Nhờ sự động viên của mn nên mị đã vận hết sức lực cho ra luôn hàng mới cho mn đây.
Mong mn tiếp tục ủng hộ thanh niên lười chảy thây này nhé(*▽*)(*▽*)(*▽*)
Phó Ức Lam thấy Nghê Lạc cứ nhìn mình không chớp mắt, như là đang quan sát cái gì đó, trong lòng vui vẻ, khẽ hỏi: "Lật Hạ cũng thật là, đêm hôm khuya khoắt thế này rồi còn gọi anh dậy, anh mệt lắm phải không? Nhà anh cách đây cũng khá xa mà."
"Không xa." Nghê Lạc trả lời, ánh mắt đen thẫm như mực, nhẹ giọng lên tiếng: "Tôi ở nhà cô ấy", dừng một chút, lại nói tiếp: "Ngủ cùng một chỗ với cô ấy."
Tâm trạng tốt đẹp lúc trước của Phó Ức Lam lại giảm xuống, khẽ siết chặt cốc giấy, nhưng nghĩ đến kế hoạch sau đó, lại bình tĩnh lại.
Nếu cô ta đã không còn chút mặt mũi nào nữa, cũng không thể tìm được một người đàn ông tốt nữa, thì cô ta cũng nhất định phải kéo Lật Hạ xuống nước chung.
Cô ta và Lật Hạ dù sao cũng là hai chị em cùng cha khác mẹ, cô ta không tin sau khi Nghê Lạc phát sinh quan hệ với cô ta rồi vẫn còn có thể thản nhiên đối mặt với cô ta như trước nữa.
Cho dù bọn họ có thể thực sự nghịch thiên vượt qua chướng ngại tâm lý này mà đến với nhau thì cô ta cũng có cách dày vò bọn họ, để bọn họ mãi mãi ghi nhớ đứa em gái này trước kia đã từng chen được một chân vào giữa mối quan hệ của bọn họ.
Hơn nữa, đây không phải là người đàn ông đối xử tốt nhất, thật lòng nhất, chung tình nhất với Lật Hạ sao? Nếu cô ta ngủ cùng với Nghê Lạc rồi, thật là muốn mở to mắt ra một chút để nhìn vẻ mặt Lật Hạ lúc đó, nhất định sẽ vô cùng kích thích, kích thích đến nỗi chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến cả người cô ta run rẩy.
Cô ta không hiểu được tại sao mình đột nhiên lại hưng phấn và cuồng nhiệt đến như thế là vì sao? Chẳng lẽ là vì đã nếm được ngon ngọt sau hôm mây mưa đó với Lang Hiểu nên bây giờ chỉ nhìn người đàn ông trước mặt này thôi cũng khiến cô ta nảy sinh những ý nghĩ kì quái đó?
Phó Ức Lam làm ra vẻ thở dài, bày ra dáng vẻ mềm mại nũng nịu: "Thức cả một đêm rồi, tôi thực có chút mệt mỏi.
Tôi qua phòng bệnh bên kia nghỉ một lát."
Nghê Lạc đứng thẳng dậy: "Để tôi đưa cô đi."
Ân cần đến như vậy khiến cho Phó Ức Lam như mở cờ trong bụng, những nghĩ đến đây là tác dụng của thuốc, tâm tình lại trùng xuống.
Đến cuối hành lang, Phó Ức Lam đẩy cửa ra, khoảnh khắc tay chạm vào tay nắm cửa bằng kim loại cả người chợt truyền đến cảm giác tê dại như điện giật, trong đầu không tự chủ được nghĩ đến cảm xúc khi được chạm vào người Nghê Lạc, nhất đinh sẽ rất tuyệt.
Làm sao cô ta lại nảy sinh suy nghĩ như vậy chứ? Thật là kì quái? Chẳng lẽ bản thân cô ta trời sinh dâm đãng?
Phó Ức Lam vừa thẹn lại vừa hưng phấn, cũng không bật đèn, mà im lặng cởi quần áo.
Sau khi cởi được ba cúc áo, liền xoay người nhìn Nghê Lạc, ôn nhu cười: "Anh không mệt sao? Ở đây có hai giường, anh có muốn nghĩ một lát không?"
Trước ngực rõ ràng đã lộ ra đôi gò bồng đảo, nhưng Nghê Lạc cứ như không nhìn thấy.
Ánh đèn bên ngoài hành lang rất sáng, hắt lên thân hình cao lớn của anh khiến cô ta không nhìn rõ biểu tình trên gương mặt anh, chỉ nghe được giọng nói lạnh lẽo đến tột cùng vang lên:
"Quên nói cho cô biết, năm đó Lang Hiểu không tới được, mà Lật Hạ cũng không gặp chuyện gì cả."
Phó Ức Lam nhất thời há hốc mồm, không tin chuyện này là sự thật, nhưng trong đầu lại hoàn toàn không có cảm xúc kinh ngạc hay đố kị mà chỉ có từng cơn sóng dục vọng ào ào ập tới.
Cô ta bỗng nhiên cứng đờ cả người, đột nhiên nhìn rõ ánh mắt âm u của Nghê Lạc dưới ánh đèn, lúc này mới nhận ra là mình đã uống nhầm phải thuốc do chính mình hạ.
Vì sao lại bị phát hiện chứ? Rõ ràng cô ta đã chọn loại không màu không bị, vì sao kết quả lại là tự mình hại mình?
Phó Ức Lam đột nhiên bừng tỉnh, chạy nhanh ra bên ngoài, nhưng cô ta không thể bước ra khỏi cửa, cũng không thể chạm vào Nghê Lạc được bởi Nghê Lạc đã vung tay lên đóng cửa lại.
