Chương 1: Độ Kiếp
Minh Hiên mắt sáng như đuốc, sát khí nghiêm nghị, ngẩng cao đầu nhìn thiên kiếp đang chầm chậm giáng xuống.
Thời khắc này, thân thể của hắn bị từng đạo thiên kiếp oanh tạc. Một ít nơi trên thân thể còn để lộ ra xương trắng cùng máu thịt, đạo bào tiên phong trên người hắn giờ cũng đã cháy thành tro.
Thiên kiếp giáng xuống, cái sau càng càng mạnh hơn cái sau.
Oanh!!!
Đạo lôi kiếp thứ bảy mươi chín giáng xuống, bất luận là nhục thân hay linh khí dự trữ trong cơ thể giờ cũng đã đi tới cực hạn.
Không đợi hắn định thần, lại thêm một đạo thiên lôi uy dũng giáng xuống, thân thể của hắn bị uy lực của thiên kiếp đánh bay về sau, nguyên thần cũng rung chuyển b·ị đ·ánh bật khỏi nhục thể.
Thiên kiếp từ xưa đến nay lấy chín là cực hạn, chín lần chín tám mươi mốt, Minh Hiên độ kiếp chính là một trong những loại thiên kiếp mạnh nhất trong thiên địa.
Cứu Cực kiếp, người có thể triệu hoán tới thiên kiếp này, bản thân tự nhiên là thiên kiêu bên trong thiên kiêu, là kẻ dẫn đầu cả một thế hệ.
Nguyên thần Minh Hiên bay ra, đối mặt với đạo thiên kiếp cuối cùng, cũng là một loại khảo nghiệm cuối.
Nếu như nguyên thần của hắn có thể sống sót qua, vậy thì nguyên thần lẫn nhục thân đều trải qua thiên kiếp tẩy luyện một cách hoàn mĩ.
Chân chính tiến vào Chân Tiên cảnh, từ này về sau trường sinh cửu thị, thọ tựa thiên địa.
Hắn gắng gượng đem nguyên thần rách nát cưỡng ép kéo lên thời điểm đỉnh phong, mặc dù điều này rất có thể sẽ ảnh hưởng đến đạo cơ của hắn sau này, nhưng nếu như hắn có thể thành công vượt qua, thiên kiếp chi lực tự nhiên sẽ bù đắp cho hắn.
Ngược lại, nếu thất bại, ngay cả tư cách làm Nguỵ Tiên cũng đều không có.
Lôi kiếp đánh xuống, tạo thành loại lực lượng điên cuồng dũng mãnh, có thể vượt qua bất luận cái gì Chân Tiên cường giả.
Lôi đình vạn trượng vô cùng kịch liệt, một mảng thiên địa đều bị thiên kiếp phá hủy, cho dù có đi qua thêm mấy ngàn năm, chỉ sợ nơi này vẫn là một mảnh tử địa.
“Phù phù, may mắn, đã vượt qua được đạo thiên kiếp thứ tám mươi mốt.”
Ngay lúc này, thiên địa xuất hiện dị tượng, từ trời cao rơi xuống một đạo hào quang chiếu thẳng tới Minh Hiên.
Mà hắn cũng tiếp nhận thiên đạo chúc phúc, nguyên thần chầm chậm trở về thân thể, bản thân tiếp lên Đăng Tiên thê, linh khí lột xác thành chân nguyên, phàm thân hoá thành tiên thể, trở thành một vị Chân Tiên cảnh đại tu hành giả.
“Rốt cuộc trải qua ngàn đắng vạn cay, Lạc Minh Hiên ta cuối cùng cũng thành tiên!!!”
Chân Tiên cảnh mặc dù phóng nhãn khắp toàn bộ Thương Hải giới cũng không tính đỉnh tiêm cường giả, nhưng đặt tại mười vạn dặm xung quanh, hắn chính là cường giả mạnh nhất.
“Ngao, ngaooo.”
Từ phía xa, một đầu giao long vui mừng bay tới.
Hắn là Ngao Huyền, ban đầu vốn chỉ là một đầu lục xà, lại trải qua năm tháng lịch luyện cùng với Minh Hiên mới có thành tựu giao long như hôm nay.
Hắn bây giờ mặc dù chỉ là một đầu cấp bốn linh thú, nhưng cho dù là Chân Tiên cường giả cũng có thể vượt cấp mà chiến.
Bởi vì thân hắn mang theo một tia long tộc huyết mạch, chỉ vỏn vẹn một tia huyết mạch nhỏ nhoi này đã đủ để hắn vô cùng cường đại.
. . .
