Chương 20: Hẹn Gặp Trên Võ Đài
Thời gian thấm thoát đi qua ba ngày, chỉ còn đâu đó mấy trăm đệ tử, Lạc Anh tại ngày hôm trước gặp phải một vị đệ tử Hoàng giai hậu kì đánh bại, xếp trước hạng thứ năm trăm.
Chí Tôn Bảo thì khá hơn, tới bây giờ vẫn còn lưu lại chưa b·ị đ·ánh bại. Nếu không có gì bất trắc, có lẽ có thể tiến vào trước năm mươi, thậm chí là mười.
“Tiểu Bạch, ngươi cảm thấy Diệp Sở Phong thế nào, ta cảm thấy hắn có chút kì quái.”
“Ồ?”
Lạc Bạch hơi bất ngờ, lão gia gia của Diệp tử cũng là một vị hàng thật giá thật Kim Tiên đỉnh phong, cho dù ngã xuống nhiều năm, nhưng không phải Chân Tiên có thể nhìn ra sâu cạn, vậy mà lại bị Minh Hiên ẩn ẩn nhìn ra một tia quái dị.
“Xác thực có chút quái dị, nói Tiểu Phàm đưa tới thông tin của hắn cho ta.”
Lạc Bạch nói xong lập tức trở về sơn phong, làm chút đồ ăn, nhấm nháp linh tửu chờ đợi Trương Tiểu Phàm tới.
“Sư thúc, tài liệu của ngài đây.”
Trương Tiểu Phàm đưa tới một trương ngọc giản lưu lại toàn bộ tin tức của Diệp Sở Phong, từ xuất thân cho đến mấy chục năm kinh lịch tại Thái Huyền môn.
Diệp Sở Phong đã cắm dùi tại tông môn ngay cả trước khi Lạc Bạch xuyên qua tới đây, bằng hữu đồng niên của hắn hoặc là hoá thành cát bụi, hoặc là đã tấn thăng đạo sư, chấp sự từ lâu.
Hắn vẫn như cũ là một cái ngoại môn đệ tử, nếu không phải vì bản thân hắn làm đủ cống hiến cho tông môn thì có lẽ cũng bị trục xuất từ lâu.
Lúc này, Trương Tiểu Phàm cảm thấy kì quái, vì sao Lạc sư thúc lại điều tra Diệp sư đệ, hắn đánh liều hỏi:
“Vì sao phải điều tra hắn?”
“Tiểu Phàm chớ nóng vội, rất nhanh ngươi sẽ biết.”-Lạc Bạch mỉm cười nói.
Trương Tiểu Phàm nhìn thấy Lạc Bạch không muốn giải thích, bản thân cũng không tiếp tục tra hỏi. Hàn huyên thêm vài câu, hắn cũng quay người rời đi.
“Thật sự là cầm trúng kịch bản nhân vật chính rồi sao?”
Diệp Sở Phong, năm nay sáu mươi sáu tuổi, gia nhập Thái Huyền môn lúc mười chín tuổi cùng với thanh mai trúc mã Liễu Khuynh Yên.
Thời điểm ban đầu, mặc dù năm năm không đột phá được nhưng Liễu Khuynh Yên vẫn cổ vũ hắn, thẳng tới lúc hai mươi năm không có một chút tiến triển, Liễu Khuynh Yên cũng đành bất lực kết đạo lữ cùng một vị sư huynh nội môn.
Về phần Diệp Sở Phong, ban đầu rất đau khổ, sau đó đi ra bên ngoài lịch luyện hai năm, lúc trở về thân thể trọng thương, mất nửa năm mới khôi phục, về sau thường xuyên làm ra hành động kì lạ, thẳng tới sơn môn thi đấu năm nay, cất lên một tiếng hót kinh người.
Ẩn nhẫn mấy chục năm, dưới sự chỉ bảo của lão gia gia, chí ít cũng phải làm một cái Địa giai luyện khí sĩ rồi.
Đối với vấn đề này, Lạc Bạch cũng không quan tâm, miễn là Diệp Sở Phong không làm gì thương thiên hại lí, hắn cũng lười đi quản.
