Khi Lật Hạ đi tới thì cô gái kia đang ngồi trên ghế để chọn nhẫn kim cương, đôi chân dài vắt chéo một cách tự nhiên càng thêm gợi cảm vạn phần.
Cô gái có tính cảnh giác rất cao, Lật Hạ còn chưa tới gần đã quay đầu lại.
Cô đeo một chiếc kính râm lớn che già nửa khuôn mặt, vẻ mặt lãnh đạm.
Lật Hạ nhìn thấy thì thoáng sửng sốt, có cảm giác hình như đã từng gặp qua ở đâu đó nhưng lại không thể nhớ chính xác được, thế là cô liền thu lại suy nghĩ, mỉm cười: "Xin chào!"
Cô gái rũ mắt xuống, bất động thanh sắc liếc nhìn Lật Hạ một lượt từ trên xuống dưới, không quá lạnh lùng nhưng cũng không quá nhiệt tình: "Cô có việc gì sao?"
Lời nói vừa dứt liền cảm nhận được một luồng áp suất thấp đánh tới, đúng là xuất phát từ người đàn ông bên cạnh cô gái nọ.
Vừa mới rời khỏi Nghê Lạc lập tức liền ở cùng một người đàn ông khác, lại còn cả Tôn Triết nữa.
Lật Hạ cắn môi, nghĩ Nghê Lạc đã giúp mình rất nhiều nên càng bất bình thay cho anh.
Nhưng nếu lộ liễu quá nhất định sẽ khiến Nghê Lạc khó xử, cho nên liền cất giọng thoải mái nói:
"Lúc nãy tôi có gặp qua hai người, thì ra cô là bạn gái của Tôn Triết nha, thế mà anh ta lại còn giấu.
Đúng rồi, anh ta đang ở....." Lật Hạ làm bộ nhìn xung quanh, lại thấy người đàn ông kia thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ, lúng túng nói: "Lúc nãy vừa mới gặp, hai người...."
Cô cố ý chần chờ, mục đích vô cùng rõ ràng.
Ngoài ý muốn chính là trên mặt cô gái không có lấy nửa điểm kinh hoảng.
Bàn tay đẩy trên mặt quầy thủy tinh, lười biếng xoay ghế đối mặt với Lật Hạ.
Cô gái nghiêng đầu, thản nhiên nhìn Lật Hạ, tựa tiếu phi tiêu nói: "Ohhh~~~~"
Nhìn như đang cười nhưng lại có cảm giác lành lạnh.
Trong khi Lật Hạ còn đang kinh ngạc đã nghe cô gái nọ mở miệng:
"Cô quen nó?"
"Đúng vậy."
"Cô thích nó?"
Lật Há sửng sốt, trong lòng lập tức nghĩ đến Nghê Lạc, đỏ mặt nói: "Không có."
"Thích thì chính là thích." Cô gái căn bản không có để ý đến lời của cô, ánh mắt sâu kín, bắt gặp vẻ xấu hổ của Lật Hạ liền cười khẽ: "Vị tiểu thư này, nếu thích một người thì nên trực tiếp nói ra, không phải sao?"
Dứt lời, giọng nói bỗng trở nên lạnh lẽo: "Nhưng tìm người hắn thích để gây khó dễ thì thực không hay chút nào đâu!"
Lật Hạ nghe xong không hề xấu hổ, mà ngược lại giống như được thức tỉnh.
Đúng vậy, loại chuyện phụ nữ đi gây chuyện với phụ nữ vì đàn ông này thật ấu trĩ.
Cô cười nhạt, rốt cuộc hôm nay làm sao vậy chứ? Trong đầu cũng không kịp nghĩ kĩ đã chạy đến đây rồi.
Cho dù cô gái này thật sự là như vậy, nhưng đây cũng là chuyện anh tình tôi nguyện, cô có tư cách gì mà xen vào chứ?
Chính mình rung động không nói ra được liền đi tìm người ta gây sự, Lật Hạ ơi Lật Hạ, sao mày có thể hồ đồ như thế chứ?
Cô vừa xấu hổ vừa phiền não, giật giật khóe miệng: "Là tôi không hiểu chuyện."
"Nếu quá rõ ràng một chuyện ngược lại lại khiến con người ta mất đi dũng khí làm chuyện đó.
Có gan đến làm khó tôi thì cũng đủ cho cô thổ lộ đến mấy trăm lần rồi." Cô gái chậm rãi nói xong liền quay ghế lại.
Cô ấy cũng không hề nhìn Lật Hạ mà nhìn người đàn ông bên cạnh, thanh âm nhu thuận nói: "A Trạch, em thích cái này."
"Anh cũng thích nó." Giọng nói người đàn ông trầm thấp, tự tay đeo cho cô ấy.
Khi nắm tay cô ấy, ánh mắt mờ ám.
Cảm nhận được người đàn ông không tức giận, cô quay người nói sát bên tai hắn, thanh âm nhẹ nhàng: "Vậy tính tiền."
