Lời còn chưa dứt, mọi người chợt bừng tỉnh.
Xôn xao...
Toàn thể đứng dậy, võ tay nhiệt liệt, đến mức. sưng cả tay.
Nhiệt liệt đến mức chỉ thiếu hất tung nóc nhà!
Mọi người đã kích động không nói lên lời, chỉ có thể điên cường vỗ tay bày tỏ tâm trạng của mình.
Đường Nhược Tuyết kích động đến đỏ bừng mặt, lao lên ôm lấy Diệp Phàm.
Chụt.
Và hôn một cái thật kêu lên mặt anh.
“Diệp Phàm, anh tuyệt vời quá! Tôi yêu anh chết mất!"
Trong mắt Đường Nhược Tuyết tràn đầy vẻ sùng bái.
Cái tên này thật sự là hiện thân của kỷ tích, quả thật không gì không làm được!
Lúc này, Lãng Địch và Charles đứng dậy đi về phía Diệp Phàm.
Mọi người cả kinh.
Ngay sau đó, họ cùng nghĩ tới một khả năng, chẳng lẽ đại sư Lãng Địch và vua piano Charles thấy hạt giống này tốt nên đều muốn nhận đô đệ?
Ngay khi mọi người đang nghỉ hoặc, Lãng Địch và Charles vậy mà lại quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm.
“Thưa ngài, xin hãy nhận chúng tôi làm đồ đệ!
Xôn xao.
Trong nháy mắt, toàn trường bùng nổ.
Ôi má nó.
Một người là nghệ sĩ biểu diễn nổi tiếng ở Đại Hạ, một người là vua của thế giới piano vậy mà lại muốn bái một chàng trai trẻ làm sư phụ?
Không phải chúng ta đang năm mơ đấy chứ, hay là xuất hiện ảo giác?
Vẻ mặt mọi người đãy hoảng sợ.
Nếu có thể nhận hai ông lớn này làm đồ đệ, vậy. sẽ là bay thẳng lên đ ỉnh cao cuộc đời!
Nhưng sau đó, lời Diệp Phàm nói lại khiến mọi người bay bay trong gió.
“Ngại quá, hai người... trình độ hữu hạn, còn chưa đủ tư cách làm đồ đệ của tôi."
Mẹ kiếp!
Mọi người đều choáng váng.
Thẳng nhãi này quả thật chính là vua khoác lác!
Lãng Địch và Charles nghe vậy đều lộ ra vẻ thất vọng vô cùng.
Thấy vậy, Diệp Phàm bất đắc dĩ thở dài
“Thật ra kỹ năng piano của hai người chắc chắn hơn tôi, nhưng âm nhạc cũng giống như cuộc sống, cuộc sống cũng như âm nhạc, nghệ thuật đến từ cuộc sống, hai người phải từ từ trải nghiệm."
Lãng Địch và Charles sững sờ khi nghe vậy.
Một lát sau, trên mặt hai người lộ ra vẻ mừng như. điên.
“Cảm ơn ngài đã chỉ điểm, chúng tôi đã hiểu! Chúng tôi cuối cùng cũng đã hiểu! Cho dù ngài không
muốn nhận chúng tôi làm đồ đệ, nhưng từ nay về sau, ở trong lòng chúng tôi, ngài chính là sư phụ kính trọng nhất của chúng tôi!”
Nói xong, Lãng Địch và Charles nhìn nhau cười rồi chạy ra khỏi nhà hàng mà không quay đầu nhìn lại.
Diệp Phàm sờ mũi.
Có lẽ anh đã đoán ra được hai người đam mê piano kia đã quay về để thảo luận vấn đề này rồi.
Bạn đang đọc bộ truyện Bạo Quân Vô Địch tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bạo Quân Vô Địch, truyện Bạo Quân Vô Địch , đọc truyện Bạo Quân Vô Địch full , Bạo Quân Vô Địch full , Bạo Quân Vô Địch chương mới