Chương 15: Đế Đô Thạch Quốc
Hai ngàn năm trước, Giang thành vốn chỉ là một toà thành hoang sơ.
Một ngày kia, bên trong Giang thành đi ra một đầu chân long, quét ngang quần hùng cường giả, trải qua mấy trăm năm tu luyện, dẫn động xuống Thất Cửu tiên kiếp, trở thành một vị Chân Tiên cường giả.
Ngưng tụ khí vận chi lực, ngưng tụ thành ngọc ấn, thành lập Thạch quốc.
Ngồi trên long ỷ phê duyệt tấu chương, phàm nhân không tu vi giữ trong tay khí vận ngọc ấn, có thể không nhìn sắc mặt Chân Tiên cường giả.
Thạch Đế đời thứ hai không có thiên tư tu luyện, nên suốt đời chỉ làm một giới phàm nhân, nhưng bởi vì giữ trong tay khí vận ngọc ấn, không một ai dám chống đối.
Thẳng tới khi thọ tận băng hà, Thạch quốc khí vận rung chuyển mới dẫn đến việc con trai duy nhất của hắn bị lưu lạc tới tình cảnh này.
Hiện nay Thạch quốc loạn lạc, ở bên ngoài biên cương có mấy vị tướng quân âm thầm nuôi binh muốn trở thành hoàng đế.
Cũng may bên trong triều đình có vị trấn quốc công tu vi Thiên giai, cầm trong tay ngọc ẩn quét ngang toàn bộ Thạch quốc, khiến đám người có dã tâm cũng phải tạm thời lui binh.
Nhưng mấy ngày trước nghe tin trấn quốc công bị ma giáo giáo chủ Khương Vô Tự á·m s·át, Khương Vô Tự ôm thương thế chạy trốn về phương Bắc, đã ba tháng rồi trấn quốc công không lên triều.
Việc Thạch Đế băng hà vẫn chưa có nhiều người biết, chỉ nghe nói long thể không ổn, không thể lên triều.
Hai năm qua toàn bộ tấu chương đều do trấn quốc công xử lý, nhưng bị Khương Vô Tự á·m s·át, không thể lên triều, điều này khiến toàn bộ quan văn quan võ trong triều nghi vấn.
Mấy vị tướng quân trấn giữ ở biên cương lại vọng động muốn tiến về Đế Đô đánh chiếm ngôi vị hoàng đế.
Hoàng đế không ra, quốc công trọng thương, Thạch quốc sớm đã loạn đến không thể nào loạn hơn.
Nhưng mọi chuyện không hề liên quan tới Lạc Bạch cùng với Thạch Hạo lúc này.
. . .
Sau khi khuyên nhủ Mặc phu nhân một phen, Lạc Bạch đem theo Thạch Hạo đi tới bên trong phủ thành chủ, lướt ngang qua đám hộ vệ mà không ai biết được.
Trước đó thả thần thức khắp Giang thành, hắn phát hiện bên trong phủ thành chủ có ẩn giấu một toà trận pháp, lại ẩn ẩn xuất hiện khí tức quỷ mị không phải của nhân loại, lại cũng không phải của yêu thú.
Khí tức này làm bản thân hắn vô thức cảm thấy chán ghét, giống như rác thải cùng với phân kết hợp lại với nhau.
Đi vào bên trong phủ thành chủ, Lạc Bạch cầm trong tay một vò tiên tửu ngàn năm vơ vét từ chỗ của Yết gia.
“Thành chủ đại nhân, cảm phiền để ta xem ký ức của ngươi một chút.”
Giang thành thành chủ gọi là Trần Ly Phàm, một vị Địa giai luyện khí sĩ, năm nay đã sáu trăm tuổi, khí huyết lụi bại, không còn bao lâu nữa cũng sẽ thọ tận mà c·hết.
Nhưng trong mắt Lạc Bạch, gã này đã sử dụng loại tà pháp gì đó, cưỡng ép kéo dài tuổi thọ, phía sau hắn oán khí kết thành hình, còn có vài đầu oan hồn đi theo mãi không dứt.
