Bắt Đầu Nhân Gian Vô Địch

Chương 11: Vô Sỉ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chương 11: Vô Sỉ
Trước khi đi, Lạc Bạch đã hạ xuống cấm chế đối với ba gã Chân Tiên tù binh của Yết gia, có thể để Minh Hiên nắm giữ sinh tử của bọn chúng.
Nếu trong khoảng thời gian hắn rời đi có chuyện gì xảy ra, Minh Hiên cũng có thể chống đỡ một hai đợi gã trở về.
“Các ngươi mau thả ta ra, Yết gia chắc chắn sẽ không tha thứ cho các ngươi.”-Yết Xích Hà lên tiếng.
Mặc dù đã b·ị b·ắt làm tù binh, nhưng hắn vẫn không tin rằng đám người này có gan g·iết c·hết hắn. Nếu không thì làm sao phải hạ xuống cấm chế, đây không phải là muốn chừa lại đường lui, muốn dùng bọn hắn làm thẻ đ·ánh b·ạc nếu như gia chủ tới hỏi tội hay sao?
Lạc Bạch mỉm cười, đây mới là thứ hắn muốn xem, đây là điển hình của NPC não tàn trong tiểu thuyết. Dạy dỗ ra thủ hạ như thế này, hắn không nghĩ đại boss bên trên còn có thể thông minh hơn bao nhiêu?
Nhưng mà hắn không thích loại người vo ve nói nhiều như thế này.
Lạc Bạch trừng mắt nhìn hắn, đầu ngón tay chạm lên đầu, làm ra động tác bắn súng, hắn thì thầm nói:
“Bùm!”
Ngay tức khắc, đầu của Yết Xích Hà nổ tung như pháo hoa, thân thể hoá thành một đoàn huyết vụ bay đi mất, hắn tới c·hết cũng không nghĩ đến có người dám g·iết hắn.
Hơn nữa chỉ dùng một đầu ngón tay, đây là tu vi gì?
Nguyên Tiên, Kim Tiên hay là Thái Ất Kim Tiên?
Đáng tiếc, hắn không thể có câu trả lời.
Hai gã Chân Tiên tù binh thấy như vậy, vẻ mặt lộ ra kh·iếp đảm, bọn hắn ngàn vạn cũng không dám tin tưởng tam lưu thế lực này còn có thể ra tay g·iết c·hết bọn hắn.
Lạc Bạch vốn tưởng g·iết c·hết một tên, đám còn lại sẽ điên cuồng trả thù cho đồng bạn, nhưng hắn nghĩ sai, bọn hắn chí ít vẫn còn trí thông minh.
Ánh mắt Minh Hiên lướt ngang nhìn Lạc Bạch, nhớ năm đó tiểu tử này vẫn là đứa trẻ đơn thuần, bây giờ khẽ niệm đã có thể tuỳ ý g·iết c·hết người khác.
Đáng sợ, hắn tin tưởng nếu Lạc Bạch muốn g·iết mình, kết cục của hắn cùng Yết Xích Hà cũng không khác biệt.
Hắn biết Lạc Bạch mạnh, nhưng không nghĩ đến đứa trẻ này đối với kẻ thù lại ngoan độc như vậy.
“Tiền bối hay là chúng ta rời bỏ nơi này, đi tới nơi khác sống?”-Yết Thập Tam run rẩy hỏi.
“Vì sao?”
“Ngài rất mạnh, thiên tư khoáng tuyệt cổ kim, cho dù đặt ở Trung châu địa vực cũng là tuyệt đại thiên kiêu. Hay là chúng ta đi trốn mấy trăm năm, đợi ngài đột phá Thái Ất Kim Tiên, chúng ta thống nhất Nam cảnh, tiêu diệt toàn bộ Yết gia?”
Không phải hắn muốn vì Yết gia tranh thủ mấy trăm năm, Yết Thập Tam thật sự cảm thấy Lạc Bạch nên trốn đi.
Nếu bây giờ hắn trở về Yết gia chỉ có hai trường hợp.
Thứ nhất, gia chủ ra tay tiêu diệt Lạc Bạch, sau đó hắn trở về làm chấp sự.
Thứ hai, Lạc Bạch ra tay g·iết c·hết hắn sau đó cùng Yết gia đồng quy vu tận.
Nếu là cái thứ nhất còn tốt, nhưng nếu cái thứ hai diễn ra, hắn càng không dám nghĩ đến.
Vậy nên tốt nhất là đi tới nơi nào đó ẩn cư tu luyện một phen, đợi tu vi đại thành, lại thống nhất toàn bộ Nam cảnh.
Lúc đó hắn cùng Lạc Bạch từ từ bồi dưỡng tình cảm, trở thành tồn tại dưới vài người nhưng đạp đỉnh Nam cảnh.
Lúc đó đừng nói là Nguyên Tiên, cho dù đột phá Kim Tiên cũng không phải không thể.
Một tiểu tu sĩ cốt linh chưa quá năm mươi, hắn có thể nhẹ nhàng lắc lư.
“Vô liêm sỉ.”-Yết gia tù binh trong lòng thét gào.

