Chương 16: Trấn Quốc Công
Lạc Bạch đi tới Đế Đô, hắn phát hiện nơi này bị động tay qua, xuất hiện một toà trận pháp bao trùm hết toàn bộ Đế Đô, mỗi một thời khắc đều hấp thụ sinh mệnh lực.
“Thủ bút rất lớn, vậy mà chưa hề bị phát giác.”
Lạc Bạch ẩn đi khí tức, chầm chậm đi vào Đế Đô như một tôn du hồn.
Hắn lướt ngang qua mọi thứ, một đường thẳng tiến đến hoàng cung. Trước cửa hoàng cung, quân lính sâm nghiêm xếp thành mấy hàng dài, mỗi một người khí huyết cuồn cuộn, tu vi tối thiểu Hoàng giai.
Tâm khẽ niệm, hắn cảm ứng được vị trí hiện tại của Thạch Hạo thông qua ấn ký.
Vốn tưởng với đứa trẻ ba tuổi, khi bị bắt cóc đi thì sẽ gào thét khóc to, nhưng. hắn lại nhìn thấy Thạch Hạo đang nằm ngủ say sưa ở bên trong thiên lao.
Thông qua đạo ấn ký này, hắn cũng có thể nhận ra bên trong thiên lao có tới mấy chục vạn đứa trẻ, hai vị Thiên giai luyện khí sĩ cùng với rất nhiều tu hành giả khác.
“Nạn nhân của những vụ án suốt hai năm qua khẳng định đều ở bên trong thiên lao này.”
Thiên lao.
Cái mùi ẩm mốc kết hợp cùng tử thi thối rửa bốc lên đi thẳng vào lỗ mũi Lạc Bạch làm hắn không khỏi nhíu mày, tâm trạng tụt dốc không phanh.
“Kinh tởm.”
Ở phía xa, Lạc Bạch nhìn thấy mấy chục luyện khí sĩ bị trói chặt vào cột, cơ thể bị vô số sợi xích cắm chặt vào thân thể, tinh huyết cuồn cuộn rơi ra.
Thậm chí còn có mấy người không chịu được, đã hoá thành một cỗ thi thể lúc nhúc giòi bò đang ăn trong da thịt, trốn trong xương tuỷ.
Thần thức của Lạc Bạch một mực toả ra, bao phủ toàn bộ thiên lao cũng như toàn bộ hoàng cung.
Nhưng đến cuối cùng vẫn không phát hiện được đám người Hắc Nguyệt tà sứ đi tới nơi nào.
Nếu như bọn hắn cầm theo Thạch Hạo thì hay rồi, cho dù có đi vào bí cảnh hay gì đó thì Lạc Bạch cũng có thể định vị cảm ứng tới.
Thương Hải giới có hai cách sử dụng không gian chi lực, một là sử dụng Hư Không thạch luyện thành pháp khí trữ vật, hoặc là tìm tới một toạ độ không gian nào đó, sau đó luyện hoá thành, trở Động Thiên Tiên Bảo, có thể tuỳ ý đem đi, còn có thể đem sinh linh còn sống đi vào.
Nhưng một kiện Động Thiên Tiên Bảo có giá trị vượt xa tiên khí cấp bảy, cấp tám. Thậm chí cho dù muốn cũng không thể trao đổi, Nam cảnh Kim Tiên hơn hai mươi vị, nhưng chỉ có tứ đại tông môn mới sở hữu Động Thiên Tiên bảo cho riêng mình.
Đúng lúc này, thần thức của Lạc Bạch cảm nhận thấy một tia không gian ba động trong tức khắc rồi biến mất.
Lạc Bạch nhanh chóng ghi nhớ khí tức, sau đó đấm ra một quyền phá vỡ bình chướng, đi vào bên trong không gian loạn lưu.
Một thân bạch y tiến vào bên trong không gian loạn lưu, vô cùng vô tận cuồng phong điên cuồng tân công hắn.
Xung quanh thân thể Lạc Bạch hiện ra một tầng kim quang mờ ảo ngăn chặn mọi công kích, Lạc Bạch tiên lên một bước, không gian dần đần trở nên an tĩnh, cuồng phong không dám tiếp tục đeo bán hắn.
Sau một đoạn thời gian ngắn, thần thức của Lạc Bạch cuối cùng cũng bao phủ hết nơi này, đồng thời cũng tìm được lối ra, hắn chầm chầm nâng bầu rượu lên, uống từng ngụm rồi trở ra.
Đi tới cuối không gian loạn lưu, Lạc Bạch thoảng ngửi thấy mùi máu tanh lẫn trong không khí, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác bất an.
Trước mặt hắn là mấy ngàn bộ thi thể chồng chất lên nhau, thậm chí còn có vài cái hình thù biến dạng, xương cốt khắp cơ thể bị chia lìa, một vài bộ thi thể chưa kịp lạnh, gương mặt lộ ra thống khổ kịch liệt.
Ở chính giữa là một toà tế đàn màu đen, có khắc văn tự khó hiểu, những văn tự này rất giống văn tự được khắc bên trên tế đàn mà Thái Huyền lão nhân bị treo lên.
Trên tế đàn nhiễm màu máu, còn có mấy trăm bộ thi thể đang dần dần tan biến, huyết khí ngưng tụ thành một viên đan dược.
Lạc Bạch run run, gương mặt hơi nhíu lại, loại cảnh tượng như thế này hắn đã thấy một lần trong đời, thậm chí còn kinh dị hơn.
Đó là thời điểm hắn xuyên việt tới Thương Hải giới, trở thành một giới cô nhi, lúc đó không biết là lạc tới địa phương nào, chỉ biết nơi đó rất loạn lạc.