Cô ta dùng hết sức để mở cửa ra, nhưng so với sức lực của một người đàn ông thì bấy nhiêu đó không là gì cả.
Cách một lớp cửa kính, ánh mắt của người đàn ông trở nên vô cùng rõ ràng dưới ánh đèn, một đôi mắt trống rộng lạnh lùng, ngón tay động vài cái, cửa liền bị khóa trái lại.
Cuối cùng, Nghê Lạc còn giơ tay lên thái dương làm cái thủ thế chào tạm biết, khóe mô hơi cong lên, sau đó tiêu sái rời đi.
Phó Ức Lam liều mạng đập cửa, nhưng cửa đã khóa, cho dù cô ta đập mạnh đến mức nào thì cánh cửa cũng không chút sứt mẻ.
Cô ta không dám lên tiếng kêu, bởi vì sóng nhiệt trong cơ thể đang ngày càng rõ ràng, nếu gọi đến một vị bác sĩ nam, cô ta thật không biết mình sẽ làm chuyện gì nữa.
Chất lỏng bên dưới hạ thân như sóng triều đổ xuống, khiến thân thể cô ta cảm thấy trống rỗng một cách khó chịu.
Trong lúc cả người khô nóng khó chịu, ánh mắt cô ta chợt liếc đến cán cây thông bồn cầu bằng gỗ trong nhà vệ sinh...!
- ---------------------
Nghê Lạc trở lại máy bán nước, rót một cốc nước nữa, cảm thấy vô cùng thoải mãi, uống xong nước liền trở về.
Lật Hạ đã trở lại, đang ngồi xổm cạnh ghế chỉnh lại chăn cho Kiều Kiều, nghe thất tiếng bước chân, liền quay đầu đứng dậy.
Tâm trạng Nghê Lạc rất tốt, hai tay đút túi quần, miệng ngậm cốc nước, đi đến trước mặt cô, hơi xoay người một chút, kề miệng cốc bên kia lên môi cô.
Lật Hạ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, vừa muốn mở miệng tiếp lấy cái thì tên ngạo kiều kia lại quay đầu đi, sau đó còn dùng ánh mắt trêu tức cô, chiếc cốc giấy ngậm trong miệng cũng lắc qua lắc lại.
Cái đức hạnh khỉ gì thế này? Sao như cẩu thế!
Lật Hạ không còn gì để nói, đi tới giật lấy cái cốc trên miệng Nghê Lạc, đến lúc này anh mới nhả ra.
Lật Hạ đang cầm cốc chậm rãi uống nữa thì Nghê Lạc lại tủm tỉm cười, liếc mắt nhìn xung quanh: "Đứa con gái kia của Phó gia đâu rồi?"
"Phó Tư Lam ư?" Lật Hạ chỉ về phía đầu hành lang bên kia, "Đi vệ sinh."
Nghê Lạc hơi dừng lại,, bệnh viện xây theo hình chữ nhật, nhà vệ sinh nữa chỉ có nơi đó, như vậy thì chẳng phải Phó Ức Lam rất nhanh sẽ được Phó Tư Lam cứu ra sao? Quên đi, dù sao một lát nữa cô ta lên cơn động dục đi tìm bác sĩ thì cũng đủ dọa người rồi.
Bởi vì bà nội không sao nên Lật Hạ và Nghê Lạc chẩn bị rời đi.
Lúc đi qua đầu hành lang bên kia liền thấy vài hộ lý nam đang đứng tụ tập ở cửa phòng bệnh cuối cùng nhìn vào bên trong, trên mặt đều là dục vọng kìm nén.
Lật Hạ cau mày, Nghê Lạc thấy thế liền kéo cô đi: "Có cái gì hay đâu mà xem chứ."
Cô đi theo Nghê Lạc được vài bước, rồi lại dừng lại: "Lúc nãy Phó Tư Lam đi về hướng bên này, em sợ cô ấy xảy ra chuyện."
Nghê Lạc cũng dừng lại, trong lòng nghĩ, nếu Phó Tư Lam thực sự đến chỗ này rồi thì theo lý thuyết hẳn là không có chuyện gì phát sinh mới đúng chứ.
Trong lúc đó thì Lật Hạ đã nhích người đi về phía bên kia.
Tiếng bước chân đã nhắc nhở mấy vị hộ lý nam.
Mấy người đàn ông đều đỏ mặt xẩu hổ, nhanh chóng rời đi, sau đó biến mất chỗ cầu thang.
Nhưng lúc Lật Hạ đi ngang qua cầu thang đều nghe được mấy lời nhàn ngôn toái ngữ, tất cả đều vô cùng không sạch sẽ:
"Lão già kia thế mà lại "ăn" được một con bé trẻ như vậy!"
"Con bé kia cũng quá dâm đãng rồi, tiếng nước ngập trời.
Cái gì mà gậy gỗ rồi thì ống nghe cũng vào cả rồi đó!"
Cước bộ Lật Hạ hơi dừng lại, do dự không biết có nên đi qua hay không, nhưng phía sau hình như còn có người, vừa quay lại đầu thì thấy Lam Ngọc không biết xuất hiện từ khi nào, có vẻ như cũng là đi vệ sinh.
Bà ta cũng nghe được những lời nói vọng từ cầu thang xuống, nhưng vẫn không tỏ vẻ gì mà thản nhiên đi tiếp.
Bạn đang đọc bộ truyện Báo Thù Độc Liên Hoa! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Báo Thù Độc Liên Hoa!, truyện Báo Thù Độc Liên Hoa! , đọc truyện Báo Thù Độc Liên Hoa! full , Báo Thù Độc Liên Hoa! full , Báo Thù Độc Liên Hoa! chương mới