“Đúng rồi, dựa theo kịch bản thì có phải trong trận chung kết hắn sẽ bị một cái trưởng lão nào đó nhắm tới hay không?”
“Được rồi, phá lệ ngày mai lại đến xem chung kết vậy.”
Lạc Bạch nhấp từng ngụm linh tửu, hắn vốn không định đi xem chung kết ngày mai, không còn gì đáng để xem nữa, nhưng nhìn trên phân lượng của “nhân vật chính” hắn buộc phải đi xem.
Có lẽ là hai cái khí vận chi tử đánh nhau cũng nên, không biết là Diệp Sở Phong hay là Chí Tôn Bảo đây?
Một đêm trôi qua cực kì nhanh, sáng sớm lại tới, ánh nắng ấm áp bao phủ toàn bộ Thái Huyền môn, Lạc Bạch ngồi bên cạnh Trương Minh Hiên, hai mắt khẽ nhắm lại mà ngủ.
Đi được tới đây hoặc là nội môn đệ tử, hoặc là ngoại môn thiên tài, điểm chung là ở việc bọn hắn kém nhất cũng là Hoàng giai trung kì, mạnh nhất có tới mấy vị Huyền giai trung kì.
“Trận đầu tiên, Chí Tôn Bảo và Tôn Khương.”
Nghe tới cái tên Chí Tôn Bảo, Lạc Bạch cũng từ từ mở mắt ra, hơi chút lộ ra hứng thú, trên tay cầm một vò trăm năm linh tửu.
Chí Tôn Bảo bước lên võ đài, trên người mặc bạch y, thoáng lộ ra khí chất ngút trời, ánh mắt cao ngạo mà lạnh lẽo cộng thêm bộ dáng không khác gì từ trong tranh đi ra.
Đối mặt với hắn là một vị nội môn đệ tử, tu vi cũng là Hoàng giai cực hạn, chỉ thiếu nửa điểm là có thể đột phá Huyền giai, thực lực so với Vương Nhạc tương đương.
“Đánh.”-Tôn Khương lạnh lùng nói.
Chí Tôn Bảo ngưng tụ linh lực vào hai quyền, nhanh chóng đánh thẳng vào ngực đối thủ, không khác gì lúc đánh với Vương Nhạc.
Quyền cước v·a c·hạm, không khí vang lên thanh âm cuồng phong gào thét.
Vương Nhạc ngồi dưới khán đài khẽ bật cười, giọng hơi chế giễu Tôn Khương.
“Chậc, Tôn sư huynh lần này thất bại dưới tay tân đệ tử.”
Nhục thân hung mãnh như Vương Nhạc còn không dám lấy cứng đối cứng cùng Chí Tôn Bảo, nói gì đến Tôn Khương.
Chỉ nghe thấy xương cốt kêu “răng rắc” một tiếng, hai tay của Tôn Khương bị gãy vài đoạn xương, hắn hét lên một tiếng, lui lại mấy bước.
Hắn kéo dài khoảng cách, cố gắng thi triển toàn bộ thuật pháp, nhưng cho dù có như thế nào vẫn bị Chí Tôn Bảo một quyền đánh tan, thẳng tới lúc không còn đường lui hắn mới la to:
“Ta đầu hàng!!”
Chí Tôn Bảo đang định đánh tiếp một quyền thì nghe thấy Tôn Khương chịu thua, nắm đấm đến trước mặt của Tôn Khương thì ngưng lại, một trận gió thổi mạnh đem linh hồn gã đi dạo quỷ môn quan một vòng rồi trở về Thái Huyền môn.
Lúc này hắn mới hiểu cảm giác của Vương Nhạc, cái gì gọi là thực lực tuyệt đối, mạnh đến biến thái.
Đánh cho đệ tử Hoàng giai cực hạn đến mức nhận thua đã có thể chứng minh được thực lực của Chí Tôn Bảo, cũng hiện rõ sự khác biệt của công pháp cấp cao cùng công pháp phổ thông.
Không phải là bởi vì Tôn Khương quá yếu, mà là bởi vì Thôn Nguyệt Thiên Công quá sức mạnh mẽ.
