Vì một căn phòng VIP được xây dựng vô cùng rộng lớn, xa hoa cực độ theo phong cách của các nước Ả Rập, bên trong căn phòng được bài trí nội thất giá trị lớn ước tính tổng giá trị một căn phòng hơn một triệu đô la, nơi đây được canh phòng rất nghiêm ngặt bằng mật mã có độ bảo mật cao, các vị khách muốn sử dụng được phòng VIP này thì người đặt phải có thẻ Hoàng Kim. Để có tấm thẻ đó người chủ thẻ phải bỏ ra con số hai trăm ngàn đô la để làm phí mở thẻ và trong tài khoản thẻ phải có ít nhất năm trăm ngàn đô la đây chỉ là điều kiện tối thiểu. Đợi đám người kia vừa đi, cô vội giằng ra khỏi cánh tay rắn chắc của anh.
Cô ngước đôi mắt to tròn, trong sáng tựa lưu ly nhìn gương mặt mỹ nam của anh đang chỉ cách mặt cô chưa đầy nửa gang tay.
Gương mặt từng đường nét như điêu khắc, sống mũi cao thẳng tắp, dưới đôi lông mày anh tuấn là đôi mắt sâu nhìn không thấy đáy, sáng tựa sao trời.
Quả thật hoàn mỹ đến mê người.
Mùi hương nam tính còn vây xung quanh, hơi ấm từ bàn tay anh còn vương trên má, đôi mi vô thức ngừng chớp, ngây ngốc nhìn. - Anh Cô cảm thấy bực mình vì người đàn ông này đang lợi dụng cô.
Nhưng mà bởi vì cô lợi dụng anh ta trước nên bây giờ không thể cao giọng mà mắng anh ta được, cô đang định bỏ đi thì giọng nói lạnh lẽo, không có chút hơi ấm nào của anh rơi bên tai : - Tôi làm sao ? - Vô sỉ - Cô không định cảm ơn tôi à ? - Anh còn muốn như thế nào nữa ? Thật bực mình, đúng là cô lợi dụng anh ta để thoát thân nhưng chẳng phải anh ta cũng lợi dụng cơ hội mà kiếm trác rồi sao ? Cô cũng không vì tình thế cấp bách lúc đó thì nụ hôn đầu tiên cô gìn giữ hai mươi lăm năm, sau lại dễ dàng trao cho tên đàn ông xa lạ này chứ. Anh ta vẫn đứng chắn trước mặt không có ý định cho cô đi, cô cao giọng : - Này, không phải anh cũng thừa cơ hội lúc đó để hôn tôi rồi sao ? Dù sao cũng là nụ hôn đầu của tôi, tính ra anh vẫn được lời.
Mau tránh ra. Nụ hôn đầu, bảo sao lai vụng về thế, chả có chút kỹ thuật nào cả.
Khóe môi anh khẽ ẩn hiện, nụ cười như có như không. - Nụ hôn đầu tiên à ? Vậy tôi trả lại cho cô nhé Anh ghé sát môi lại gần cô, giọng điệu đầy bỡn cợt : - Không cần Cô thật sự không có hứng thú đứng đây mất thời gian với loại người như anh ta.
Cô đã rất mệt mỏi vì bỏ chạy khỏi đám người kia, giờ ước gì được về nhà nghỉ ngơi.
Hơn nữa nhỡ bọn người khi nãy quay lại thì chắc chắn cô không còn chỗ trốn, cô quăng vào mặt anh một tờ tiền màu xanh có mệnh giá cao nhất : - Trả cho anh, được chưa ? Ánh mắt Minh Huy trở nên lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương.
