Chương 3: Chí Tôn Bảo
Toà sơn phong này của Lạc Bạch nằm ở nơi vắng vẻ của Thái Huyền môn, lại tăng thêm việc linh khí nơi này kém cỏi vô cùng. Ngoại trừ đám người Minh Hiên, Võ Anh cùng Trương Tiểu Phàm, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người khác đi tới chỗ này.
“Thân hình mảnh mai, chỉ tiếc, là nam tử.”
Hắn có thân hình gầy yếu, tóc buộc dài, sau lưng giắt theo một chiếc bảo hạp.
“Bảo hạp kia có thể hấp thụ Nguyệt Quang chi khí?”
Lạc Bạch gật gật đầu một cái, hắn có thể nhìn ra, thiếu niên trước mặt mình có chút bất phàm.
Mà ở đối diện, thiếu niên dường như đã cảm nhận được ánh mắt của Lạc Bạch.
Từ trong tu luyện cấp tốc biến thành tư thế t·ấn c·ông, bảo hạp sau lưng phóng ra một thanh phi kiếm, tựa hồ chỉ cần Lạc Bạch khẽ động đậy, sẽ trực tiếp b·ị c·hém một nhát.
“Ngươi là ai?”
“Ta là ai thì có quan hệ gì với ngươi? Ngược lại, ngươi là ai?”-Lạc Bạch dùng ánh mắt của mình nhìn chằm chằm thiếu niên.
“...”
Thiếu niên kìm nén xúc động muốn đánh người.
Kinh tởm. Một cái nam nhân lại nhìn một cái nam nhân khác với ánh mắt như vậy, kinh tởm đến cực độ.
“Ngươi nhớ kỹ ta, ta gọi Chí Tôn Bảo!”
Nói xong, hắn đạp lên phi kiếm, rời khỏi sơn phong này.
“Chí Tôn Bảo? Vậy kiện thần khí kia hẳn là Nguyệt Quang bảo hạp? Thật không biết thế gian này có tồn tại Tử Hà tiên tử hay không?”
Lạc Bạch cười tiêu sái, cầm lấy vò rượu uống mấy ngụm rồi ngủ th·iếp đi.
. . .
Lạc Bạch vươn vai một cái, từ trong giấc ngủ tỉnh dậy.
Hắn bỗng nhớ tới Chí Tôn Bảo đêm qua, thiếu niên kia có khi nào lại là nội ứng đến từ Cầm Linh tông?
Dù sao, quan hệ của Thái Huyền môn cùng với Minh Hoả môn và Cầm Linh tông cũng không tốt đẹp gì, cả ba đều có nội ứng của riêng mình.
Bất quá, Minh Hoả môn đã đầu nhập vào Thái Huyền môn. Xem như loại trừ được một mối nguy hại.
Bây giờ chỉ còn lại Cầm Linh tông, nhưng hắn cũng không tin tưởng loại tông môn hạ đẳng như Cầm Linh tông lại có công pháp có thể hấp thụ Nguyệt Quang chi khí.
Vả lại, một cái Hoàng giai luyện khí sĩ, cho dù có là nội ứng, cũng không có khả năng lật ra sóng gió to lớn gì.
Thương Hải giới hệ thống tu hành chia làm luyện khí sĩ tứ giai: Hoàng, Huyền, Địa, Thiên.
Thẳng tới khi độ qua thành tiên kiếp lại phân làm thất cảnh: Chân Tiên, Nguyên Tiên, Kim Tiên, Thái Ất Kim Tiên, Đại La Kim Tiên, Bán Thánh, Hỗn Nguyên Đạo Cảnh.
Hoàng giai luyện khí sĩ tự nhiên là thấp nhất, Hỗn Nguyên Đạo Cảnh lại là cao nhất.
Ở loại địa phương xa xôi này của Thái Huyền môn, có một cái Nguyên Tiên cảnh Thái Huyền lão nhân đã có thể xưng hùng xưng bá. Về phần Kim Tiên cùng Thái Ất Kim Tiên, loại cường giả có thể di sơn hải đảo, trích tinh hái nguyệt, đại nhân vật này ngoại trừ tứ đại tông môn cùng thất gia ra thì rải rác không được mấy vị.
