Trẻ con nghe không hiểu hai người lớn nói gì, đôi mắt tròn vo chớp một cái, tay nhỏ túm lấy phụ hoàng không buông, há miệng, phát ra tiếng nghiến răng mềm mại.
Tống Tụng cầm quyển sách tranh kia, trong đầu đã bởi vì đổi hai người trong sách tranh thành mình và Lệ Tiêu mà cảm thấy không cách nào khống chế được xấu hổ.
Mà Lệ Tiêu nói rất đúng, chuyện này cũng là nghĩa vụ của y, tuy rằng chuyện như vậy nói rất ngại ngùng, nhưng kỳ thực y chẳng hề bài xích.
Hai người trầm mặc một hồi, Tống Tụng bỗng nhiên đưa tay qua, bế con lên, quay người đi ra ngoài.
Lúc quay lại, Lệ Tiêu vẫn ngồi trên giường nhìn y. Tống Tụng đi tới chỗ hắn, ngồi xuống giường, lại trầm mặc.
"Ta..."
Y còn chưa dứt lời, Lệ Tiêu đã nói: "Trẫm cũng không muốn để cho ngươi mang thai nữa."
Tống Tụng ngoan ngoãn ngồi ở đó không nhúc nhích, một bộ mặc người hái. Rốt cuộc là Lệ Tiêu không nhịn được trước, hắn nghiêng người hôn Tống Tụng, còn chưa chạm tới y đã bắt đầu nuốt nước miếng.
Màn giường bị kéo xuống, Lệ Tiêu lần thứ hai hiểu rõ Tống Tụng ngoan ngoãn nghe lời là đáng quý cỡ nào. Y là một Hoàng hậu xứng chức, phụ hậu xứng chức, cũng là một ái nhân cực kỳ xứng chức.
Y ngoan mềm, lúc đối mặt với Lệ Tiêu cơ hồ không có giới hạn cơ bản.
Ngày hôm sau hưu mộc, Lệ Tiêu mở mắt ra, tinh thần sảng khoái ôm người trong ngực chụt một cái. Tống Tụng còn đang ngủ say, mặt mày yên tĩnh, hơi thở mềm mại, trên người là mùi hương quen thuộc của Lệ Tiêu, rất thanh khiết, cũng cực kỳ mê người.
Tống Tụng ngủ sâu, bị cắn hôn cũng không bị đánh thức, lúc mơ màng tỉnh lại, Lệ Tiêu đã luyện kiếm quay về.
Bỗng nghĩ đến hôm nay được nghỉ, Tống Tụng ngáp một cái, cơn buồn ngủ lại tới.
Lệ Tiêu cũng không ồn ào.
Tự mình lau mặt cho y, bưng nước cho y súc miệng, dụ dỗ ăn chút gì đó, xong y lại ngủ thiếp đi.
Nhiều ngày ăn chay, một hồi được ăn no, vui vẻ lộ rõ trên mặt Lệ Tiêu. Tâm tình của hắn tốt, cung nhân hầu hạ cũng dễ dàng, có người thông minh nhìn ra đầu mối, âm thầm cảm kích Tống Tụng liều mình nhảy vào hố.
Hầu hạ Lệ Tiêu vui vẻ là việc nằm trong phận sự của Tống Tụng, huống hồ bọn họ cũng là hai bên tình nguyện, Tống Tụng cũng không bài xích chuyện như vậy.
Mà không bài xích thì không bài xích, ngày nào cũng làm y không chịu nổi, liên tục ba ngày cho Lệ Tiêu ăn no, Tống Tụng cảm giác sức của mình không ăn thua, cùng ngày vùi trong chăn bọc mình thành con tằm, chỉ ôm không cho ăn.
Lệ Tiêu nhìn ra y không muốn, cũng không nhất định phải ăn, còn quay người đi ra ngoài ôm con vào cho y chơi. Tống Tụng ló đầu liếc mắt nhìn tiểu bảo bảo ngoan ngoãn, chui ra khỏi chăn, vội cho hắn một nụ hôn. Y đưa tay đẩy hắn, nói: "Đừng đè lên con."
Có lẽ là nhìn ra tâm tư của Tống Tụng, bảo bảo bỗng nhiên duỗi tay nhỏ ra đánh Lệ Tiêu một cái: "A!"
Lệ Tiêu cúi đầu nhìn nhóc con kẹp giữa hai người, nhóc con này khuôn mặt còn chưa to bằng lòng bàn tay hắn, mà đôi mắt nước long lanh thế mà đã có chút hung dữ.
Lệ Tiêu hỏi nó: "Ngươi hung dữ cái gì?"
