Mẹ ơi Dâu Tây buồn ngủ, ở đây không có gấu teddy con ngủ không được, mình về nhà nha mẹ.
Tường Vy nhìn đồng hồ cũng hơn mười hai giờ trưa, đã trễ giờ ngủ hơn ba mươi phút so với thường của hai con, cô cười nói :
- Được ba mẹ con mình về.
Cô dẫn hai con ra đến phòng làm việc của Minh Huy :
- Em đưa hai con về trước, chiều cố gắng tan làm sớm.
- Được rồi, hai con ngoan theo mẹ về trước, chiều cha về.
- Dạ
Hai bé con không hề do dự gật đầu, hận không thể rời khỏi văn phòng của cha ngay tức khắc.
Ở công ty đương nhiên buồn chán chẳng có gì để chơi ngoài xem iPad, hai con lẽo đẽo chạy theo mẹ Vy.
Trước khi rời khỏi phòng làm việc, Minh Huy đột nhiên gọi với theo :
- Vy
-Sao vậy ? (cô quay đầu lại nhìn anh)
- Cảm ơn vợ đã mang cơm đến cho chồng.
- À, không có gì .
Tường Vy mỗi tay dẫn một bạn nhỏ xuống dưới đại sảnh, lúc đi ra ngoài đột nhiên có người gọi tên cô :
- Tường Vy ? Này, là cô thật sao ?
Giọng nói này có chút quen tai, Tường Vy Thôi dừng bước quay đầu sang mới thấy đó một người bạn cũ của mình.
Hắn ta vui vẻ chạy về phía cô, không cẩn thận vấp chân, sau đó trực tiếp ôm chầm lấy cô.
Những nhân viên khác trông thấy cảnh tượng ấy đều muốn rơi cả tròng mắt xuống, tên điên nào đó, sao dám ôm bà chủ của họ ?
Trong mắt mọi người thì Tường Vy và người ông kia đang ôm nhau nồng thắm.
Có trời mới biết cằm cô bị người nọ đụng một cú đau điếng, may mà hai bé con không bị đụng trúng.
Khó khăn đứng vững lại, Tường Vy ngước mắt nhìn người vừa tới.
Mặt mày tràn ngập ánh hào quang sáng lạn, trên đầu không có nhiều tóc lắm, hắn để đầu đinh, chân mày thì rậm, là kiểu người thật thà chất phác.
Tường Vy không nhớ mình từng quen ai trong thế này...
Người đàn ông vội vàng nói với cô :
- Xin lỗi, Lúc nãy tôi bị trượt chân, cô có sao không ? Là tôi Lưu Tinh Hà nè, trước đây chúng ta từng học chung lớp tiểu học.
Đầu Tường Vy lập tức phình to suy nghĩ " Ai vậy trời ? Bạn thử thời tiểu học sao biết mình hay quá vậy ? Mình con chẳng nhớ nổi mình từng biết người tên Lưu Tinh Hà !
Hai bé con đưa đôi mắt to tròn tò mò nhìn người nọ, hai tay ôm chặt chân Tường Vy, vẽ mặt vô cùng cảnh giác như sợ ai cướp mất đồ của mình.
Chàng trai khi vui mừng giải thích:
- Chắc cô không nhớ tôi đâu nhỉ ? Học xong tiểu học là tôi chuyển nhà, mãi khi tốt nghiệp xong mới quay về đây, tôi tìm được mấy người bạn cũ họ có cho tôi xem ảnh của cô.
Tường Vy chịu thua, trong ký ức của cô thật sự không có người nào như hắn hết, hắn nhiệt tình một cách kỳ quặc mà nắm vai cô :
- Không sao,không sao, chúng ta từ từ ôn lại chuyện cũ là được mà, tôi nghe nói cô học sư phạm mà ? Sao bây giờ làm ở đây hả ?
Tường Vy im lặng, không tiếng động lui về phía sau hai bước, tách khỏi cánh tay của Lưu Tinh Hà rồi mỉm cười gượng gạo.