Mà hướng lên trên, chỉ sợ đều tập trung ở Trung châu địa vực đầy thần bí.
“Ồ, Xú Tử đã là cấp một linh thú rồi?”-Lạc Bạch cảm thấy khí tức của Xú Tử tăng vọt một đoạn nhẹ.
Lạc Bạch mỉm cười, lấy ra ba giọt hai mươi năm linh tửu đưa cho Xú Tử.
“Ch·iếpppp.”
Xú Tử kích động nhận lấy ba giọt linh tửu, lại dùng hai canh giờ mới hoàn toàn luyện hoá được một giọt.
Mà Lạc Bạch ở bên cạnh cũng không có tiếp tục cung cấp thêm linh tửu, hắn không muốn Xú Tử bởi ỷ lại vào linh tửu để tu luyện, về sau thiếu khuyết linh tửu sẽ tạo thành một chuyện bi thương.
“Sớm ngày hoá hình, ta đem ngươi đi tìm rượu thật ngon.”
“Xú Tử, Xú Tử… nếu đặt cho sủng vật còn được. Chẳng qua, ngươi bây giờ đã tính là đồ đệ của ta, đem theo danh tự này ra ngoài, vi sư có chút mất mặt.”
Vàng anh nho nhỏ dùng mỏ của mình cặm cụi xuống đất, xiêu xiêu vẹo vẹo viết ra hai chữ: “Lạc Anh.”
“Lạc Anh? hoa rơi? Theo họ của ta sao? Cũng tốt, chỉ là ai đã dạy con chim này viết chữ?”-Lạc Bạch thầm nghi hoặc một cái.
“Tu luyện thật tốt, vi sư đi tìm sư bá của ngươi.”
Lạc Bạch đạp lên tường vân, thẳng tiến về chưởng môn phong mà tới.
Trên đường đi, vô số đệ tử lần đầu nhìn thấy hắn, hai con mắt thiếu chút thì rơi ra ngoài.
“Trên đời này vì sao có người so lão tử soái?”
“Ta muốn sinh con cho hắn.”
“Ngươi mẹ nó là nam nhân mà?”
“Ai bảo nam nhân không thể có con?”
“..”
Loại cảnh tượng này Lạc Bạch rất quen thuộc, trên danh nghĩa hắn chính là thái sư thúc tổ của toàn bộ Thái Huyền môn. Nhưng tính theo tuổi tác, hắn gần như là trẻ tuổi nhất.
ẦM ẦM!!
“Lại nổ?”
Lạc Bạch nhìn cột khói bốc lên từ chưởng môn phong, trong lòng gần như đã có đáp án.
Thế là hắn bay tới phía trước, bắn ra một đạo kim quang, dọn sạch cột khói kia.
Tại trên đỉnh núi, hắn nhìn thấy Ngao Huyền đang nằm hấp hối trên mặt đất.
Ngay tại giữa thân thể còn xuất hiện sáu cái cánh màu vàng kim.
“Ngao Huyền, ngươi có cánh khi nào vậy?”
“Chỉ là rất đẹp.”
“Ngao…”-Ngao Huyền yếu ớt kêu lên một tiếng.
Lạc Bạch nhìn một màn này, cười ha hả mấy tiếng. Sau đó bắn ra một đạo kim quang, dung nhập vào thân thể Ngao Huyền, từ từ chữa trị thương thế cho hắn.
“Haha… khoẻ rồi, ta khoẻ rồi.”
“Khụ? Ngươi vừa nói tiếng người?”
“Ngao? Ta biết nói tiếng người?”
“Mẹ nó, vì sao Yêu Huyết đan tự sáng tạo của ta lại khiến Ngao Huyền mọc ra sáu cái cánh, thậm chí còn biết nói tiếng người?”
Minh Hiên từ trong phế tích đi ra, đạo bào trắng tinh trên người bị cháy xén, còn toát ra mùi nồng đậm của đan dược.