“Thái Huyền môn sau ngàn năm, lại lần nữa đi ra Chân Tiên cường giả.”
Rất nhanh, Ngao Huyền đem theo Minh Hiên trên lưng trở về tông môn.
Minh Hiên hắn là Thái Huyền môn đương thời chưởng môn, cũng là trong mười vạn dặm xung quanh tiên môn cường đại nhất.
Có Chân Tiên cường giả toạ trấn, bên dưới còn có mấy chục vị Thiên giai luyện khí sĩ trưởng lão.
Địa giai luyện khí sĩ càng đông hơn, đã vượt qua hàng trăm đơn vị.
Ngay lúc Minh Hiên đang vô cùng vui mừng, một đạo công kích đánh thẳng vào Thái Huyền môn hộ sơn đại trận.
Lại liên tiếp thêm mấy đạo công kích, bất quá, những đạo công kích này lại không cùng một người xuất ra.
Uy lực có chênh lệch đôi chút, nhưng toàn bộ đều là Thiên giai luyện khí sĩ.
“Lạc Minh Hiên ở nơi nào, mau mau đi ra nơi này.”
“Minh Hiên ca ca, ngươi ở đâu?”
“Hiên Hiên, mau mau ra đây.”
Thái Huyền môn có người rảnh rỗi đem số lượng địch nhân ở bên ngoài đếm, vậy mà có tới sáu vị Thiên giai luyện khí sĩ.
Mà toàn bộ đều là hậu kì đi lên, thậm chí còn có người có xu hướng đạt tới đỉnh phong, hương vị kiếp vận trên người càng ngày càng nồng đậm.
Mà loại cảnh tuợng này, Thái Huyền môn môn nhân tựa hồ đã quá quen thuộc.
Thậm chí có một vị cao tầng trưởng lão còn đứng bên cạnh Minh Hiên, lặng lẽ nói:
“Chưởng môn, ngươi đi đường cẩn thận. Đề phòng trường hợp bất trắc, ta nghĩ ngươi vẫn nên truyền lại chức vị chưởng môn này cho ta."
Hắn nói xong rồi cười khúc khích, hoá thành một đạo lưu quang bay đi mất.
Trương Minh Hiên bất lực nhìn lên trời, thầm than mệnh đào hoa sao lại khổ như thế này.
Hắn chầm chậm đằng không mà đi, thân thể trải qua thiên kiếp tẩy luyện, trở thành tiên thể, có thể vĩnh viễn lưu giữ tuổi trẻ.
Chỉ là Minh Hiên vẫn thích để lại bộ dáng tiên phong đạo cốt làm người khác an lòng.
Ngược lại, “địch nhân” bên ngoài, người nào người nấy đều là nữ nhân.
Lại còn là mỹ nhân vô cùng đẹp.
“Các vị từ xa tới thăm, thật sự có lòng, chỉ là vì sao lại ồn ào nháo sự ở nơi này?”-Minh Hiên chầm chậm nói.
Sáu cái mỹ nữ luyện khí sĩ đồng loạt nói:
“Ngươi từng nói thành tiên sẽ cưới ta."
“...”
Các ngươi cùng một chỗ tập lời thoại rồi sao?
Chỉ là, các nàng không biết Minh Hiên còn hứa hẹn thêm rất nhiều người, cũng may một số người đã rời đi phiến khu vực này nên không biết hắn thành tựu Chân Tiên.
Bằng không, nơi này tối thiểu phải có tới mười người mà không phải sáu.
“Thật có như vậy sao? Nhưng mà, bây giờ trên vai ta đang có sự vụ tông môn, đã là người của Thái Huyền môn, không có cách nào lại cùng các ngươi ở một chỗ, xin thứ lỗi.”
Nói rồi, hắn phất tay một cái, đưa sáu vị mỹ nữ chưa biết tên họ rời đi.
Đồng thời, hắn cũng để lại một tầng hộ vệ trên người các nàng cùng một mai nhẫn trữ vật.
Tầng bảo hộ này của hắn đầy đủ ngăn chặn Chân Tiên đỉnh phong cường giả một kích toàn lực ba lần, xung quanh nơi này, Chân Tiên cường giả là tồn tại phượng mao lân giác, vô cùng khó gặp.
Mà Minh Hiên đã có thể tính là người mạnh nhất ở nơi này, bởi vì vậy, thứ hắn để lại trên người các nàng là vô cùng quý giá.
Còn một mai nhẫn trữ vật kia đủ để các nàng thoải mái tu luyện mấy mươi năm, thậm chí còn có đại lượng đan dược dùng để đột phá Chân Tiên cảnh.
