Mỗi từ anh ta đều có thể hiểu, nhưng tại sao khi kết hợp thành câu, lại hoàn toàn không hiểu được?
Diệp Phàm cười khổ một tiếng
Dù sao bây giờ còn thời gian, cứ thế mà giải thích rõ ràng cho Hắc Vô Thường.
Hóa ra, trước đó cả Hắc Bạch Vô Thường đều bị thương nặng, những kinh mạch bị hư tổn đều giống nhau.
Vì vậy, sau khi Hắc Vô Thường vô tình trong họa được phúc, khơi thông kinh mạch bị tắc nghẽn, đạt tới Tông Sư, Diệp Phàm đã có suy nghĩ này.
Anh muốn chủ động sử dụng phương pháp đó, giúp Bạch Vô Thường cũng đạt cảnh Tông Sư.
Chỉ là theo phân tích, nếu muốn dùng phương pháp đặc biệt này, trước tiên phải khiến Bạch Vô Thường xúc động mạnh, kích động khí huyết sôi trào mới được.
Do đó, anh đã diễn xuất một vở kịch bắt gián điệp, để k1ch thích Bạch Vô Thường.
Sau đó dùng một chưởng đánh vào huyệt Kỳ Môn của Bạch Vô Thường, dùng ngoại lực giúp khơi thông kinh mạch.
Hai tiếng đồng hồ sau, Bạch Vô Thường rống lên một tiếng dài, mở mắt ra.
Gương mặt anh ta vô cùng sung sướng.
“Quân chủ, cuối cùng tôi cũng lại đạt tới cảnh Tông Sư rồi! Ha ha ha..."
Diệp Phàm cười gật đầu, cũng vui mừng thay cho anh ta.
Bây giờ, bên cạnh mình có hai vị Tông Sư, thực lực càng mạnh, cũng có thể giúp đỡ mình tốt hơn.
"Quân chủ, ngài nói xem, làm sao những người kia biết được Cửu Long Đồ ở đây? Liệu có kẻ khác biết được thông tin và tiết lộ hay không?” Sau khi bình tĩnh lại, Bạch Vô Thường hỏi.
Anh ta vẫn chưa thể hiểu rõ điểm quan trọng,
Cảm thấy có khả năng đó là Đường Nhược Tuyết hoặc Triệu Vô Cực tiết lộ.
Chỉ là thân phận hai người đặc biệt, anh ta không, thể nói ra miệng được.
Diệp Phàm mỉm cười
"Sự việc này thực ra không có kẻ phản bội tiết lộ tin tức, mà là bọn họ đã động tay động chân trên Cửu Long Đồ rồi, rất kín đáo.
"Trong lúc vén bức màn bí mật của Cửu Long Đồ. thì tôi mới cảm nhận được một dao động bất thườngcực kỳ yếu ớt, mới nghĩ ra điều đó."
Hắc Vô Thường nghe xong, xoa đầu.
"Quân chủ, nếu ngài đã biết bọn họ làm gì đó trên bản đồ, sao không phòng bị tốt, nếu ngài mang bản đồ theo bên người thì sẽ không có chuyện này rồi mà?"
Bốp!
Bạch Vô Thường phẫn nộ tát nhẹ vào sau gáy Hắc Vô Thường.
"Cái đầu gỗ của anh thì biết cái gì. Quân chủ đang dụ rắn ra khỏi hang, chắc hẳn Quân chủ đã có đối sách từ sớm rồi”
Diệp Phàm nhìn Bạch Vô Thường, gật đầu hài lòng.
"Lời Tiểu Bạch nói không sai, cứ như vậy tôi có thể dụ được nhân vật bí ẩn ở thủ đô kia ra”
"Hơn nữa, các cậu nghĩ đồ vật của Diêm Vương sống này dễ dàng lấy được sao?"
“Chỉ tiếc là đã lãng phí không ít thứ tốt của tôi.."
Cùng lúc đó.
Thủ đô, lăng mộ hoàng gia phía đông.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!