"Nha!" Bảo bảo lại đánh hắn một cái, Tống Tụng cười khúc khích, tay nó vừa nhỏ vừa ngắn, ngón tay tinh tế, nếu như không phải Lệ Tiêu vì ôm mình mà cách gần quá, căn bản nó không với tới hắn.
Y nói: "Ngươi chen nó."
Lệ Tiêu nói: "Trẫm ôm Hoàng hậu, còn phải được nó đồng ý?"
Hắn vừa nói vừa siết khuôn mặt của bảo bảo, nó lập tức túm hắn, mà cánh tay nó cũng mất linh hoạt, lại không có sức gì, tất nhiên không có cách nào đẩy phụ hoàng ra, mấy lần từ tay phụ hoàng lướt xuống, đột nhiên nó bĩu môi.
Một giây sau, Tống Tụng đánh rớt tay Lệ Tiêu: "Khóc bây giờ."
Y nhẹ giọng dỗ con: "Được rồi, phụ hoàng xấu bị đuổi chạy rồi, không khóc không khóc."
Miệng nhóc con trề ra, được dỗ ngoan.
Lệ Tiêu nói: "Nó có phải là đang lừa người không?"
"Mới bao lớn chứ, sao biết lừa được." Tống Tụng nói: "Cũng có phải yêu quái đâu, có phải không nha?"
Câu cuối cùng, là nói với bảo bảo.
Dáng vẻ dịu dàng của y rất khiến người tâm động.
Lệ Tiêu nhịn không được, kéo y qua, tiểu bảo bối bị kẹp ở giữa lập tức bắt đầu duỗi tay duỗi chân, móng vuốt cào mặt của hắn, còn a a a.
Tống Tụng không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai đẩy hắn ra: "Đừng quậy nữa, con sẽ tức giận."
Ngày tháng thư thản cũng trải qua đặc biệt nhanh. Tống Tụng tận mắt nhìn bảo bảo từ biết xoay cổ đến biết vươn mình lại biết ngồi biết bò, từng chút chứng kiến nó trưởng thành, trong lòng là vô số thỏa mãn.
Kiếp trước y nhấp nhô, kiếp này lại trải qua đặc biệt thoải mái, giống như nằm mơ.
Có lúc y cảm thấy tất cả chuyện kiếp trước từ lâu đã là một cơn ác mộng, cơ hồ sắp quên sạch sành sanh.
Kỷ Doanh là con trai của tiểu Hoàng tử, Lệ Tiêu cho đặc quyền tiến cung, tiểu Hoàng tử cũng thật sự rất thích hắn, lúc vừa mới bắt đầu biết đi, Tống Tụng cầm dây thừng dắt nó, nó lóng ngóng tới chỗ Kỷ Doanh.
Trẻ con bắt đầu đi như là nhào về trước, lập tức nhào vào lòng Kỷ Doanh.
Nó bắt được ống tay áo Kỷ Doanh mong chờ nhìn hắn, được ôm là cười khanh khách.
Mãi cho đến khi lớn hơn chút, vừa mới học đi nó vẫn túm góc áo Kỷ Doanh, bi bô ra lệnh cho hắn: "Phải nhớ đến thăm."
Kỷ Doanh buồn cười cúi đầu nhìn nhóc con cao đến đầu gối mình: "Nói rõ câu chưa? Còn dám tự xưng cha ta."
"Ngốc ngốc cho ngươi nói lại!" Tiểu Hoàng tử hết sức tức giận hắn dám ngỗ nghịch với mình, ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên, tức giận nói: "Ngốc ngốc không được nói ta là ngốc ngốc!"
"Đại ngốc và tiểu ngốc đầu óc đều có vấn đề, một người điên một kẻ ngốc, lời nói sao có thể tin?"
Tiểu Hoàng tử trừng hắn, giơ tay nhỏ lên dùng sức vỗ mông hắn: "Không được bất kính với phụ hoàng!"
Kỷ Doanh đánh rớt cái tay nhỏ mềm mại của nó, ngồi xổm xuống nhìn nó, nói: "Không hổ là con của điên điên ngốc ngốc, đần độn, ngu ngốc."
Toàn bộ hoàng cung, ai không biết Hoàng hậu được bệ hạ yêu chiều, yêu ai yêu cả đường đi, ai dám không cung kính với tiểu hoàng tử chứ. Kỷ Doanh mỗi lần đến là mắng nó, tiểu Hoàng tử nhất thời đẫm nước mắt: "Chính là, là nghịch tử!"
Kỷ Doanh chọt khuôn mặt nhỏ của nó, cười híp mắt nói: "Ai là nghịch tử? Ai là nghịch tử? Hả?"
