Chương 18: Tông Môn Thi Đấu
Mấy ngày nay Lạc Bạch liên tục di chuyển từ tàng kinh các ra tới luyện khí các, khiến vô số đệ tử, chấp sự bất ngờ.
Trên danh nghĩa thì hắn là thái sư thúc tổ của Thái Huyền môn, cũng đảm nhận chức vụ phó chưởng môn.
Nhưng số lần hắn rời khỏi sơn phong của mình còn ít hơn số lần Minh Hiên luyện thành công một viên đan dược.
Ngay cả Minh Hiên vốn đang xử lí công vụ của tông môn cũng bị kinh động đến, hắn bỏ hết mọi việc rồi chạy đến phía tàng kinh các.
“Tiểu Bạch ngươi nói cho ta biết, có phải gặp chuyện gì hay không?”-Minh Hiên hoảng sợ nói.
Lạc Bạch từ nhỏ đến lớn có trải qua cái gì, Minh Hiên là người nhìn rõ nhất.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Lạc Bạch chủ động tiến vào bên trong tàng kinh các, hắn nhớ lần cuối cùng tiểu tử này tiến vào tàng kinh các là bởi vì Thái Huyền lão nhân ép buộc.
Lạc Bạch bị Minh Hiên nhằm chằm chằm, ánh mắt không khác gì nhìn một kẻ sắp c·hết, hắn hơi tức giận, hướng về mặt Minh Hiên đấm một cái.
“Cút ra chỗ khác.”
“Đau, đau. Tiểu Bạch, ngươi quá mức thiếu kiên nhẫn rồi, lão phu chỉ hỏi một câu thôi mà.”-Minh Hiên buồn bực nói.
“Ta nghiên cứu một chút về luyện khí mà thôi.”
Minh Hiên “ồ” lên một tiếng, chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi, vậy thì hắn cũng không cần quan tâm nhiều. Ở lại giao lưu vài câu, Minh Hiên cũng đi về chưởng môn điện mà tiếp tục giải quyết sự vụ.
Mấy ngày nay liên tục giải quyết chuyện của Minh Hoả môn, hắn rất nhiều lần chửi đổng cái tông môn này, thật sự là việc không có tâm hậu quả để hắn phải nhức đầu giải quyết.
Thời gian cấp tốc trôi qua, Lạc Bạch mỉm cười, hắn cuối cùng cũng hiểu.
Hắn bố trí mấy tầng kim quang xung quanh mình, tránh để xảy ra gì đó không hay, đem nửa cái Thái Huyền môn nổ bay đi mất.
Lạc Bạch nắm trong tay thân súng, liên tục thôi động linh khí vào bên trong, mấy chục ngàn đạo phù triển liên tục được phác hoạ mấy chục ngàn đạo phù triện bên trên.
Dựa theo điển tịch miêu tả, phù văn chia hạ tru·ng t·hượng, tất nhiên Lạc Bạch chỉ có thể khắc ra được hạ phẩm phù văn, nhưng tốt ở chỗ hắn khắc được rất nhiều, vô tận linh khí khắc mấy chục ngàn đạo phù văn trải dài khắp nơi.
Thẳng tới lúc không còn chỗ để khắc thêm, Lạc Bạch mới ngừng lại, một đạo ánh sáng loé lên rồi biến mất, Lạc Bạch cầm theo v·ũ k·hí vừa luyện chế đi tới một nơi trống vắng.
. . .
Nam cảnh biên giới.
Cầm trong tay một thanh sáu nòng màu trắng bạc, một kiện v·ũ k·hí vượt thời đại.
Lạc Bạch cảm tượng một ngày nào đó, mấy chục tiên nhân cầm AK-47 bắn nhau trên trời là cảnh tượng hùng vĩ cỡ nào?
Sáu nòng này cùng với sáu nòng ở kiếp trước có chút khác biệt, kiểu dáng nhỏ gọn hơn bởi vì đã không còn băng đạn.
Lạc Bạch hơi thôi động ba phần mười phù triện, sáu nòng phát sáng chói mắt, từng đạo kim quang từ nòng súng bắn ra.
Thanh âm khủng kh·iếp vang lên, phi cầm tẩu thú bay tán loạn, trước mặt Lạc Bạch xuất hiện hố to, rộng chừng mấy chục dặm, tương đương với Địa giai luyện khí sĩ sử dụng toàn bộ lực lượng.