Lạc Minh Hiên nhìn sáu đạo lưu quang bay về phía xa xa, bất giác mà nở nụ cười.
Đào hoa kiếp, đào hoa kiếp.
“Nếu như có ngày đột phá tới Kim Tiên, có lẽ, ta sẽ gặp được nàng, đúng không Thanh Nhi?"
Hắn đạp tường vân quay về, trở lại nghị sự điện.
Ngồi trên nghị sự điện, bên dưới có chín vị Thiên giai luyện khí sĩ đỉnh phong, trong số đó còn có một người gần như đã đạt tới Thiên giai cực hạn, hương vị kiếp vận trên người vô cùng nồng đậm.
Nếu không có gì sai sót, hắn nhất định phải độ kiếp trong vòng ba năm đổ lại.
“Sư đệ nhập môn muộn hai trăm năm, vậy mà lại so với lão phu tiến trước một bước.”-Võ Anh cảm thán nói.
Võ Anh cùng Lạc Minh Hiên vốn là cùng một chỗ lớn lên, là đệ tử của chưởng môn đời trước.
Võ Anh nhập môn sớm nhất, năm nay đã sáu trăm tuổi. Thiên phú xem như cũng được, nếu không gặp bất trắc, có thể thành Chân Tiên cường giả. Nhưng nhiều nhất chỉ có thể dẫn xuống Ngũ Cửu thiên kiếp, so với Lạc Minh Hiên thì yếu ớt vô cùng. Nếu thành Chân Tiên, chỉ có thể xếp vào trung lưu.
Bởi vì vậy, những năm gần đây, Võ Anh đều cố gắng sưu tầm bảo vật tài nguyên nhằm nâng cao tiềm lực của bản thân, đồng thời cũng rèn luyện nhục thân tới cực hạn, chỉ nhằm mong có thể dẫn xuống Lục Cửu thiên kiếp.
Về phần Cứu Cực thiên kiếp như Lạc Minh Hiên, cho dù có là lấy tu vi Kim Tiên độ kiếp cũng là cửu tử nhất sinh.
Loại mặt hàng như Minh Hiên, nếu không có bất trắc, tương lai chú định sẽ chứng Kim Tiên đạo quả.
“Võ sư huynh, thiên phú của ta xem như thượng đỉnh. Nhưng mà, huynh có quên đi tam sư đệ của chúng ta?”-Lạc Minh Hiên cười khổ một tiếng.
“Ặc.”
Võ Anh cao hứng nên quên mất, trước khi lão đầu tử q·ua đ·ời còn thu lưu thêm một vị tam sư đệ.
Tam sư đệ so với nhị sư đệ còn quái thai hơn.
Hắn nhập môn lúc năm tuổi, tu luyện Thái Huyền kinh được ba tháng, trực tiếp trở thành Thiên giai luyện khí sĩ.
Về sau, bị lão đầu tử dạy hư. Trở thành một con sâu rượu, cả ngày chỉ nằm trên núi uống rượu ca hát.
Lần cuối cùng Võ Anh thấy tam sư đệ của mình tu luyện cũng đã mười lăm năm, bây giờ chỉ còn một tháng hơn là tiểu tử kia tròn hai mươi.
“Năm tuổi đã nhập Thiên giai, nếu như hắn chăm chỉ tu luyện, bây giờ có lẽ đã là Nguyên Tiên cũng nên.”-Võ Anh bi thán nói.
Lạc Minh Hiên cũng thở dài, hắn mặc dù tự cho bản thân thiên phú siêu việt. Sáu mươi tuổi trở thành Thiên giai luyện khí sĩ, bốn trăm tuổi thành Chân Tiên.
Nhưng so với tam sư đệ của mình, Minh Hiên so với cái rắm của hắn cũng không bằng.
Người so với người chỉ sợ là một hồi bi kịch thảm khốc.
. . .
Thái Huyền sơn môn.
Thiếu niên tuấn lãng tiêu sái tay cầm bầu rượu, chân đạp mây trắng nhẹ nhàng đi tới.
“Bái kiến sư thúc tổ.”
“Sư thúc tổ, ngài trở về.”
“Ngaa, thiếu niên kia là ai, trong thật soái.”
“Cẩn thận mồm miệng, hắn là tam đệ tử của chưởng môn đời trước, là sư đệ của Lạc chưởng môn, cũng là thái sư thúc tổ của chúng ta.”
Các loại nghị luận nháo sự xuất hiện khắp tông môn, bất quá loại sự việc này cũng là việc thường ngày mỗi khi Lạc Bạch rời khỏi phủ đệ của mình.