Khuôn mặt mềm nhũn của tiểu Hoàng tử bị hắn chọc một cái lùi lại, chọc một cái lại lùi lại, té phịch ngồi xuống đất, không thể nhịn được nữa, khóc òa lên.
Kỷ Doanh nhịn không được muốn cười, vội vàng ôm nó dỗ: "Tiểu ngốc? Ngốc ngốc? Ta sai rồi, không khóc."
Tiểu Hoàng tử ngoan ngoãn thành thật, còn có chút ông cụ non, không biết có phải là ở bên Tống Tụng lâu không, cả ngày đàng hoàng trịnh trọng cau mày, như ông cụ non, làm Kỷ Doanh không nhịn được muốn bắt nạt nó.
Mà bắt nạt mãi cũng không được, phải dỗ. Hắn ôm tiểu ngốc vào trong lòng, tiểu Hoàng tử bị hắn chọc tức khóc nấc, vẫn víu cổ áo hắn nức nở: "Nghịch tử!"
Tiểu Hoàng tử mếu máo, nó có chút giống Lệ Tiêu, mà khí chất giống Tống Tụng hơn, mềm mại như vắt mì.
Bên kia, Tống Tụng nghe thấy động tĩnh đi ra, trầm mặt nói: "Kỷ Doanh?!"
Y không chịu nổi Kỷ Doanh bắt nạt con nhà mình, tiến lên hai bước, mắng: "Sao ngươi bắt nạt nó?"
Kỳ thực không chỉ Kỷ Doanh, Lệ Tiêu cũng thích bắt nạt bảo bảo, trong lòng y không vui, đi lên vừa muốn ôm, lại nghe tiểu Hoàng tử nói: "Không, không bắt nạt."
"..." Cái tính cách nhẫn nhục chịu đựng này cũng cực kỳ giống Tống Tụng. Tống Tụng không nói gì nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ hồng của nó, nước mắt còn ướt nhẹp dính trên lông mi, mà nó biết phải che chở con của mình: "Hắn, hắn tốt!"
Tiểu hoàng tử tâm tư đơn thuần, Kỷ Doanh nói cái gì là tin, bởi vì hắn đã nói với nó, nếu nó không che chở hắn, hắn sẽ bị phụ hoàng và phụ thân chặt đầu.
Chỉ có phụ thân là thấu hiểu tâm ý y nhất, y cảm thấy Kỷ nhi tử không xấu nỗi đó.
Kỷ Doanh lặng lẽ nói: "Tạ ơn ngốc ngốc cứu mạng."
Tiểu Hoàng tử nói: "Hừ."
Tống Tụng tức giận, không để ý đến bọn họ, nói: "Mấy ngày nay bệ hạ không ở Dưỡng Tâm điện, ngươi biết hắn đi đâu không?"
Kỷ Doanh đưa ngốc ngốc cho y ôm, nói: "Hoàng hậu cũng không biết, sao ta biết được?"
"Bệnh tình của hắn có thể ổn định không?"
"Cũng không thấy chuyển biến xấu." Kỷ Doanh nhíu mày, như là nghĩ tới điều gì, nói: "Ngươi cũng không cần lo quá, hắn cũng không thể phát hiện ra gì, tìm chỗ khác phát điên."
"Nói năng linh tinh." Tống Tụng trách cứ, xoa xoa mặt cho tiểu Hoàng tử, nói: "Kỳ thực ta cảm thấy hắn cho ta cùng hắn lên triều là có ý gì đó khác."
"Bồi dưỡng ngươi." Kỷ Doanh nói: "Mọi việc lo trước khỏi hoạ, bệnh này của hắn là phải làm tốt chuẩn bị cho mọi tình huống. Nhưng ta thấy hai năm qua rất ổn định, chỉ cần ngày không sóng gió, không sao."
Tống Tụng khẽ gật đầu, lại nói: "Ta có nghe nói gần đây hắn thường xuyên đi xem Tinh giám, ngươi và Quốc sư thân thiết, giúp ta hỏi xem hắn đang làm gì, đừng để xảy ra chuyện."
Kỷ Doanh bật cười: "Lăng Vân Tử cái tên đó giả thanh cao muốn chết, ngươi còn lo bệ hạ sẽ vừa mắt hắn?"
"Nói linh tinh cái gì đấy?" Tống Tụng tức giận: "Còn như vậy ta sẽ chém đầu ngươi."
Tiểu Hoàng tử nghe vậy, nhất thời giật mình: "Không thể chém!"
Hai người lớn cùng nhau nhìn nó, cùng bật cười.