Xác nhận được uy lực của v·ũ k·hí, nếu như toàn lực phát động toàn bộ phù triển có lẽ sẽ sánh ngang với Nguyên Tiên cường giả, coi như một kiện chuẩn tiên khí.
Lạc Bạch duỗi lưng, loại v·ũ k·hí này đối với hắn có hay không cũng được, dù sao nơi này không có cường giả.
À không, đối với Lạc Bạch, toàn bộ Thương Hải giới không hề có cường giả.
Mỗi người một quyền là có thể giải quyết.
Lạc Bạch duỗi lưng, lập tức quay về Thái Huyền môn.
Đúng lúc hắn rời đi, bên dưới chiếc hố lộ ra một cỗ quan tài cũ kĩ, nắp quan tài chầm chậm mở ra, một đạo thân ảnh nhanh chóng thoát ra, ẩn vào màn đêm vô tận.
Về tới sơn phong, hắn thấy trước cửa nhà tranh có một phong thư do Minh Hiên để lại. Nội dung bên trong chỉ vẻn vẹn mấy chữ, đại khái là ngày mai tông môn có thi đấu, mời hắn đến tham dự.
Tông môn thi đấu mỗi mười năm tổ chức một lần, chỉ cần là đệ tử dưới một trăm tuổi đều có thể tham gia, mà toàn bộ chấp sự cùng trưởng lão cũng sẽ tới quan chiến, từ đó lựa chọn người có thiên phú nổi bật, chú trọng bồi dưỡng.
Vào mười năm trước, hắn cũng từng tham gia một lần, sau đó nhẹ nhàng quét ngang toàn trường nhận lấy hạng nhất.
Lạc Bạch cầm lấy phong thư thoáng suy tư một chút, nhớ tới Lạc Anh cũng là đệ tử của mình, mà bản thân hắn là thái sư thúc tổ của tông môn, như vậy Lạc Anh cũng tính là đệ tử, mà chức vị cũng rất cao.
Ngoại trừ Minh Hiên cùng Võ Anh, ai nhìn con chim này cũng phải xưng một tiếng sư thúc.
Lúc này cũng vừa vặn thời điểm Chí Tôn Bảo đến tu luyện, con hàng này vừa gia nhập không được mấy năm, lần này là lần đầu tiên hắn tham gia, lấy tu vi Hoàng giai trung kì thì cũng có thể tiến vào trước hạng mười.
Dù sao, Thái Huyền môn không phải đại tông phái gì, đệ tử tấn thăng Huyền giai có thể trực tiếp vào nội môn, hoặc là ở ngoại môn làm đạo sư. Nếu đột phá Địa giai hoặc Thiên giai chỉ đóng góp đủ tích lũy có thể đảm nhiệm làm trưởng lão, còn nếu trở thành Chân Tiên, như vậy trực tiếp bình khởi đàm tọa cùng với chưởng môn, trở thành thái thượng trưởng lão.
“Ngươi có tham gia tông môn thi đấu hay không?”-Lạc Bạch hỏi.
Chí Tôn Bảo nghe hắn hỏi như vậy, suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Thái sư thúc tổ yên tâm, ta sẽ không sử dụng tới bảo hạp.”
Lạc Bạch nghe vậy thì gật đầu, nhưng cũng quyết định sẽ theo sau, mặc dù đã nói với Minh Hiên, nhưng tên này thật sự quá mức không đáng tin, tốt nhất vẫn là bản thân tự đi.
. . .
Sáng hôm sau, toàn bộ Thái Huyền môn vang vọng lên từng hồi chuông, trên bầu trời lấp loé vô số đạo phi kiếm bay tới, biểu thị cho tông môn thi đấu sắp bắt đầu.
Trương Tiểu Phàm cúi đầu hướng về Minh Hiên nói:
“Sư phụ nên bắt đầu rồi.”
Minh Hiên gật đầu, ánh mắt nhìn về phía bên dưới quảng trường, hắn nhìn thấy từng cái đệ tử đều đang chờ đợi thi đấu bắt đầu.
“Đúng vậy, mau bắt đầu đi Minh Hiên.”
