Bắt Đầu Nhân Gian Vô Địch

Chương 2: Thần Phục


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chương 2: Thần Phục
Nửa tháng sau.
Trên một toà sơn phong hoang sơ, chỉ có một căn nhà tranh cũ kĩ.
Lạc Bạch vẫn còn lơ mơ ngủ, chưa kịp đánh răng rửa mặt thì một đạo lưu quang bay tới, đá văng cánh cửa đi.
“Sư đệ, đại sự tới!!”
“...”
“Nếu như ngươi không biết gõ cửa, có thể tùy ý mở, vì sao lần nào cũng phải sút cánh cửa của ta?”-Lạc Bạch bất lực nói.
Hắn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cánh cửa không khác gì cánh cửa vừa nãy, một đường quen thuộc lắp vào.
“Sư đệ, nói thật với ca, ngươi muốn rời bỏ tông môn, trở thành kiến trúc sư sao?”
“Ừm, thứ đầu tiên ta muốn xây là mộ cho huynh.”
“Khụ, không đùa nữa.”
“Có rắm liền thả, bằng không đừng làm phiền giấc ngủ của ta.”
Lạc Minh Hiên cười ha hả, để lộ bộ dáng nhàn vân dã hạc, tiên phong đạo cốt.
Loại hình tượng này, bất luận ai nhìn vào đều không khỏi cảm thán.
Một cái trích tiên tiêu sái ở trần gian cùng với tiên phong đạo cốt lão nhân, nhìn thế nào cũng là một tổ đội hoàn mỹ.
“Sáng hôm nay, Tô lão đầu đem theo mười vị Thiên giai luyện khí sĩ đến trước sơn môn, thể hiện thái độ muốn thần phục. Chuyện này nên tính thế nào?”
Mặc dù Thái Huyền môn là tiên môn mạnh nhất trong mười vạn dặm đổ lại, nhưng không đồng nghĩa với trong mười vạn dặm nơi này chỉ có một cái tiên môn.
Kỳ thực, xung quanh đây còn có sáu cái võ đạo thế gia cùng hai tiên môn khác, lần lượt là Minh Hoả môn, Cầm Linh tông.
Sáu võ đạo thế gia, mỗi ba năm đều sẽ đưa để tử mình đến tiên môn khảo thí.
Hai toà tiên môn khác cũng từng có Chân Tiên đi ra, nhưng thời điểm đó, Thái Huyền lão nhân đã là Nguyên Tiên cường giả, tùy ý chèn ép cả hai.
Về sau, cả ba vị tiên môn lão tổ đi ngăn cản thú triều xâm nhập Nam cảnh.
Hai c·hết, một trọng thương.
Sau khi Thái Huyền lão nhân c·hết, Thái Huyền môn mặc dù vẫn là tông môn mạnh nhất trong cả ba, nhưng bởi vì nguyên nhân không có Chân Tiên cường giả toạ trấn, Minh Hoả môn cùng Cầm Linh tông liên thủ với nhau, miễn cưỡng ngang ngửa Thái Huyền môn.
Ai mà ngờ, Thái Huyền lão nhân vừa đi chưa được hai mươi năm, lại đi ra một cái Minh Hiên.
Đối với thái độ của Minh Hiên, bọn hắn có chút không biết được.
Bởi vì từ sau khi lão tổ của cả ba tiên môn c·hết đi, bọn hắn gần như không còn một chút liên lạc gì với nhau.
Thậm chí Cầm Linh tông cùng Minh Hoả môn còn ở trong bóng tối chèn ép đệ tử của Thái Huyền môn.
Mà Tô Huyền của Minh Hoả môn tại sáu mươi năm trước, từng cùng Võ Anh tranh đoạt một đoá cấp sáu tiên dược, súyt nữa đem Võ Anh g·iết c·hết.
Từ đó về sau, mối quan hệ của Minh Hoả môn cùng Thái Huyền môn vô cùng vi diệu, hiện nay Minh Hiên đột phá, ai mà biết tôn đại phật này có muốn triệt để giải quyết nhân quả hay không?
Suy tư nửa tháng, cuối cùng Tô Huyền đưa ra quyết định, trực tiếp thần phục Thái Huyền môn.
Cốt linh của hắn bây giờ đã là tám trăm tuổi rồi, trên người ám thương vô số, mà thiên tư cũng không phải quá tốt, hắn cách thời điểm thọ nguyên cạn kiệt cũng không bao xa.
Muốn vượt qua thành tiên kiếp, chỉ sợ không tới ba thành.
Mà hắn dẫn động tiên kiếp, nhiều nhất cũng chỉ được Tam Cửu hiên kiếp.
Tam Cửu Chân Tiên, chỉ có thể đi vào hàng kém cỏi nhất.
Cho dù hắn có thành tiên, đối mặt Minh Hiên cùng một đầu cấp bốn giao long, như vậy chạy còn khó nói gì chiến thắng.
Bản thân vẫn nên thành thành thật thật đầu hàng.
Mình c·hết thì cũng thôi, không thể để Minh Hoả môn cùng với vô số môn nhất bại hoại trong tay mình được.
“Đối với loại chuyện này, ngươi cùng Võ sư huynh cứ tùy ý bàn với nhau. Ừm, nhìn nội tình Minh Hoả môn cùng với Thái Huyền môn chúng ta không kém bao nhiêu. Có thể đào ra tài nguyên đủ để Võ sư huynh đột phá Chân Tiên.”
“Nghe nói Minh Hoả lão tổ có để lại một đoá lục phẩm tiên hoả, nếu Võ Anh hắn có thể mượn nhờ tiên hoả rèn luyện nhục thân, biết đâu chừng có thể tiến cấp Niết Bàn nhị trọng, nhục thân thành tiên. Như vậy, hẳn là có thể dẫn xuống Lục Cửu thiên kiếp. Thành tiên về sau, mặc dù không so được với Chân Tiên hoàn mỹ như ngươi, nhưng tiềm lực đầy đủ đi tới Nguyên Tiên, nếu đủ cơ duyên thì còn có thể chứng bất hủ Kim Tiên đạo quả.”
“Tốt, như vậy thì tốt.”-Minh Hiên gật gật đầu.
Nói rồi, Minh Hiên cười khặc khặc đầy bỉ ổi, hướng về phía sơn phong của Võ Anh mà bay đi.
Lạc Bạch nhìn một màn này, trong lòng thầm niệm cho Võ sư huynh một trăm câu bình an.