Thế là hắn đi một mạch tới nghị sự điện, tại nơi này, phát hiện thấy trong khoảng thời gian mình rời tông môn thì nhị sư huynh của hắn đã thành tiên.
“Ồ, Chân Tiên chi cảnh, trường sinh cửu thị. Chúc mừng sư huynh.”-Lạc Bạch hờ hững vừa uống rượu vừa nói.
“Haha, loại chuyện này có gì vui mừng. Mau mau, tới đây, lần này ra ngoài có gì vui, mau mau kể cho ca nghe.”
Minh Hiên lấy ra hai bầu rượu, một bầu đưa cho Lạc Bạch, một cái để cho bản thân uống.
Lạc Bạch nhìn một màn này mà có chút không nói nên lời, loại chuyện này trước kia sư huynh không đi tám chín thì cũng phải đi ba bốn lần rồi.
Nhưng có rượu ngon thì hắn cũng không chối từ, thế là thành thành thật thật ngồi xuống kể chuyện.
“Còn có thể có loại chuyện gì xảy ra?”
“Tứ đại tông môn săn g·iết một chút đầu yêu thú, cử hành đại điển tế trời các loại. Sau đó lại thi đấu.”
“Thứ tự thế nào?”
“Không khác lần trước là bao, Lưu Ly tông thứ nhất, Kiếm tông thứ hai, Đao tông thứ ba, Thiên Cơ các thứ tư.”
“Ồ, lần này đến lượt Đao tông rớt hạng rồi sao? Lưu Ly tông lại quán quân sáu lần liên tiếp rồi, tựa hồ cũng không phải việc gì tốt đẹp.”
“Tốt hay không tốt cái gì, nhìn Thái Huyền môn chúng ta chỉ có một cái Chân Tiên cảnh, tính thêm Ngao Huyền mới miễn cưỡng có hai cái Chân Tiên, nơi nào sánh bằng nửa cái gót chân tứ đại tông môn?”
“Ặc, cũng đúng.”-Minh Hiên không có gì để phản bác.
Đừng nhìn Thái Huyền tông là thế lực mạnh nhất trong mười vạn dặm đổ lại, chỉ riêng cái Nam cảnh này không có một ngàn cũng phải có tám trăm cái Chân Tiên thế lực.
Thái Huyền môn ngoại trừ Thái Huyền lão nhân từng đi tới Nguyên Tiên cảnh ra, chiến lực gần như xếp chót ở Nam cảnh. Cũng may Minh Hiên đột phá Chân Tiên cảnh mới có thể gánh vác nơi này một hai.
Dù sao, địa phương bọn hắn đặt tông môn mặc dù không phải động thiên phúc địa, nhưng vẫn là một chỗ có linh khí tương đối nhiều.
“Sư huynh còn việc gì không?”
“Không có, lăn đi.”
Nói tới đây, Minh Hiên như sực nhớ thứ gì đó, gọi Lạc Bạch một tiếng:
“Đúng rồi, ít uống rượu lại.”
Lạc Bạch mỉm cười nhìn Minh Hiên, sau đó giơ ngón giữa vào mặt hắn.
Lạc Bạch đi ra khỏi nghị sự điện, bắt gặp thiếu niên tương đối tuấn lãng, hắn vừa thấy Lạc Bạch thì ôm quyền cung kính nói:
“Sư thúc đi đường xa về, không biết có mệt không?”
“Tiểu Phàm, ngươi đột phá Huyền giai rồi sao? Có tiến bộ, thật sự mạnh lên không ít.”
“Sư thúc khiêm tốn, so với ngài thì ta còn kém xa.”
“Ừm, ừm, so với ta xác thực còn kém xa. Lấy thiên tư của ngươi, muốn thành Chân Tiên cũng không phải khó, cố gắng tu luyện.”
Nói xong, Lạc Bạch trực tiếp đạp mây, trở về sơn phong của mình. Để lại Trương Tiểu Phàm nở nụ cười vặn vẹo.
Tiểu Phàm so với Lạc Bạch cũng không nhỏ hơn bao nhiêu, chỉ kém nhau một tuổi.
Nhưng hắn lại có vẻ trưởng thành hơn Tiểu Phàm một chút.
Ấy là bởi Lạc Bạch còn có bí mật sâu thẳm trong lòng, cho dù là sư phụ hay hai vị sư huynh của hắn cũng chưa từng biết.
Lạc Bạch, hắn là người xuyên việt.
Tuổi hai đời cộng lại, mặc dù xa xa không thể sánh với Võ Anh cùng Lạc Minh Hiên, nhưng cũng đủ để vượt qua Trương Tiểu Phàm.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!