Đám chân chống hóng chuyện bát quái ở bùng nổ hết cả rồi, không ngừng ở trong nhóm chat của công ty gào thét :
- Aaaaaaa, sếp ơi anh đâu rồi ? Mau tới mau tới đây có người cướp vợ của sếp kìa !
- Tên này là nhân viên của phòng ban nào ? Sao có thể không biết điều như thế ?
- Tôi cá 500 đồng lát nữa anh ta sẽ bị đá khỏi công ty !
- Thằng kia, mày có biết xấu hổ không hả ? Đem 500 đồng to bằng cái bánh xe bò đó về nhà tự mà xài.
Cũng không thể trách vì huynh đài kia, vì vừa nãy cậu ta tham gia cá cược, nhất thời ngu ngốc và chọn về phe Hiền Thục cho nên bây giờ chỉ còn đúng 500 đồng rách nát.
Bọn họ ầm ĩ như vậy, Minh Huy cho dù không muốn quan tâm cũng bị đá động.
Thư ký tốt bụng nhắn tin hỏi thăm anh :
- Sếp ơi vợ và con của sếp sắp bị người ta trộm mất rồi, tôi có nên ra mặt không ?
Lúc này , Lưu Tinh Hà đang lải nhải về chuyện cũ với Tường Vy, nói đến mức cô cũng bắt đầu tin bọn họ thật sự quen biết.
Hình như có cảm giác quen quen !
Hai bé con không vui lại càng ôm cô siết chặt, trừng mắt về phía Lưu Tinh Hà, hắn cũng cảm giác được hai bé con ghét bỏ mình thì sợ sợ cái đầu đinh ngại ngùng hỏi :
- Hai đứa ứa nhỏ này là ai vậy ? Có vẽ nó không thích tôi lắm.
Còn chưa chờ Tường Vy trả lời, hai bé con đã nũng nịu gọi :
- Mẹ !
Cha đâu rồi ? Cho chậm quá đi mất lát nữa mẹ đi với người khác thì đừng trách hai con vô dụng không biết giữ vợ giúp cha nhé !
Hai bé con phụng phịu, phồng má lên, vẻ mặt kia có chút buồn cười mà cũng có chút đáng yêu.
Tường Vy cười tươi nói với Lưu Tinh Hà :
- Cậu nghe rồi đó.
- Cái gì ? Cô chưa kết hôn mà ! Sao hai con lại lớn vậy rồi ?
Lưu Tinh Hà ngạc nhiên, có vẻ Hắn biết được không ít về mấy người bạn cũ, như nhận ra bản thân nói vậy hơi Kỳ cục lưu tinh hà hắn nhận rồi đổi chủ đề :
- Lát nữa tôi đang làm sớm, cô có muốn ăn gì không ? Tôi mời .
- À, cũng không bận
Tường Vy đáp, dáng vẻ này của cô, làm hai bé con gấp gáp, Dưa Hấu níu áo cô, đáng thương nói :
- Con cũng có tiền ! Còn sẽ mua đồ ăn ngon cho mẹ ! Mẹ đừng đi với chú nhé.
- Mẹ ơi Dâu Tây buồn ngủ, chỉ muốn với mẹ thôi.
Hai bé con nóng nảy đến độ muốn khóc, lúc ấy Dâu Tây có cảm ứng mà ngẩng đầu nhìn về phía thang máy.
Bạn đang đọc bộ truyện Bảo Mẫu À Mình Yêu Nhau Nhé! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bảo Mẫu À Mình Yêu Nhau Nhé!, truyện Bảo Mẫu À Mình Yêu Nhau Nhé! , đọc truyện Bảo Mẫu À Mình Yêu Nhau Nhé! full , Bảo Mẫu À Mình Yêu Nhau Nhé! full , Bảo Mẫu À Mình Yêu Nhau Nhé! chương mới