điểm sau mưa, trông có vẻ vừa xinh đẹp vừa yếu ớt.
Cố Tu Minh vừa nhìn đã cảm thấy đau lòng, vô thức quan tâm hỏi: "Sao rồi, thân thể khỏe chưa?"
"Vẫn ổn." Lục Tế Tân cười với anh ta.
Thẩm Gia Diệu nhìn thấy Lục Tế Tân cười với người khác, trong lòng không vui.
Mặc dù biết cô chỉ lịch sự nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu.
Cô gái này có lập trường không, không phân phải trái, vừa rồi Cố Tu Minh đã nghi ngờcô mà cô còn cười với anh ta như thế!
Thẩm Gia Diệu tức giận, sắc mặt tối đen trở nên lạnh lùng.
Anh tự nhủ, nếu một lát Lục Tế Tân nói chuyện với anh, nhất định anh sẽ không để ý đến cô.
Cho dù để ý đến cô cũng sẽ giữ vẻ âm trầm.
Đang suy nghĩ, Lục Tế Tân bất chợt nhìn về phía anh: "Gia Diệu, cảm ơn anh."
Cảm ơn anh đã tin tôi, nói chuyện giúp tôi.
Thẩm Gia Diệu đã quyết định không để ý đến cô lại cười tươi, dịu dàng nói với Lục Tế Tân: "Cám ơn cái gì, tôi còn không rõ em là người như thế nào sao.
Nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ lung tung."
Không phải nói sẽ lạnh lùng à, còn cười tươi như thế làm gì.
Sau khi nói xong, Thẩm Gia Diệu thầm phỉ nhổ chính mình.
Hai người đàn ông ở trong phòng của một cô gái cũng không tốt lắm, Thẩm Gia Diệu nhìn Cố Tu Minh nói: "Chúng ta đi ra ngoài trước đi, để Tế Tân nghỉ ngơi một hồi."
Cố Tu Minh gật đầu đồng ý.
Hai người cùng đi ra ngoài, ở hành lang ngay trước mặt Cố Tu Minh, Thẩm Gia Diệu tỏ vẻ lo lắng: "Tôi đi thăm Niệm Hi, rơi xuống nước dễ cảm lạnh, ngủ một giấc sẽ đổ mồ hôi.
Bên Tế Tân cũng vậy, chúng ta đừng làm phiền cô ấy, để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, đến bữa tối hãy đến thăm."
Cố Tu Minh cảm thấy có lý, anh ta không ngờ Thẩm Gia Diệu lại là người tỉ mỉ như thế, người vẻ ngoài còn tưởng là người lạnh lùng nhạt nhẽo, không ngờ cẩn thận như vậy.
Có lẽ vì anh đã làm ba rồi.
"Được, tổng giám đốc Thẩm nói đúng." Cố Tu Minh gật đầu, sau đó đi về phòng.
Thẩm Gia Diệu không đi, chỉ đứng ở hành lang nhìn Cố Tu Minh.
Sau khi thấy anh đẩy cửa đi vào phòng thì lập tức bước vào phòng Lục Tế Tân.
Lục Tế Tân nằm nghiêng trên giường đưa tay sờ chỗ bầm sau lưng, lại thấy Thẩm Gia Diệu đi vào.
Cô trừng to mắt kinh ngạc: "Sao anh quay lại?"
"Không chào đón à?" Thẩm Gia Diệu nhướng mày, ung dung hỏi lại.
Sao lại thế, Lục Tế Tân mỉm cười giải thích: "Tôi chỉ tò mò, anh vào bằng cách nào?" Cánh cửa khách sạn, bên ngoài không có thẻ không mở được.
"À." Thẩm Gia Diệu nhướng mắt, dường như cảm thấy đối phương đang hỏi vấn đề ngu ngốc.
Anh xắn tay áo, bình tĩnh trả lời: "Cửa không khóa."
Cửa không khóa.
Lục Tế Tân run lên, trước giờ cô luôn nhạy cảm, hơn nữa tốc độ phản ứng cũng nhanh.
Đây là ưu thế của người thông minh, chỉ dựa vào chút dấu vết sẽ đoán được mọi chuyện.
Nghe anh nói không khóa chặt cửa đã biết anh đã chuẩn bị muốn quay lại.
Bạn đang đọc bộ truyện Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận, truyện Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận , đọc truyện Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận full , Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận full , Bảo Bảo Trăm Tỷ Mời Mẹ Ký Nhận chương mới