“Ngươi xác định đây là Yêu Huyết đan chứ không phải Biến Dị đan?”
Yêu Huyết đan, một loại phổ thông đan dược của Thương Hải giới.
Cho dù không phải luyện đan sư, cũng có thể dễ dàng chế ra một viên hạ phẩm Yêu Huyết đan.
Yêu Huyết đan tài nguyên luyện chế chỉ cần một ngọn Yêu Huyết thảo mà thôi.
Lạc Bạch sững sờ nhớ lại, hình như vừa nãy, Minh Hiên hắn nói ba chữ “tự sáng tạo” thì phải?
“Ngươi cho thứ gì vào đan lô?”
“Tinh huyết của ta, một viên yêu đan cấp năm của Đằng Xà nhất tộc, một tia cứu cực lôi kiếp, ba ngọn trăm năm Yêu Huyết thảo, một đoá Thanh Liên cấp bốn.”
“...”
Lạc Bạch cả đời chưa từng luyện đan, nhưng hắn không nghĩ những thứ này có thể kết hợp với nhau.
Chỉ là nhìn Ngao Huyền biến dị như thế này, Yêu Huyết đan tự sáng tạo của Minh Hiên dường như có chỗ tốt.
Huyết mạch của Ngao Huyền cùng Đằng Xà kết hợp lại, thậm chí còn thăng hoa một bậc.
Ngao Huyền vốn chỉ là một đầu lục xà tu luyện, ngưng tụ thành một giọt long huyết hoá thân giao long, không có được long tộc huyết thống chân chính. Nhưng huyết mạch của Ngao Huyền bây giờ đã biến dị, tiềm lực ngang ngửa với một vài đầu Chân Long rồi.
Mà loại tạo hình này của Ngao Huyền làm Lạc Bạch không khỏi liên tưởng đến thượng cổ thần thú Chúc Long trong kiếp trước.
Mặc dù tu vi không thay đổi, nhưng nương theo huyết mạch biến dị, một số ký ức truyền thừa đang dần dần hiện ra trong đầu của hắn.
An tĩnh bế quan mấy chục năm, hắn có lòng tin đột phá cấp năm.
Thậm chí, hắn mơ hồ bản thân dẫn xuống thành tiên kiếp không dưới bảy đạo.
Yêu thú thông thường vượt qua thành tiên kiếp mặc dù cũng có linh trí nhất định, nhưng hoá hình thì vô cùng hiếm khó. Bất quá, Ngao Huyền kế thừa Long tộc huyết mạch, đã sớm siêu việt phổ thông yêu thú, chạm tới ngưỡng cửa linh thú.
Thậm chí nếu có cơ duyên đầu đủ đem theo Chân Long cùng Đằng Xà hai loại huyết mạch kết hợp, trở thành một đầu cấp bảy tiên thú cũng là việc trong khả năng.
“Khặc khặc, hoá hình về sau, lão tử có thể đi tới phàm trần thanh lâu tận hưởng một phen.”-Ngao Huyền xuất hiện suy nghĩ hèn mọn trong lòng.
“Ồ, quên mất. Ngươi tới tìm ca có việc gì?”
“Vàng anh, à không, đồ đệ của ta vừa đột phá cấp một linh thú.”
“Vàng anh? Đồ đệ? Là con chim kia?”
“Ừm, gọi Lạc Anh.”
“Ta nhớ tháng trước gặp mặt, nó vẫn chỉ là một con chim bình thường thôi mà?”
“Ngươi cho nó uống linh tửu?”
Minh Hiên giơ tay, vứt ra một mai nhẫn trữ vật cho Lạc Bạch, sau đó khẽ nói:
“Tài nguyên bên trong này đủ để tu luyện tới cấp bốn, còn có một ít tâm đắc của ta, còn có một ba bình tinh huyết của Ngao Huyền. Cầm lấy đi.”
“Có thể cho thêm chút rượu hay không?”
“Lăn.”
. . .
Lạc Bạch lần đầu tiên cảm thấy phiền phức, thiếu niên hôm qua lại trở về nơi này tu luyện.