Bạn đang đọc bộ truyện Bắt Đầu Nhân Gian Vô Địch tại truyen35.shop

“Xú Tử, buổi sáng vui vẻ.”
Lạc Bạch cùng một đầu vàng anh chào hỏi.
Xú Tử nguyên bản là một con vàng anh, ba năm trước bị đại bàng t·ấn c·ông, rơi xuống sơn phong của hắn.
Mà Lạc Bạch cũng tốt bụng, dùng một giọt linh tửu đầy ấp linh khí để chữa thương cho nó.
Điều tốt là Xú Tử hoàn toàn khoẻ mạnh, còn đang dần dần tiến cấp thành yêu thú.
Mặt xấu là, Xú Tử bị hắn dạy hư, nghiện rượu rồi.
Thấy Lạc Bạch xuất hiện, Xú Tử lập tức bay tới bầu rượu bên hông hắn, dùng mỏ của mình liên tục đập vào bình rượu.
Lạc Bạch trầm mặc, hắn bỗng nhiên muốn quay ngược thời gian, nếu có thể quay về khi trước, hắn thà mất thời gian đi kiếm Minh Hiên tìm một viên đan dược còn hơn là dùng linh tửu để cứu con chim này.
Rượu trên người hắn toàn là lấy từ chỗ Võ Anh cùng Minh Hiên, mà mỗi lần muốn có một ít rượu, hắn liền phải là rất nhiều việc cho cả hai.
Hắn không nguyện ý chia sẻ linh tửu của mình cho bất kì ai, nhưng hắn lại là người dẫn Xú Tử đi tới con đường này.
“Mẹ nó, sư phụ, người vì sao không để lại cho ta nhiều rượu một chút.”
Lạc Bạch thầm than một tiếng rồi sau đó cũng đưa cho Xú Tử một giọt linh tửu mười năm.
Đây cũng không phải là bởi vì Lạc Bạch tiếc linh tửu, chỉ là bởi vì Xú Tử không cách nào tiếp nhận linh tửu năm mươi năm, trăm năm. Càng đừng nói ngàn năm tiên tửu trở lên.
Tại toà sơn phong này, mặc dù không có linh khí nồng đậm, nhưng lại có cảnh đẹp vô cùng. Sơn phong hướng thẳng về mặt trời, phía dưới là một mảnh rừng nguyên sinh, nuôi một chút cấp một, cấp hai yêu thú.
Thời điểm hắn không có việc gì để làm, sẽ đi xuống phía dưới, bắt lấy vài đầu yêu thú để làm đồ nhắm khi uống rượu.
Lạc Bạch nằm dài trên đá, bên cạnh còn có Xú Tử đã say từ lâu.
“Ừm, thời tiết hôm nay đẹp thật, là một ngày phù hợp để uống rượu.”-Lạc Bạch tuỳ tiện tìm cho mình một cái lí do.
Ở kiếp trước, cả đời hắn chưa từng tiếp xúc với rượu bia. Là công dân gương mẫu mẫu mực, sinh sống bình bình ổn ổn cho đến cuối đời.
Nếu như có cái gì bi thương thì không có, nhưng tiếc thương hẳn là có một ít.
Hắn là cô nhi, gần như chưa từng nhận được yêu thương từ phụ mẫu, hắn chưa từng uống rượu, hắn không có người yêu.