Nếu như ai nói hắn không liên quan gì tới chuyện b·ắt c·óc t·rẻ e·m, Lạc Bạch khẳng định đánh ra thành cặn bã.
Đối với hạng người như thế này thì một khi xuống tay, Lạc Bạch tuyệt nhiên một có chút bận tâm gì đối với vấn đề đạo đức, c·hết cũng đáng.
Bên trong kí ức của gã, hắn nhìn thấy Giang thành thành chủ cấu kết cùng một vị gọi là Hắc Nguyệt tà sứ.
Đúng như Lạc Bạch suy đoán, nước của Thạch quốc sâu không thấy đáy. Chỉ riêng tà sứ này đã có tu vi Chân Tiên, hắn dụ dỗ Trần Ly Phàm đi vào con đường tà đạo, sử dụng tinh huyết cùng linh hồn của hài tử mà luyện thành Huyết đan.
Huyết đan không chỉ có thể gia tăng tu vi, còn có thể kéo dài sinh mệnh. Đối với loại người đã đi tới biên giới sinh mệnh như gã thì làm gì còn thứ gì hấp dẫn hơn, thế là mấy năm qua, hắn một mực bắt tay cùng Hắc Nguyệt tà sứ, bên còn lại thì giả vờ như một vị thành chủ tốt bụng, đi tới gia đình bị hại mà an ủi.
“Kinh tởm.”-Lạc Bạch nhổ nước bọt khinh bỉ loại người này.
Một đạo kim quang bắn ra, đem thân thể cùng linh hồn của hắn đều huỷ diệt, vĩnh viễn không có tư cách luân hồi trùng sinh.
Làm xong việc, hắn đem Thạch Hạo trở về khách điếm bàn chuyện cùng Long Hạo Nhiên.
“Hạo Nhiên, ngươi nói cho ta biết. Bên trong Thạch quốc có ma giáo hay tà giáo gì hay không? Ngoài ra, ngươi có nghe cường giả nào gọi là Hắc Nguyệt tà sứ hay không?”
“Bẩm tiền bối, Thạch quốc có hai đại tà giáo, đầu tiên là U Minh giáo cùng với Nhật Nguyệt giáo. Nhưng cường giả mạnh nhất của hai cái tà giáo này cũng chỉ là Thiên giai đỉnh phong mà thôi.”-Long Hạo Nhiên cung kính nói.
Lạc Bạch gật đầu, loại chuyện này Long Hạo Nhiên không có lí do gì để đi lửa hắn cả.
Bên trong chắc chắn có ẩn tình, tỉ như Thạch Hạo.
Lạc Bạch có thể suy đoán đoạn xương cùng với một bên mắt của tiểu tử này chắc chắn không phải vật bình phàm gì.
Chỉ sợ giống như trong tiểu thuyết, là Chí Tôn Cốt cùng với Trọng Đồng.
Tất nhiên, thiếu khuyết một khúc xương với một bên mắt cũng không thể hạn chế sự phát triển của nhân vật chính, thậm chí còn có thể là lí do để hắn tìm kiếm được loại cơ duyên gì đó.
“Hạo Nhiên, ngươi có tin ta không?”
“Tiền bối, ngài muốn làm gì?”
. . .
Nửa đêm, Lạc Bạch nhàn nhã nằm trên trần nhà, trong tay cầm một bầu linh tửu nhấp từng ngụm, ở bên cạnh thì có Long Hạo Nhiên bị trói chặt vào cột, miệng bị bịt lại, hắn điên cuồng truyền âm đến Lạc Bạch.
“Tiền bối không được, thái tử tuổi còn nhỏ, không chịu nổi đâuuuuuu.”
“Ngươi bình tĩnh cho ta, chuyện này lão tử có kinh nghiệm.”
Lạc Bạch khẽ nhíu mày, nhìn xuống phiên chợ đông đúc bên dưới, hắn thấy Thạch Hạo cầm trong tay một sâu bạc vụn, đang điên cuồng quét sạch mọi thứ có thể ăn được trong tầm mắt.