Sơn môn thi đấu kết thúc, Lạc Bạch quyết định sẽ chỉnh sửa Thái Huyền kinh một phen.
Ban đầu bộ công pháp này được Thái Huyền lão nhân biên ra lúc hắn mới chỉ là một cái Thiên giai luyện khí sĩ, về sau mặc dù cũng có chỉnh sửa, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể bồi dưỡng Chân Tiên mà thôi.
Đối với Lạc Bạch, loại công pháp gân gà này muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, bên trong bảo các của Yết gia không thiếu.
“Trận thứ hai, Diệp Sở Phong và Liễu Khuynh Yên.”
“Gặp mặt tình nhân cũ sao?”-Lạc Bạch bất giác mỉm cười.
Sáu mươi năm đối với phàm nhân là gần hết cuộc đời, đối với người tu hành bất quá cũng chỉ là một cái chớp mắt.
Liễu Khuynh Yên đột phá Huyền giai hai mươi năm trước, trở thành đạo sư trong tông môn, mặc dù năm nay cũng đã sáu mươi tuổi hơn, nhưng thường xuyên phục dụng linh quả, trú nhan đan, vẫn lưu lại bộ dáng tuyệt diễm chừng ba mươi tuổi.
Đối mặt Liễu Khuynh Yên, trong lòng Diệp Sở Phong chập chờn mấy tia, đối với nữ nhân này hắn vừa hận vừa yêu, hắn lấy hết can đảm mà khẽ nói:
“Yên nhi, chúng ta có thể trở về không?”
Liễu Khuynh Yên vẻ mặt sừng sờ, nàng không nghĩ hắn có thể nói ra loại lời này, đoạn kí ức năm mười mấy hai mươi tuổi bất tri bất giác xuất hiện.
“Diệp ca ca, đợi ta lớn sẽ cưới huynh.”
“Diệp ca ca, cố gắng lên, ta tin huynh sẽ có thể đột phá.”
“Diệp Sở Phong, tạm biệt...”
Nàng thở dài, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, giọng nói không cảm xúc.
“Diệp Sở Phong, chúng ta kết thúc lâu rồi.”
“Tốt.”
Thân thể Liễu Khuynh Yên rung động, cả người bay lên không trung, kiếm trong tay chém xuống từng cánh hoa đào.
Diệp Sở Phong không lùi mà tiến, nắm đấm liên tục đánh ra.
Mặc cho kiếm pháp hoa lệ, mặc cho từng đạo thuật pháp, độn pháp, thậm chí là cả huyễn thuật được tung ra, Diệp Sở Phong từng quyền, từng quyền đánh tan hết.
Phong cách chiến đấu không khác gì với Chí Tôn Bảo, chỉ có càng thêm thô bạo.
Đứng trước thế công như vậy, Liễu Khuynh Yên không cách nào tiếp nhận, thân thể như chiếc thuyền nhỏ giữa đại dương, bị s·óng t·hần vùi dập không thể làm gì.
Một quyền cuối cùng tung ra, Liễu Khuynh Yên bay xuống khỏi võ đài, gương mặt hơi sững sờ, còn đem theo một tia vui mừng nhưng rất nhanh bị giấu đi.”
“Diệp ca ca, huynh có đột phá.”-Liễu Khuynh Yên chôn giấu tâm tình vào đáy lòng.
“Liễu Khuynh Yên, ta chiến thắng.”-Diệp Sở Phong vô tình nói ra.
Đúng lúc này, một nam tử khoác thanh y đi ra, trong tay cầm một phiến quạt, hắn nhanh chóng đỡ Liễu Khuynh Yên đứng dậy, còn cẩn thận đưa cho nàng một viên liệu thương đan.
“Khuynh Yên, nàng không sao chứ.”
“Ta không có việc gì, đa tạ Dịch ca quan tâm.”-Liễu Khuynh Yên lắc đầu.
Nhìn thấy Liễu Khuynh Yên không có việc gì, Chu Dịch mới thở phào, sau đó nhìn Diệp Sở Phong nói:
“Diệp huynh đệ, ta chờ ngươi trên võ đài.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!