Lần đầu có một cô gái dám lên mặt ném tiền vào mặt anh đây. Cái gì mà trả thù lao ? Coi anh là hạng đàn ông gì đây ? Tiền của anh có thể đè chết cô gái to gan này ấy chứ ! - Chê ít à ? Một vài tờ tiền màu xanh nữa được cô quăng vào mặt anh ta và nói :
- Coi như vì anh đẹp trai. Rồi cô chui qua khe hở giữa thân hình cao ráo của anh ta với cánh cửa, co giò chuồn mất, anh ta túm được cô thì cô xong đời. Để lại một bóng lưng lãnh khốc, khuôn mặt đã hóa đen thui từ lúc nào. Chiếc taxi chở cô về đến nhà thì trời đã tối đen như mực, không trăng, không sao trời cũng biểu hiện trời sắp mưa, cô vội vàng trả tiền cho bác tài xế, rồi bước đến cổng rào căn biệt thự sang trọng. Khi bác tài xế vừa chạy đi khuất cô phải ngó đông ngó tây xem xung quanh, khi xác định không có ai cô vội nắm lấy thanh cửa cổng rào rồi bắt đầu leo vào, khi cô mới vừa leo lên bỏ một chân qua hàng rào, một giọng nói của bà lão cất lên : - Leo rào đi chơi vui không con, Linda ? Cô giật mình khi nghe được giọng nói quen thuộc của bà ngoại, cô bắt đầu sợ hãi vì tội tự chốn đi ra ngoài, giờ cô đã bị phát hiện bắt tại trận, cô luống cuống trượt chân té ngã xuống đất, tiếng hét vang vọng : - Á ......!á...!á..... Linda cứ tưởng lần té hàng rào này chắc cô sẽ bị gãy tay, chân rồi vì hàng rào nhà cô khá cao nhưng khi té xuống cô cảm thấy rất êm ái, mềm mại, có độ đàn hồi rất tốt thì đèn cả sân vườn được bật sáng, cô nhìn kỹ xung quanh hiện tại cô đang nằm trên tấm đệm hơi. Hai người vệ bước lên đỡ cô đứng dậy, cô đi vội đến chỗ bà ngoại, cô vội nắm tay bà cười giả lả : - Sao giờ bà ngoại còn đứng ngoài này ? Để con đưa bà vào trong, ở ngoài này lạnh lắm. - Bà già này ở đây không phải là canh cửa cho con à ? Ta mà không canh cửa, kêu người lót tấm đệm kia là giờ con phải đi bệnh viện rồi. - Hi Hi Bà ngoại luôn là số một, biết hết những gì con chuẩn bị làm.
Khuya rồi con đưa người về phòng. - Về phòng nhưng về phòng của con, hôm nay bà phải xử tội con mới được. Linda vừa dẫn bà về phòng mình, khi cửa phòng đóng lại, sắc mặt hiền hòa, vui vẻ của bà nhanh chóng biến thành lo lắng, thất vọng nhìn đứa cháu và nói : - Mau lên giường khoanh tay quỳ gối cho bà Nói xong bà liền đi đến ghế sofa trong phòng ngồi xuống nhâm nhi ly trà hoa cúc an thần.
Tường Vy bước lên giường ngủ của mình rồi quỳ xuống, hai tay khoanh trước ngực.
Bà ngoại cất giọng nói đầy giận dữ : - Tại sao phải chốn ra ngoài ? - Dạ con ra ngoài để thay đổi không khí một tí thôi. - Lại nói dối, đi dạo đến khách sạn ? rồi bị truy đuổi ? - Tại sao bà biết ? - Khi con bước ra cửa nhà thì đã có hơn mười vệ sĩ luôn âm thầm theo bảo vệ, họ chỉ xuất hiện khi con gặp nguy hiểm, nên bình thường muốn nhìn ra họ rất khó, nơi đất nước N này con cháu gia tộc Kiều Ngọc chúng ta có quyền lực, tài sản lớn nên khó tránh bị người khác ganh tị, hãm hại nên con ra đường phải cẩn trọng, chuyện gì không quá quan trọng con cho người đi làm thay đi.
Ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương đến khi vết thương phẫu thuật được lành hẳn. Tường Vy đôi mắt đỏ hoe nhìn bà ngoại nói : - Con chỉ muốn biết rõ ràng về quá khứ của mình, con không muốn tiếp tục sống trong mơ hồ như vậy, con cảm thấy mình đã quên một điều gì đó rất quan trọng. - Con đừng cố truy tìm quá khứ vì quá khứ đã qua rồi, tương lai thì chưa đến, hãy sống với hiện tại, sống thật với chính mình.