Bạn đang đọc bộ truyện Bắt Đầu Nhân Gian Vô Địch tại truyen35.shop

Bọn hắn làm sao có thể nghĩ Yết Thập Tam là loại mặt hàng vô liêm sĩ như thế này, nhưng hắn nói cũng không sai, tu sĩ có thể vĩnh nhan đồng trú, nhưng cốt linh không cách nào thay đổi.
Cốt linh của thiếu niên áo trắng dung mạo tựa trích tiên này thật sự chưa quá năm mươi, thậm chí bọn hắn còn nghi ngờ hắn là một vị Đại La Kim Tiên chuyển sinh, bằng không làm sao có thể mạnh đến mức phi lí như thế này?
Thế là ngay lập tức, càng có nhiều Yết gia tù binh quỳ gối khom lưng hướng Lạc Bạch thề thốt nói:
“Thỉnh tiền bối thu nhận chúng ta, về sau chúng ta sẽ trở thành lưỡi đao sắc bén nhất của ngài.”
Lần này, tới lượt Minh Hiên cảm thấy đám người này thật vô sỉ.
Đây là tác phong của Thất gia sao, thật sự là thế gia vọng tộc truyền thừa mấy ngàn năm sao?
Hắn cảm thấy lòng trung thành của bọn chúng còn kém hơn Ngao Huyền mấy bậc.
Mạch suy nghĩ của Lạc Bạch lại lần nữa thay đổi, có lẽ NPC của thế giới này cũng không ngu ngốc như hắn nghĩ.
“Dẫn ta về Yết gia.”
Đúng là thiếu niên, ỷ có chút tu vi thì lập tức xem bản thân vô địch. Còn muốn đánh thẳng tới Yết gia, phách lối vô cùng.
“Tiền bối, xin suy nghĩ lại.”-Yết Thập Tam bày ra một bộ dáng van nài mà nói.
Lạc Bạch chỉa ngón tay vô đầu hắn, làm ra động tác bắn súng ban nãy.
Toàn thân gã bị một ngọn gió lướt ngang qua, bị đóng băng ngay lập tức, trong thoáng chốc, hắn vừa nhìn thấy phía trước mặt của hai bóng người một trắng một đen đang cầm lưỡi liềm chực chờ câu hồn hắn.
“Tiền bối, chúng ta đi sớm về sớm.”
Nói xong, hắn lấy ra linh chu đặc chế, mặc dù nhỏ gọn, chỉ có thể chứa khoảng mười người, nhưng tốc độ siêu việt Nguyên Tiên cường giả, chỉ cần bốn ngày là có thể trở về Yết gia.
Mặc dù là người của Yết gia, nhưng hắn đối với gia tộc không có tí tình cảm nào, thậm chí còn có chút ghét bỏ.
Hắn chỉ là tộc nhân của nhánh phụ, mặc dù từ nhỏ bộc lộ thiên phú, nhưng tài nguyên vẫn không bằng đám phế vật của dòng chính.
Thậm chí, hắn vốn có thể thành Nguyên Tiên, nhưng trong một lần gia tộc tỉ thí, hắn bị một tên đệ tử dòng chính làm tổn hại căn cơ, nếu không có thiên tài địa bảo khôi phục thương thế, hắn vĩnh viễn dừng chân ở cảnh giới này.
Nếu như tên đệ tử kia bị phạt nặng thì cũng thôi đi, nhưng hắn ta chỉ bị phạt cấm túc hai năm.
Hai năm, là hai năm. Đối với người tu hành, hai năm không khác gì một cái chớp mắt, bế quan một chút là xong.
Trong lòng hắn không biết từ lúc nào đã gieo xuống một hạt giống, hắn thậm chí còn cầu mong Lạc Bạch có thể g·iết c·hết gia chủ, tiêu diệt Yết gia này.
Rõ ràng đây là điều viển vông, cho dù một trong tứ đại tông môn muốn tiêu diệt bọn hắn cũng khó khăn, nói gì đến thiếu niên trẻ tuổi này cơ chứ.
“Tiểu sư đệ, nhớ về sớm, ta chờ cơm ngươi.”-Minh Hiên hô to.
“Hahaa..”-Yết Thập Tam nghe vậy thì cười chua xót trong lòng.
Về sớm sao? Rất lạc quan, trên đường đi hắn sẽ cố khuyên can tôn đại thần này suy nghĩ kĩ càng lại, nếu lúc đó thay đổi suy nghĩ còn có thể nhặt về một mạng.
Nếu không, hắn cũng không có cách nào nữa cả.
Minh Hiên đi tới bên cạnh Yết Thập Tam, đặt vào tay hắn một lọ đan dược, giọng đầy trìu mến nói:
“Thập Tam huynh đệ, nếu như ban nãy b·ị đ·ánh có để lại thương tổn gì thì phục dụng nó, có thể giúp ít ngươi một chút.”
Trong lòng hắn dâng lên một cỗ cảm xúc kì lạ, hắn chưa từng nhận được sự quan tâm của ai trong gia tộc mấy trăm năm qua, vậy mà hôm nay lại được địch nhân quan tâm, nhân sinh này thật nhiều cái khó nói.
Yết Thập Tam thở dài, hắn điều khiển linh chu đi trong một buổi chiều tà, bóng dáng lộ ra vẻ đau thương nồng đậm.
“Tiền bối, chúng ta đi thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bắt Đầu Nhân Gian Vô Địch, truyện Bắt Đầu Nhân Gian Vô Địch , đọc truyện Bắt Đầu Nhân Gian Vô Địch full , Bắt Đầu Nhân Gian Vô Địch full , Bắt Đầu Nhân Gian Vô Địch chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top