Edit: Thập Tam Thoa
Tất cả mọi người đều yên lặng lắng nghe Phó Ức Lam phát biểu trên sân khấu, cho nên tiếng giày cao gót của Lật Hạ giẫm lên trên sàn nhà gỗ vô cùng trong trẻo rõ ràng.
Mọi người đều quay đầu lại, những ánh mắt kỳ quái khó hiểu chuyển đến trên người Lật Hạ.
Cô đi tới mang theo một loại khí chất khác biệt tiềm ẩn, có chút giống như đang bước trên sàn catwalk.
Có người tò mò cô gái trẻ tuổi lại yếu ớt mà khí chất thật sắc sảo; có người khó hiểu khuôn mặt cô lạnh lùng dù mang theo nụ cười; có người lại kinh ngạc đây không phải là con gái Lật Hạ của huyền thoại trong giới kinh doanh Lật Y Nhân sao, còn chưa chết à; có người lại hào hứng nghĩ, có phải là đến phá rối; có người nhìn đến cách ăn mặc như đưa tang của cô, cười hả hê, có trò hay để xem rồi.
Xuất phát từ nhiều nguyên nhân, đám người dần quay đầu lại, vô thức nhường ra một con đường cho cô.
Trên sân khấu, Phó Ức Lam phát hiện phía dưới đang bàn tán sôi nổi, không ai lắng nghe thành tích vẻ vang của cô ta, lúc này mới dời chú ý, lại thấy một cô gái yêu mị như ma quỷ, như ôn dịch bức lui đám người, khí thế gạt đi làn người, hướng cô ta đi tới.
Phó Ức Lam bị sốc nặng, Lật Hạ thế mà không chết sao? Cô ta làm sao có sức sống như vậy? Trong chốc lát, một tia sáng lóe lên trong mắt cô ta, mẹ và chị đều không còn, bằng một mình Lật Hạ, thì có thể làm được cái gì?
Lấy tính tình của cô ta, cùng cách cô ta ăn mặc, đến để quấy rối?
Tốt lắm, cứ để mọi người ở đây nhìn xem gái lưu manh có tiếng này không thanh lịch đến thế nào.
Ba Phó Hâm Nhân của cô ta cũng nhìn thấy Lật Hạ, thấy dáng dấp của cô như thế, trong đôi mắt ôn hòa lóe ra một tia chán ghét, thoáng qua rồi biến mất, nhưng lại không tránh được ánh mắt của Lật Hạ.
Cô cảm thấy thật buồn cười, vẻ mặt như vậy, trước đây cô đã từng thấy, làm sao lại nhìn không ra?
Cô cho rằng ba mẹ bất hòa, nhưng ít ra vẫn thương cô.
Bây giờ mới biết, Phó Hâm Nhân chính là ngụy quân tử, sự yêu thương của ông ta dành cho cô cũng chỉ là quân bài dùng để áp chế mẹ khi đàm phán trục lợi trên thương trường.
Từ trí nhớ của chị, cô nhìn thấy người mẹ kiên cường của mình rơi nước mắt, mới biết ông ta là một tên sở khanh hở đầu lòi đuôi.
Ngày xưa lịch lãm nho nhã, theo đuổi tiểu thư nhà giàu là mẹ cô nhất quyết không buông, lợi dụng mẹ cô để trèo lên cao, có quyền có thế rồi, lại ghét bỏ vợ mình không đủ nữ tính, không hiểu lòng đàn ông.
A, thay lòng đổi dạ như lật sách, ai hiểu nổi?
Phó Hâm Nhân đi đến mép sân khấu, kích động nói: "Hạ Hạ, con không có chuyện gì, ba rất vui, đây thật là món quà sinh nhật tốt nhất ngày hôm nay."
Bộ dáng người cha yêu thương con gái đẹp biết bao, phỏng chừng còn nâng cao hình tượng người chồng, người cha tốt trong giới kinh doanh của ông ta.
Lật Hạ nhìn ông ta, không lên tiếng, mà là quay đầu liếc mắt nhìn phục vụ.
Một phục vụ đang bưng khay rượu sâm banh bị ánh mắt đen nhánh của cô nhìn, sững sờ, nhanh chóng bước lên phía trước, Lật Hạ từ trên khay cầm lấy một ly rượu.
Trong năm giây ngắn ngủi không thấy cô trả lời, cũng đủ làm cho Phó Hâm Nhân cùng tất cả mọi người trong đại sảnh cảm thấy lúng túng, trong năm giây dài dằng dặc không một người nào mở miệng.
Phó Hâm Nhân cảm thấy đứa con gái này làm mất mặt mũi của ông ta, ông ta nhiệt tình hoan nghênh, thế mà cô lại lạnh lùng không để ý đến.
Điểm mấu chốt là, cô cầm lên rượu sâm banh tỏ vẻ đến để chung vui, vì thế một câu khiển trách cô vô lễ cũng không nói được.
Nhưng sự yên lặng lại làm cho nơi nào đó không được tự nhiên, giống như có cảm giác hết sức bị coi thường.
Những người khác cũng có cùng loại cảm giác, cô gái ăn mặc như đưa tang này lại im lặng không lên tiếng, hết sức quỷ dị.