Bà bây giờ chỉ mong con luôn vui vẻ, bình an là đủ. - Dạ, bà ngoại nói con hiểu nhưng không có quá khứ thì làm gì có hiện tại ? Bà ngoại Linda chỉ thở dài một tiếng vì sự cứng đầu của đứa cháu gái mình và bà nói : - Được rồi trời cũng đã khá khuya, con mau ngủ sớm đi, để sáng mai còn phải vào bệnh viện tái khám, tuy phẫu thuật cấy ghép da cho con rất thành công nhưng cũng không được chủ quan. - Dạ, chúc bà ngủ ngon. Bà ngoại nhìn cô mỉm cười rồi nhẹ nhàng bước ra trở về phòng của mình, cô lúc này nằm xuống giường, đầu đang suy nghĩ bâng khuâng về hình ảnh người đàn ông cô đã hôn ngày hôm nay " Môi anh ấy thật mềm, nhưng sao có cảm giác thân quen quá liệu mình có gặp lại anh ấy không ? .....!" mãi mê suy nghĩ đã ngủ lúc nào không hay. ...********... 8 : 00 am trước cổng Bệnh Viện Quân Đội nước N - Bác Trình hôm nay bác đưa con đến đây, giờ bác về đi, khi nào xong việc con về sau. - Để cô về một mình tôi không yên tâm, thôi khi nào về cô gọi cho tôi đến đón. - Bác yên tâm về đi. Linda hôm nay trang điểm rất nhẹ nhàng, mặc một chiếc váy voan màu xanh nhạt, đơn giản, tay cầm chiếc túi xách cùng màu, chân mang giày bata trắng đi đến quầy lễ tân cô y tá tên Huỳnh Ly đã vội nói : - Xin chào Kiều tiểu thư, hôm nay cô đến tái khám à ?
- Dạ, cậu ấy có ở đây không y tá Huỳnh ? Hôm nay em đến không có hẹn trước. - Có, viện trưởng ở trên văn phòng, để tôi dẫn Kiều tiểu thư lên. - Chị còn trong ca trực không nên rời khỏi vị trí công việc, em tự lên đó, sau này y tá Huỳnh sau này cứ gọi em là Linda được rồi.
- Ok, Linda Linda mỉm cười gật đầu rồi bấm thang máy lên tầng cao nhất, y tá Ngọc Quyên liền hỏi : - Y tá Huỳnh tại sao chị lại cho một người không có lịch hẹn trước vào văn phòng của viện trưởng ? - Do cô mới vào làm nên không biết, Kiều tiểu thư lúc nãy là đứa cháu gái bảo bối của viện trưởng đó.
- Y tá Huỳnh chắc chứ ? Tôi thấy cô ta từ trên xuống dưới không có một tí hàng hiệu nào làm sao có thể là cháu gái của viện trưởng giàu có, đẹp trai của chúng ta ? - Ha ha ha ở cái bệnh viện này cô mà có suy nghĩ đó chắc không sớm thì muộn có ngày cô chọc giận vào một nhân vật lớn có thể làm Y tá Ngọc phải nghỉ việc đó. - Tại sao ? - Vì ở đây nhân vật càng lớn họ càng sống đơn giản, nhìn cách ăn mặc vô cùng bình thường nhưng giá cao hơn cả những bộ hàng hiệu nữa, giống như cả sét đồ cô nói Kiều tiểu thư mặc đơn giản, rẻ tiền nhưng giá trị thật của cả sét đồ đó có giá lên đến cả trăm ngàn đô la, là sét đồ duy nhất không có cái thứ hai được nhà thiết kế thời trang Jennifer đích thân tạo ra.
Nghe đến đây y tá Ngọc đã run lên vì sợ, hứa với lòng sau này ai vào đây phải đối xử bình đẳng vì không biết có thể trong đó là một nhân vật lớn không thể đắc tội.
...*********... Linda vừa lên đến căn phòng ở góc cuối hành lang có ghi dòng chữ " Văn phòng viện trưởng Kiều Ngọc Vĩnh Bảo " , Linda không gõ cửa mà đã đi thẳng vào bên trong miệng luyên thuyên : - Hello ! Cậu hai thân yêu. Linda vừa vào phòng liền đóng cửa, để túi xách vào ghế sofa, rồi đi đến bình nước nóng pha một ly ca cao cho mình. - Xì, bớt nịnh nọt tôi lại đi cô nương, hôm nay vào đây làm gì ? Kiều Ngọc Vĩnh Bảo vừa nói, mắt không rời màn hình, tay vẫn liên tục gõ vào bàn phím. - Con nói con nhớ cậu nên đến thăm cậu, cậu hai có tin không ? - Bớt nhảm, vào chủ đề chính.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!