“Tên nhóc này xem chỗ ta nằm ngủ thành địa phương tu luyện rồi sao?”
Nơi này mặc dù không có linh khí nồng đậm, nhưng chắc chắn là địa phương đón nắng hưởng trăng số một của Thái Huyền môn.
Đối với loại tu hành giả hấp thụ Nguyệt Quang chi khí như hắn thì không khác gì thánh địa.
Theo ánh mắt của Lạc Bạch, một đêm ngồi đây tu luyện có thể sánh bằng nửa tháng khổ tu.
Đã như vậy, hắn cũng không làm phiền thiếu niên kia.
Lần này, Lạc Bạch thu liễm khí tức lại, gần như tan biến. Cho dù có là Minh Hiên đi tới đây cũng không cách nào cảm ứng được khí tức của hắn, nói gì tới một cái Hoàng giai luyện khí sĩ?
“Ồ, đã đi tới Hoàng giai sơ kỳ cực hạn rồi sao?”
Nguyệt Quang chi khí từ bên ngoài bị bảo hạp phía sau lưng hấp thụ, sau đó lại truyền vào người của thiếu niên.
Cứ như thế lặp đi lặp lại hai canh giờ, khí tức dần dần biến đổi, từ Hoàng giai sơ kỳ đỉnh phong đi vào Hoàng giai trung kì.
Cứ tiếp diễn thêm chừng nửa canh giờ, Chí Tôn Bảo mới thở phào một hơi, cảnh giới đột phá đã ổn định, cứ theo tốc độ thế này, hai năm về sau hắn tất tiến Huyền giai.
Đặt tại Thái Huyền sơn, Hoàng giai trung kì không tính là thứ gì, chỉ có thể làm đệ tử bình thường nhất.
Nhưng ở độ tuổi của hắn thì đã tính tiểu thiên tài.
“Ừm, quên mất, tiểu tử này cốt linh chưa quá ba mươi, mà chỉ còn cách mấy ngày nữa mới tân thu đệ tử ba mươi năm một lần. Chí Tôn Bảo là đệ tử của vị trưởng lão nào?”
“Cũng chẳng sao, thiên tư của hắn cũng rất tốt, so với Tiểu Phàm còn cao hơn mấy đoạn. Chú tâm bồi dưỡng, Chân Tiên là điều chắc như đinh đóng cột. Nếu không phải nội ứng từ nơi khác đến, có thể thông báo cho sư huynh một hai.”
Trong lúc hắn trầm tư suy nghĩ, Chí Tôn Bảo đã kết thúc tu luyện, hai mắt mở ra, đối diện nhìn thẳng vào Lạc Bạch.
Hắn khẽ quát giọng đầy phẫn nộ:
“Ngươi lại đến đây làm gì?”
Lạc Bạch một mặt vô tội đáp:
“Nhìn kỹ, phía trên kia là nhà của ta. Nơi này là hoa viên của ta, toàn bộ sơn phong này là của ta.”
“Ngươi nói láo, lão tử đến nơi này đã một tháng có thừa, rõ ràng không có người sống ở nơi này.”
“Trùng hợp, thời gian đó ta có việc phải đi ra bên ngoài.”-Lạc Bạch đau khổ đáp.
Một tháng thời gian đó, hắn phải đi tới Tiên Minh hội của tứ đại tông môn.
Mặc dù Thái Huyền sơn trên căn bản chỉ là tiểu tiểu tông môn, nhưng Tiên Minh phát thiệp mời cho toàn bộ thế lực đã hoặc đang có Chân Tiên cảnh toạ trấn.
Vì nể mặt mũi của tứ đại tông môn cùng với ba bình hai ngàn năm tiên tửu, Lạc Bạch mới miễn cưỡng đi.
Bằng không, hắn có bị thiên thạch rơi vào đầu cũng nhất quyết không đi ra khỏi sơn phong của mình.
“Được rồi, bây giờ tới phiên ta hỏi.”
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Chí Tôn Bảo mờ mịt nói:
“Ta là Chí Tôn Bảo?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!