Thương chứ, dĩ nhiên mẹ phải thương cục cưng nhỏ này rồi, nhưng con phải ngoan mới được, nhà của con vừa rộng vừa thoải mái, nhà mẹ chật chội lắm.
Tường Vy sau một thời gian chiến đấu với hai bé con nhưng cuối cùng đành chịu thua trước sự đáng yêu của hai bé, cô bị đánh gục hoàn toàn và thay đổi cách xưng hô, ban đầu cũng ngại ngùng lắm nhưng dần dần thích ứng được nên cũng nói thuận miệng hơn, Minh Huy lúc đầu nghe cũng bất ngờ, do anh cũng thích nên cũng không có ý kiến gì.
Nghe cô nói Dâu Tây không quậy nữa ngoan ngoãn nắm lấy tay cô nhưng nét mặt biểu cảm rằng bé không chấp nhận, chỉ muốn đi cùng Tường Vy, chỉ là cô dặn rồi phải ngoan nên đành im lặng đi theo cô ra ngoài.
Bên kia đường, Minh Huy đã đứng cạnh xe mở cửa chờ sẵn.
- Hai con ngoan theo cha về đi, vài ngày mẹ sẽ đến chơi với con
Hai bé con dùng đôi mắt cún con đáng thương nhìn cô, làm cô cũng tan chảy theo nhưng cũng không nỡ khiến hai bé thất vọng chỉ đành chịu theo ý hai con.
Minh Huy đến gần cô không dám nói chuyện nữa, anh cuối xuống ôm con trai lên nhưng cậu bé vẫn ôm chặt vào tay Tường Vy không buông, Dâu Tây thì đang bị nhốt trên xe bé con không ngừng đập cửa, tình huống dở khóc dở cười này khiến không ít người đưa mắt nhìn bốn người bọn họ, Minh Huy dáng người rất cao so với Tường Vy thì phải hơn hai mươi centimet sự chênh lệch này rất thuận mắt lại xem lại thêm hai bé con, một tổng thể đáng yêu mọi người đều tấm tắt khen ngợi họ.
- Nhà này sao mà sinh con khéo thế, cả hai bé đều rất dễ thương quá nè mình ơi, chúng ta cũng nhanh chóng sinh một cặp giống vậy đi
Không biết là ai đi ngang qua họ nói làm Tường Vy và Minh Huy đều thấy ngại ngùng, nhưng rất thích nghe, cô mở cửa xe rồi sờ nhẹ lên gò má của Dâu Tây, rồi dỗ dành :
- Con đi về với cha đi ngoan mẹ thương nhiều
- Vậy Mẹ phải nhanh chóng đến thăm con Mẹ hứa đi ạ.
- Uhm, mẹ hứa mà
Giọng Tường Vy ngọt ngào mang theo sự dụ dỗ, hai bé con vật gật đầu rồi lưu luyến thả tay ra.
Lúc này Minh Huy mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng, ánh mắt đầy ý cười của cô gái đối diện khiến anh chú ý nhiều hơn, sao một lúc chần chờ Minh Huy mở lời:
- Tôi đưa em về
Vì chân còn đau nên cô đã nhanh chóng gật đầu đồng ý, đi theo Minh Huy và hai con ra xe, Tường Vy người phía sau xe cùng hai bé con, Dâu Tây hấp tấp ngồi vào lòng cô rồi vui vẻ đung đưa cái chân ngắn chọc ghẹo Dưa Hấu , làm anh hai Dưa Hấu đang kìm nén sự giận dữ trong lòng vì mình không được giống như em gái.
Xe chầm chậm khởi động phát hiện tâm trạng cô không tốt, Dưa Hấu vòng tay ôm cổ cô rồi ngước mặt lên hỏi :
- Sao mẹ lại buồn vậy ạ ?
- À, Mẹ đang buồn ngủ
- Vậy con sẽ bắt Dâu Tây ngoan ngoãn không làm phiền mẹ để mẹ ngủ nữa
Dưa Hấu nhìn chăm chú vào cô, bàn tay nhỏ sờ sờ khóe môi cô một lát sau nói :
- Mẹ cười lên đi ! Mẹ cười trông rất đẹp .
Câu nói ngây ngô của nhóc con khiến Tường Vy bật cười, cô dịu dàng xoa tóc thằng bé :
- Được rồi, con thật là dẻo miệng
- Anh hai nói đúng, mẹ cười thật đẹp.
Lúc ở bệnh viện ai cũng nói em đẹp giống mẹ
Trong lúc cả ba mẹ con líu ríu nói chuyện, Minh Huy ở phía trước chăm chú lái xe mà không nhịn được tò mò, lỗ tai hơi nhút nhít lén lút nghe, kính chiếu hậu phản chiếu khuôn mặt rạng rỡ của Tường Vy.
Đưa Tường Vy về nhà, Minh Huy lại mất thêm vài phút để tách hai con bé bỏng ra khỏi người cô, cả hai con dính chặt vào người Tường Vy miệng hô hào :
- Không, con không đi đâu
Hai người lớn lại một lần nữa dở khóc dở cười, mất một lúc mới dụ dỗ được hai bé cưng buông tay.
Tường Vy cuối cùng cũng được trở về phòng sau cả tháng dài nằm ở bệnh viện, cả người uể oải nằm ngửa ra , lưng vừa cảm nhận được sự mềm mại đàn hồi của chiếc giường trên liền thỏa mãn.
Trong đầu cô lúc này, những câu chuyện lúc nhỏ lại ùa về, cô là một tiểu thư của một gia đình giàu có nhưng đến năm cô mười tuổi thì cha cô đã bỏ đi theo người tình, để lại một đống nợ cho hai mẹ con cô, sau một đêm từ một tiểu thư danh giá trở thành một người nghèo đến tận cùng, lúc đó cô muốn ăn một cây kem đối với cô đã là một điều vô cùng xa xỉ, nhưng cũng may mẹ cô vẫn còn một căn biệt thự riêng của ông bà ngoại để lại trước lúc mất, nên hai mẹ con cô vẫn còn nhà để che mưa che nắng.
Giờ đây một mình cô sống bơ vơ một mình trên thế gian rộng lớn này, cô càng nghỉ về quá khứ nước mắt lại càng rơi nhiều, đến ướt hết một cái gối nằm, không biết cô đã ngủ lúc nào.
Đến khi thức dậy cũng là buổi chiều tối, cô xuống bếp bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu để quay YouTube cho kênh của mình.
Bạn đang đọc bộ truyện Bảo Mẫu À Mình Yêu Nhau Nhé! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bảo Mẫu À Mình Yêu Nhau Nhé!, truyện Bảo Mẫu À Mình Yêu Nhau Nhé! , đọc truyện Bảo Mẫu À Mình Yêu Nhau Nhé! full , Bảo Mẫu À Mình Yêu Nhau Nhé! full , Bảo Mẫu À Mình Yêu Nhau Nhé! chương mới