Lật Hạ giơ ly rượu lên, cười hối lỗi: "Ba, con vừa tỉnh mấy ngày trước, phát hiện hôm nay là sinh nhật ba, con lập tức chạy tới đây.
Thật xin lỗi, con chỉ còn lại duy nhất bộ lễ phục này, cho nên chỉ có thể..."
Cô nói có chút xấu hổ, nhưng tức khắc liền thay đổi, "Nhưng màu đen lại giống như ba, thâm trầm thận trọng.
Ngoài ra, con không có tiền, là nhờ người chở đến đây, cộng thêm đi bộ, do đó không thể mua quà cho ba.
Hay là dùng ly rượu này thay thế đi."
Cô giơ ly rượu lên với Phó Hâm Nhân: "Chúc ba sinh nhật vui vẻ."
Lời nói này, nói rất mạch lạc rõ ràng, cũng không chỗ nào có vấn đề.
À, ra là không phải đến để phá rối, mà là sau khi tỉnh lại không bao lâu thì nhớ đến sinh nhật ba mình, nên đi nhờ xe còn đi bộ tới nơi này, thật sự quá cảm động.
Mọi người thổn thức không ngớt, con gái thứ hai nhà họ Lật giống hệt chị gái của cô, đều có tấm lòng lương thiện.
Mặc dù trước kia không hiểu chuyện, nhưng cũng là tuổi trẻ ngông cuồng, bây giờ nhìn lại, thật có lễ có độ.
Đáng tiếc nhà gặp phải biến cố, số khổ.
Tuy nhiên, chuyện này có chút không bình thường.
Khách mời ở đây suy nghĩ một chút, Lật Hạ tốt xấu gì cũng là con gái của Phó Hâm Nhân, tuy nói gần như chết một lần, nhưng không đến nỗi quần áo không có một cái, tiền cũng không có chứ.
Hơn nữa khi cô tỉnh lại, sao không có ai báo lại cho người thân duy nhất là Phó Hâm Nhân?
Suy nghĩ như thế, câu nói lúc đầu của Phó Hâm Nhân xác thực là hết sức ngạc nhiên, thấy con gái tỉnh lại liền vui vẻ như vậy, tại sao bình thường không phái người bảo vệ? Con gái tỉnh lại còn phải tự mình trở về?
Đây cũng là phản ứng đầu tiên của Phó Hâm Nhân khi nghe đoạn đối thoại này.
Ông ta không có bất kỳ cảm xúc cảm động hoặc mừng rỡ nào, mà là đang nghĩ, mặc kệ Lật Hạ là vô tình hay là cố ý, lời nói này có rất nhiều vấn đề mâu thuẫn về ông ta.
Ông ta rõ ràng nói một câu để nâng cao hình tượng của mình, kết quả lại bị Lật Hạ trở ngược phá hủy hình tượng.
Phó Ức Lam đứng ở một bên, chân mày hứng thú nâng lên, ừ, không tệ.
Hôn mê mười ba tháng trời khi tỉnh lại liền biến thành người khác.
Ở trong ấn tượng của cô ta, Lật Hạ là tiểu thư giàu có hung hăng càn quấy nhưng không đáng nhắc tới.
Luận mưu kế, trí tuệ, hiểu biết, so với người mẹ Lật Y Nhân và chị gái Lật Thu của cô, hoàn toàn không cùng một bậc.
Càng không thể đánh đồng cùng cô ta với ba và dì nhỏ được.
Cô ta nhớ rõ Lật Hạ trước giờ đều rất thẳng thắn, có cái gì đều hiện hết trên mặt, bây giờ xem ra, cũng biết chơi trò miệng nam mô bụng bồ dao găm rồi.
Cô ta không nghĩ giống ba mình, Phó Ức Lam khẳng định Lật Hạ là cố tình, vì cô ta từ nhỏ chưa từng thấy Lật Hạ vô ý bao giờ.
Cô ta không muốn thừa nhận, chỉ vì, nếu như là vô ý, sẽ khiến cô ta càng có vẻ đáng thương.
Nhưng Phó Ức Lam cô ta là một cô gái cao ngạo, không thể nào trở thành đối tượng đáng thương hại trong mắt người khác được.
Phó Ức Lam là người đầu tiên mở miệng, nở nụ cười nghênh tiếp Lật Hạ: "Chị ba, mỗi cuối tuần ba đều đến nói chuyện với chị, tuần trước bọn em còn nghe người khác báo lại chị vẫn hôn mê sâu, không nghĩ tới hôm nay đã tỉnh lại.
Thực sự là tin tốt mà, sinh nhật này của ba chắc chắn sẽ rất vui."
Câu nói này dễ dàng bỏ đi nghi ngờ của người khác.
Lật Hạ nhìn khuôn mặt cười thân thiết của cô ta, thầm than cô ta phản ứng thật nhanh, không làm cô thất vọng.
Bạn đang đọc bộ truyện Báo Thù Độc Liên Hoa! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Báo Thù Độc Liên Hoa!, truyện Báo Thù Độc Liên Hoa! , đọc truyện Báo Thù Độc Liên Hoa! full , Báo Thù Độc Liên Hoa! full , Báo Thù Độc Liên Hoa! chương mới