Lật Hạ tự nhiên cũng hiểu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn", cũng không để ý cô gái có nghe thấy hay không liền quay đầu đi thẳng.
Lật Hạ cúi đầu đỏ mặt, hành vi mang chỉ số thông minh thấp như vậy vừa rồi chỉ có một nguyên nhân để giải thích.
Hôm nay mình bị ngu rồi!
Lại nói tiếp, cô gái đó quả thực vô cùng tự tin.
Người bình thường nếu bị Lật Hạ chọc phá như vậy thì không nói khẩn trương hay xấu hổ, ít nhất cũng sẽ có loại phản ứng kinh ngạc hoặc biện minh với người bên cạnh chứ!
Đi xuống được một lúc, cô liền gặp người khiến cho mình trở nên ngu ngốc kia.
Cô tâm tư hỗn loạn đang muốn né tránh thì Nghê Lạc đã thấy cô.
Nhưng còn chưa kịp nói chuyện, trong tầm mắt liền xuất hiện một cô gái nhỏ chạy lại nhảy lên ôm cổ hắn: "Lạc Lạc nam thần, nhớ anh quá đi à!"
Nghê Lạc đột nhiên bị ôm, vô cùng phiền muộn kéo cô gái xuống đẩy ra: "Liễu Phi Phi, cô muốn chết sao?"
"Không muốn không muốn!" Liễu Phi Phi cười hì hì: "Lạc Lạc nam thần cấm dục đã lâu, tôi đây càng muốn lột xuống quần áo của anh kìa!"
Nghê Lạc liếc nhìn cô ấy một cái, ánh mắt trầm xuống.
Nhưng Liễu Phi lại nhanh chóng chuyển đề tài: "Đúng rồi, nữ vương nhà anh đâu?"
"Cô lại đi làm phiền chị ấy sao? Cẩn thận tôi cho cô ăn đòn đấy!"
"Không tìm nữ vương nữa vậy anh qua đây chơi 3P với tôi nha."
Mí mắt Nghê Lạc giật giật, không khách khí vung nắm đấm về phía mặt Liễu Phi Phi.
"Nữ vương vẫn còn thích tôi lắm! Tiểu tử thối, gọi chị ấy lại đây, tôi không tin không đá chết anh!" Thấy Nghê Lạc thực sự ra tay, Liễu Phi Phi vui vẻ chạy trốn, còn quay đầu lại nói: "Lạc Lạc, yêu thương yêu thương nha~~"
Nghê Lạc im lặng không nói.
Lật Hạ cũng trầm mặc, trong lòng nổi lên tư vị không rõ, giống như là thứ quý giá nhất, trân trọng nhất trong lòng bị người ta tùy ý xem xét vậy, có chút bị tổn thương.
Trong đầu đột nhiên hiện ra gương mặt tươi cười của Lật Thu: "Để chị xem xem, một ngày nào đó hạt dẻ nhỏ nhà chúng ta có người trong lòng, mang người về đây để chị xem xét cho nhé!"
Chị à, giờ em đã có người trong lòng rồi.
Em lại...!
Nhớ chị!
Nghê Lạc cúi đầu nhìn cô: "Sao cô lại chạy tới đây?"
Lật Hạ ngẩng đầu lên, nở nụ cười rạng rỡ, phản ứng nhanh tiếp lời: "À, Kiều Kiều không thích bác sĩ.
Tôi sợ nó phản đối nên muốn mời anh đến gặp nó."
Là nói dối.
Tuy có chút bối rối hoang mang nhưng cô cũng rất nhanh kiên định lại: Khó khăn lắm mới có cơ hội sống lại, đương nhiên phải vui vẻ sống cho thoải mái rồi.
Nhất định không thể bạc đãi chính mình.
Có thù tất báo, có người thương thì tuyệt đối không buông tay.
Mặc kệ kết quả ra sao, có thử một lần cũng chẳng có gì là không tốt.
Cô không biết cảm xúc của Nghê Lạc với mình là gì, nhưng cô biết một điều: là anh thực quan tâm đến Kiều Kiều.
Cho nên cô đành ở trong lòng thầm nói: Kiều Kiều, mẹ nhỏ thực xin lỗi con nha.
Nghê Lạc quả nhiên bị lừa, còn cố ý hừ một tiếng: "Biết ngay là thằng nhóc kia sẽ không khiến người khác bớt lo mà."
Lúc Lật Hạ mang theo Nghê Lạc về nhà, không nghĩ đến người nhà Phó gia không ở lại Phó Lam Thương Hạ giải quyết vấn đề mà lại về nhà.
Trong nhà còn có khách: là Lang Hiểu và cha hắn.
Bạn đang đọc bộ truyện Báo Thù Độc Liên Hoa! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Báo Thù Độc Liên Hoa!, truyện Báo Thù Độc Liên Hoa! , đọc truyện Báo Thù Độc Liên Hoa! full , Báo Thù Độc Liên Hoa! full , Báo Thù Độc Liên Hoa! chương mới