“Các ngươi bỏ đói thái tử của mình sao?”-Lạc Bạch nhìn về phía Long Hạo Nhiên không thể không nhịn cười mà nói.
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh xuất hiện, cuốn lấy Thạch Hạo cùng mấy chục tiểu hài tử trong sự ngỡ ngàng của mọi người trong phiên chợ.
Khoé miệng Lạc Bạch khẽ nhếch lên, con cá này cuối cùng cũng đã cắn câu.
“Nhiên Nhiên, ngươi ở lại đây quan sát, cẩn thận còn có đồng bọn. Ta đi theo bọn hắn, an tâm, thái tử của ngươi tuyệt không có vấn đề gì.”-Lạc Bạch cởi trói cho Long Hạo Nhiên, sau đó thi triển thuật pháp đuổi theo.
Long Hạo Nhiên thở dài một hơi, nhìn theo bóng dáng của Lạc Bạch từ từ khuất dần.
Mặc dù mới tiếp xúc không lâu, nhưng hắn lại tương đối tin tưởng Lạc Bạch.
Mặt khác, nếu không tin tưởng thì sao? Người ta là Chân Tiên cường giả, cho dù Long Hạo Nhiên có phản kháng thì thế nào, đối phương chỉ cần khẽ động tâm niệm là có thể biến hắn thành một đám thịt vụn.
“Thái tử, mong ngài bình an.”
Lạc Bạch một đường đuổi theo tặc nhân, tốc độ không kém, chỉ là Địa giai luyện khí sĩ, tốc độ lại không thua kém Thiên giai là bao nhiêu.
Điều này càng khiến Lạc Bạch tò mò nhiều hơn, rốt cuộc phía sau lưng bọn hắn là thế lực gì lại có thể bồi dưỡng được như thế này.
Kém nhất cũng phải là nhị lưu thế lực, thậm chí rất có khả năng là một cái tà giáo có Kim Tiên toạ trấn.
Nam cảnh rộng lớn bao la, ai dám cam đoan chỉ có hai mươi hai, à không, sau khi Yết Ninh Hầu c·hết thì chỉ còn hai mươi mốt.
Ai dám cam đoan chỉ có hai mươi mốt vị Kim Tiên, nếu như nói ở trong bóng tối không có thêm mấy vị ẩn thế cường giả thì Lạc Bạch khẳng định cảm thấy có vấn đề.
Sau khi đi được chừng hơn ngàn dặm, Lạc Bạch bắt gặp thêm mấy tên như vậy đem theo một đám hài tử tới trước một sơn động lớn.
“Một hai ba bốn…”
“Tổ chức chuyện nghiệp như vậy sao? Một đêm có tới năm người hành động. Một đêm bắt tới hơn năm mươi đứa trẻ.”
Mà chắc chắn không chỉ có một cái sơn động như thế này, thậm chí theo Lạc Bạch suy đoán, sơn động giống thế này có lẽ được bố trí khắp Thạch quốc.
Hắn không biết thế lực sau lưng to như thế nào, nhưng có thể có Chân Tiên làm thủ hạ thì khẳng định không kém, bố trí khắp Thạch quốc cũng là chuyện trong khả năng.
Lạc Bạch nhìn từ xa, phát hiện một bóng dáng có phần giống với người tự xưng Hắc Nguyệt tà sứ tới tám phần đi ra từ bên trong sơn động.
Sau đó, một đạo hào quang loé lên, toàn bộ đều biến mất ngay trước cửa sơn động.
“Là trận pháp sao?”
Lạc Bạch đã để lại một đạo ấn kí trên người Thạch Hạo, chỉ cần đứa trẻ kia vẫn còn ở trong phạm vi của Thương Hải giới thì không cách nào thoát khỏi cảm ứng của hắn.
Hắn cảm ứng thấy Thạch Hạo đang ở cách đây tám ngàn dặm.
“Là Đế Đô của Thạch quốc.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!