Kỷ Doanh cáo biệt ngốc ngốc, tiểu ngốc lưu luyến không rời vung bàn tay nhỏ lên, nhìn theo con trai rời đi, được phụ thân ôm về đọc sách, mềm mại hỏi: "Ta đã có nhi tử rồi, sao còn phải đọc sách chứ?"
"Tại sao có nhi tử không cần đọc sách?"
"Đọc sách không phải là vì cưới thê tử sao?"
"... Đây là ai dạy ngươi?"
"Hụ hoàng dạy."(*)
(Tiểu Hoàng tử nói ngọng)
"Nói linh tinh." Tống Tụng nói: "Đọc sách là vì mình, không phải là vì bất luận người nào. Ngươi là Thái tử tương lai, phải học cho giỏi, chăm chỉ tập võ, ngày sau trở thành người như phụ hoàng ngươi."
Tiểu Hoàng tử kinh hỉ: "Ta muốn, muốn học võ!"
"Lớn chút nữa bảo phụ hoàng ngươi tự mình dạy ngươi." Tống Tụng hóa thân thành tướng công, nói: "Phụ hoàng ngươi lợi hại nhất."
"Nợi hại thế nào nha?"
"Lợi hại nhất thiên hạ!"
Kỷ Doanh đi ra Dưỡng Tâm điện, gặp Lệ Tiêu đang về. Hắn hành lễ, Lệ Tiêu trực tiếp đi qua, Kỷ Doanh bỗng nhiên nói: "Bệ hạ."
"Chuyện gì?"
"Hôm nay Hoàng hậu thẩm vấn ta, hắn biết ngài thường đi xem Tinh giám."
"Ngươi trả lời thế nào?"
"Thảo dân nói bệ hạ và Quốc sư ngày nào cũng cùng nhau ngắm mưa ngắm tuyết ngắm trăng, có tình cảm nhưng vẫn giữ lễ nghĩa..." Hắn chưa nói hết lời đã thấy ánh mắt Lệ Tiêu lạnh như băng, vội cười nói: "Đùa thôi, nhưng bệ hạ đã bắt được người rồi, Hoàng hậu cũng không phải ngu, chỉ sợ không giấu được bao lâu."
"Vậy ngươi phải phối hợp với Quốc sư."
Lệ Tiêu không muốn nhiều lời, đi thẳng vào. Kỷ Doanh đứng thẳng lên, hơi nhíu mày, hắn đã đi xa.
Lệ Tiêu vừa vào cửa đã nghe thấy Hoàng hậu khen mình đệ nhất thiên hạ, thần sắc lạnh nhạt nhất thời thả lỏng. Hắn đi vào, nói: "Hóa ra trẫm trong lòng Tụng nhi lợi hại như vậy."
"Hụ hoàng!" Lệ Tiêu cười cười, sờ sờ đầu nhỏ của nó. Có lẽ là bởi vì Tống Tụng thường thường tâng bốc hắn trước mặt nó nên tiểu Hoàng tử rất kính trọng hắn, ánh mắt nhìn hắn như đang nhìn một ngọn núi. Lệ Tiêu nói: "Nếu như muốn học võ, ngày xuân sang năm bắt đầu đi, tuổi tác cũng không nhỏ."
Tiểu Hoàng tử lập tức lộ ra nét mặt hưng phấn.
Tống Tụng lại cau mày, lúc buổi tối hai người đi ngủ, y hỏi: "Có phải là hơi sớm không?"
"Con đã không thể chờ đợi nữa."
"Đó là bởi vì nó chỉ biết tập võ có thể lợi hại hơn, lại không biết tập võ khổ thế nào."
Lệ Tiêu vươn mình dậy, hai tay chống bên sườn mặt y, hỏi: "Tụng nhi cảm thấy trẫm thế nào?"
"Bệ hạ... Đương nhiên là rồng phượng trong loài người."
"Nam nhân cao to uy mãnh như trẫm, trước đây Tụng nhi còn nhìn không lọt. Nếu như nó cứ mãi tay trói gà không chặt như vậy, ngày sau thú phi tử thế nào?"
"... Ngươi làm sao cứ, cứ phải nói đến chuyện này. Hôm nay nó còn nói với ta không muốn đọc sách, bởi vì có nhi tử không cần thú thê tử."
"Không phải ngươi nói trẫm làm gì cũng phải nói đến chuyện này sao, là vì sao ngươi biết không?"
"Vì, vì sao?"
"Đương nhiên là vì có được Tụng nhi như vậy chỗ nào cũng tri tâm lương phối."(*)
(Bạn đời tâm giao)
Tống Tụng: "..."
Ngươi thật là có tiền đồ ha.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!