Mỗi ngày có mấy trăm người ngã xuống, việc ăn xác đồng loại để tiếp tục sinh tồn cũng là chuyện bình thường không có gì lạ.
Đoạn kí ức vốn đã phủ bụi nay khơi lại trong lòng Lạc Bạch, thời khắc này hắn không cách nào giữ vững tâm tình của bản thân.
“Khốn kiếp..”
Giọng nói hắn vang vọng khắp nơi, lúc này Hắc Nguyệt tà sứ mới phát hiện được có người khác ở trong không gian này.
Hắn chộp lấy Huyết đan, sau đó mở ra không gian chi môn định bụng trốn thoát, nhưng Lạc Bạch chỉ hờ hững vung tay ra đã trực tiếp giết chết hắn, ngăn cả cặn bã cũng không lưu lại, nguyên thần thì bị Lạc Bạch nắm lại trong tay.
Trải qua một trận sưu hồn thống khổ, nguyên thần của Hắc Nguyệt tà sứ cũng đã phân liệt dần đần tan biên, nhưng Lạc Bạch không cho phép.
Hắn ngưng tụ pháp lực chắp vá lại nguyên thần của hắn, sau đó sử dụng Minh Hoả lấy từ Yết gia thiêu đốt hắn.
Lạc Bạch có thể cam đoan, cho dù vũ trụ này sụp đổ, nguyên thần của Hắc Nguyệt tà sứ vẫn sẽ không ma diệt.
Hắn vĩnh viễn chịu đựng thống khổ, vĩnh viễn không có tư cách chết đi.
Lạc Bạch thầm tụng niệm Vãng Sinh Chú, giọng nói từ thấp lên cao, càng ngày Lạc Bạch càng thêm phẫn nộ, thẳng tới khi Động Thiên Tiên Bảo bị hắn dày vò đến mức sụp đổ.
Lạc Bạch xé rách không gian, đem theo di hài của những kẻ xấu số trở lại Thương Hải giới.
. . .
Tìm một nơi phong thuỷ tốt để an táng xong, Lạc Bạch nhìn chằm chằm vào hoàng cung, lộ ra hàm răng trắng cười nói:
“Trấn quốc công, lão tử tới thu thập ngươi.”
Sau khi sưu hồn Hắc Nguyệt tà sứ, trấn quốc công mới là kẻ cầm đầu hợp tác cùng với tà giáo này.
Dân gian lưu truyền ma giáo giáo chủ Khương Vô Tự ám sát trấn quốc công thật ra chỉ là cả hắn cố tình bày ra một cái lí do để không thể vào triều được.
Trấn quốc công ẩn giấu cực sâu, không phải tu vi Thiên giai đỉnh phong mà là một vị Nguyên Tiên đỉnh phong.
Đúng là thời điểm hắn đi theo khai quốc hoàng đế cũng chỉ là Địa giai luyện khí sĩ, nhưng hai ngàn năm trôi qua, hắn không biết dùng cách gì đã có thể trở thành một vị Nguyên Tiên cường giả.
Mặc dù đột phá Nguyên Tiên, hắn vẫn một mực ẩn giấu không lộ ra.
Thẳng tới bây giờ, Nguyên Tiên đỉnh phong, bố cục toàn bộ Thạch quốc, tế luyện chục vạn sinh mệnh để đột phá Kim Tiên.
Mặc dù cảm thấy kinh tởm nhưng Lạc Bạch cảm thấy vị trần quốc công này thật sự là một bậc kiêu hùng, nếu như hôm nay không bị Lạc Bạch bắt gặp được, kế hoạch của hắn chắc chắn sẽ thành công.
Loại người này dã tâm khẳng định không nhỏ, mấy trăm năm sau toàn bộ Thương Hải giới có bị hắn hiến tế thì cũng không phải loại chuyện gì lạ.
Đáng tiếc lại gặp trúng Lạc Bạch.
Hắn không có vấn để gì đối với ma đạo hay chính đạo, thậm chí chỉ cần không gây phiền phức cho hắn hay Thái Huyền môn, toàn bộ Thương Hải giới có bị tiêu diệt cũng. chẳng sao.
Nhưng loại chuyện này đã xuất hiện trước mặt mình, Lạc Bạch cũng không ngại giải quyết một phen.
Bên trong cấm địa của hoàng cung, có một vị ma bào lão giả ngồi xếp bằng tu luyện.
Hắn gọi là Cơ Niệm Phàm, là trấn quốc công của Thạch quốc.
Đối diện hắn có một bức tượng quỷ khổng lồ, có sáu tay, gương mặt phần nộ trừng mắt.
“Đáng tiếc cho Thạch Huyền ngươi, nếu như con trai ngươi không có thiên phú trác tuyệt như vậy, lão phu có lẽ phải mất thêm trăm năm mới có thể hoàn thành kế hoạch. Nhưng bây giờ thì khác rồi, lão phu đã có đầy đủ đồ vật để hiến tế, từ nay về sau Thạch quốc không còn, nhưng sẽ có thêm một vị Kim Tiên cường giả.”-Cơ Niệm Phàm cười khằng khặc nói.
Hơn một ngàn năm trước vô tìm khám phá được truyền thừa của một vị ma đạo cường giả lưu lại, chỉ cần hiến tế đầy đủ, đột phá Thái Ất Kim Tiên vô tư.
Hắn quyết định sau khi thành Kim Tiên, cũng sẽ đem toàn bộ trên dưới Thạch quốc thôn phệ hết. Lẩn trốn mấy cái ngàn năm, nuôi dưỡng một cỗ thế lực, quét ngang hết toàn bộ Nam cảnh.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!