Đúng lúc này, Lạc Bạch ôm trong tay vò rượu, đứng tựa vào tường nhấp từng ngụm mà nói.
Minh Hiên đứng dậy, đạp lên hư không mà đi, phía sau có Ngao Huyền bay theo, phối hợp với bộ dáng tiên phong đạo cốt, không giận tự uy của hắn, khí thế mạnh mẽ không thể tưởng tượng.
“Thi đấu bắt đầu.”
Minh Hiên dứt lời, trọng tài ngay lập tức hô lên:
“Trận thứ nhất, Lạc Anh và Viên Hồng.”
“...”
Minh Hiên vốn đang rất bình tĩnh, nhưng nghe tới cái tên Lạc Anh thì giật mình không thôi, toàn bộ Thái Huyền môn này chỉ có một cái Lạc Anh duy nhất, là con chim vàng anh được Lạc Bạch nuôi.
Minh Hiên không thể tin vào tai mình, liền quay sang nhìn Lạc Bạch. Chỉ nhìn thấy Lạc Bạch vẫn không ngừng uống rượu, mỉm cười đầy ý tứ nhìn về Minh Hiên.
“Tiểu Bạch, đừng nói với ta là ngươi cho Lạc Anh tham gia thi đấu?” Minh Hiên hỏi, mắt mở to nhìn chằm chằm vào Lạc Bạch.
“Ngươi đoán?”
Bên dưới sân đấu, một đầu chim vàng anh từ đằng xa bay đến đáp xuống kêu to: “Ch·iếp.. ch·iếp.” mấy tiếng.
Viên Hồng đứng đó chừng mấy hơi thở mới hướng về trọng tài nói:
“Đối thủ của ta… ngủ quên rồi sao?”
Lúc này trọng tài mới hơi ngượng ngùng nói:
“Con chim vàng anh này là đối thủ của cậu.”
Toàn bộ người có mặt ở quảng trường nghe xong, vẻ mặt mộng bức, đối thủ của Viên Hồng vậy mà lại là một con chim?
“Như vậy sao?”
Viên Hồng cũng không có bất kì cảm giác gì, đối với hắn, cho dù địch nhân có là thứ gì thì cũng đều sẽ sử dụng toàn bộ lực lượng của mình.
Lạc Anh ngay lập tức bay lên cao, vòng tròn trên không trung. Viên Hồng lấy ra một kiện pháp khí cấp hai, liên tục chém xuống từng đạo kiếm khí mạnh mẽ. nhưng Lạc Anh nhanh nhẹn né tránh, lượn lờ bên trên bầu trời, cho dù kiếm khí có sắc bén như thế nào, chỉ cần không chạm được vào địch nhân thì xem như vô dụng.
Mỗi khi Viên Hồng chuẩn bị tung đòn, Lạc Anh lập tức phẩy cánh, phong mang xuất hiện làm Viên Hồng mất tập trung, khiến kiếm khí bị chệch đi khỏi hướng đi ban đầu.
Viên Hồng năm nay bốn mươi tuổi, tu vi Hoàng giai trung kì, vốn tưởng có thể tiến vào trong hạng mười, ai mà ngờ khi vừa bắt đầu đã gặp phải đối thủ như thế này.
Không phải là vì Lạc Anh quá mạnh, mà là bởi vì đây là lần tiên hắn đánh với đối thủ như thế này.
“Các ngươi nói đây thật là vàng anh sao?”
“Đừng nói là Hoàng giai trung kì, cho dù có là Hoàng giai hậu kì cũng không giải quyết được con vàng anh này.”
“Rốt cuộc là sủng vật của ai?”
“Nghe nói là đệ tử của thái sư thúc tổ.”
“...”
Từng giọng nói nghị luận về Lạc Anh vang lên, bọn hắn chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày nhìn thấy một đầu vàng anh đánh nhau với luyện khí sĩ, vậy mà còn chiếm thế thượng phong.
Lạc Anh bay v·út đến trước mặt Viên Hồng, sau đó lẻn ra sau lưng, vỗ cánh chém ra từng đạo phong mang, Viên Hồng không kịp phản ứng, bị đòn đánh của Lạc Anh đánh bại, cả người ngã xuống đất.
Trọng tài ngay lập tức hô to: “Lạc Anh chiến thắng.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!