“Giám đốc Từ đúng không? Dám đấu giá vật quý nhất của nhà họ Diệp chúng tôi, đã được sự cho phép của tôi chưa?”
Vốn dĩ anh chỉ muốn lấy lại bảo bối của nhà mình.
Nhưng Từ Khánh An lại ngang ngược cản anh lại, hơn nữa còn muốn giế t chết anh.
Vậy anh cũng không cần tha mạng cho ông ta làm gì.
Hơn nữa, giết Từ Khánh An cũng coi như là giúp. đỡ Đường Nhược Tuyết.
Một mũi tên trúng hai đích
Nhưng trước kia giết Từ Khánh An, Diệp Phàm vẫn muốn biết một điều.
“Nói đi, là ai ủy thác cho ông bán đấu giá tranh Cửu Long? Lai lịch của người đó như thế nào?"
“Đó là một người trung niên chỉ có một chân, lai lịch cụ thể thế nào thì tôi thật sự không biết” Từ Khánh An cũng bị dọa sợ tới mức hốt hoảng, vừa nói vừa nức nở:
“Đại gia à, cậu phải tin lời tôi nói, mọi thứ tôi nói đều là thật, cầu xin ngài tha thứ cho tôi, sau này tôi có phải làm trâu làm ngựa cho cậu cũng tuyệt đối không hề do dự!”
Ông ta có khát vọng sống vô cùng mãnh liệt.
Vì mạng sống mà thậm chí thể diện cũng không cần.
Diệp Phàm nhìn Từ Khánh An chằm chắm, mắt hơi nheo lại.
“Một câu hỏi đơn giản như vậy mà cũng không cho tôi câu trả lời vừa ý, vậy thì ông cũng không cần sống tiếp làm gì!”
Nói xong anh định trực tiếp bóp ch ết Từ Khánh An.
“Dừng tay!”
Quản gia nhà họ Tống, Thôi Trường Minh đột nhiên đứng lên, hai tay ông ta chắp sau lưng, vẻ mặt uy nghiêm nói.
"Ồ?"Diệp Phàm liếc mắt qua nhìn: “Ông là aï?”
“Thôi Trường Minh hãnh diện nói:" Lão phụ là quản gia của nhà họ Tống ở trên tỉnh, Thôi Trường. Minh! Ranh con, cậu là Diệp Phàm sao?“