Xuyên tới Thương Hải giới, mặc dù vẫn là cô nhi, nhưng may mắn được Thái Huyền lão nhân thu nhận, còn có hai cái sư huynh cùng với tình thương của sư huynh đệ đồng môn, xem như hoàn thành một cái tiếc nuối.
Thẳng đến khi năm tuổi, hắn được sư phụ cho nếm thử mùi vị của linh tửu, kể từ ngày hôm đó, hắn chính thức trở thành tửu quỷ.
Linh tửu, tiên tửu đều dùng thiên tài địa bảo luyện chế, ủ mấy chục năm, trăm năm thậm chí cả ngàn năm trở lên. Ngoại trừ thơm ngon còn có tác dụng cực kì lớn đối với tu hành.
Bất quá, những tác dụng này đối với Lạc Bạch có cũng được, mà không có cũng không sao.
Hắn căn bản chỉ là thích uống rượu mà thôi.
“Ch·iếp…ch·iếp…”
“Ồ, Xú Tử chưa phải là cấp một yêu thú vậy mà linh trí có thể so sánh với một chút cấp ba yêu thú rồi sao?”
“Yêu thú? Không, hẳn là linh thú.”
Yêu thú cùng linh thú chỉ cách nhau một chữ, nhưng ý nghĩa lại chênh lệch vô cùng.
Yêu thú nguyên bản cùng dã thú không khác biệt bao nhiêu, chỉ có khi vượt qua thành Tiên kiếp mới sinh ra linh trí hoàn toàn, mới có khả năng hoá hình.
Mà linh thú lại tựa hồ cao hơn yêu thú một bậc, thông thường sẽ là thần thú trấn tông, tỉ như Ngao Huyền của Minh Hiên.
Linh thú, tương lai thành tiên vô cùng dễ dàng.
Thế là Lạc Bạch duỗi ngón tay, đặt trước mặt Xú Tử.
Một đoá hồng vân hiện ra đi vào trong người Xú Tử, Xú Tử cũng run lên một cái, khí tức tựa hồ tăng lên một đoạn nhỏ.
“Thái Huyền kinh, đây là chủ tu công pháp của Thái Huyền môn chúng ta. Cố gắng tu luyện, hẳn là có thể trong vòng ba mươi năm sinh ra linh trí hoàn toàn, có hi vọng đột phá Chân Tiên trước ba trăm tuổi.”
“Hahaa.”-Lạc Bạch cười vui vẻ một tiếng.
Sau đó lại cầm lấy vò rượu, thoải mái uống mấy ngụm rồi lại thả lỏng mà nằm ngủ trên tảng đá.
. . .
Canh ba nửa đêm.
Lạc Bạch bị một cơn gió lạnh thổi qua làm tỉnh giấc.
Đối với người tu hành như hắn, cơn gió như thế nào vốn là không có gì.
Nhưng hôm nay, bên trong lại ẩn chứa một luồng khí tức vi diệu. Hắn sợ Xú Tử sẽ bị luồng khí tức này làm khó chịu, thế là Lạc Bạch điểm lên người Xú Tử một đạo kim quang, để nó thuỷ hoả bất xâm.
“Nguyệt Quang chi khí?”

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bắt Đầu Nhân Gian Vô Địch, truyện Bắt Đầu Nhân Gian Vô Địch , đọc truyện Bắt Đầu Nhân Gian Vô Địch full , Bắt Đầu Nhân Gian Vô Địch full , Bắt Đầu Nhân Gian Vô Địch chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top