Chương 5: Hắc Ám Sâm Lâm
“Có chuyện!!”
“Lăn.”
“Ba ngàn năm tiên tửu.”
“Dễ nói chuyện.”
“...”
Lạc Bạch ngồi bên trong nghị sự điện, nơi này chỉ có Võ Anh, Lạc Minh Hiên cùng hắn.
“Lịch luyện ở Hắc m Sâm Lâm lần này, Bạch sư đệ có thể đi hay không?”
“Lịch luyện? Tân thu đệ tử ba muoiw năm một lần sao?”
“Đúng như vậy.”
“Loại chuyện nhàm chán này mọi năm đều là Võ Anh hoặc là ngươi dẫn đội, lần này ngay cả một người cũng không rảnh sao?”
Võ Anh há mồm, một đoá đạo hoa bay ra. Đạo hoa ngưng thực tám cái cánh, chỉ còn một chiếc cánh hư tượng, bên trong ẩn ẩn hương vị của thiên kiếp.
Đạo hoa tiên đài, tám toà đạo cơ. Đi tới Thiên giai cực hạn, chỉ còn thiếu trải qua thiên đạo tẩy luyện, tiến vào Chân Tiên chi cảnh mà thôi.
“Sắp tiến hành đột phá sao? Ừm, vậy còn ngươi?”
“Ta còn bận bịu sự vụ tông môn, Minh Hoả môn những năm nay làm ăn thất bác, kê khai tài sản không rõ ràng. Một chút sản nghiệp loạn bát thất tao, không có một chút minh bạch nào. Lão phu sắp điên đầu rồi.”
“Được rồi, để ta tới.”
Lạc Minh Hiên thở phào một cái, trong lòng cũng thầm nghĩ:
“Tiểu tử này khi nào dễ dàng như vậy, lần này lại không đòi rượu?”
. . .
“Oa oaaa, Thái Huyền môn mở cửa chiêu sinh.”
“Lão phu năm đó thời còn trẻ cũng từng tiến tới, bất quá ta không có tiên căn. Chỉ có thể chú định làm một giới võ phu tầm thường.”
“Con trai ta có tiên nhân chi tư.”
“...”
Mặt trời còn chưa hoàn toàn tỉnh giấc, bên dưới chân Thái Huyền sơn đã có vô số người ngồi chờ.
Bọn hắn chính là thôn dân phụ cận dưới chân núi Thái Huyền môn, cứ mỗi ba mươi năm, Thái Huyền môn sẽ có ba ngàn cái danh ngạch.
Trong số đó sẽ phân ra sáu mươi cái danh ngạch cho sáu cái võ đạo thế gia, phần còn lại sẽ từ thôn dân tuyển ra.
Loại chuyện này Lạc Bạch thông thường sẽ không tham gia… không đúng, cách lần trước tân thu đệ tử, hắn còn chưa xuyên tới nơi này.
Nói chính xác, loại chuyện này hắn chưa từng tham gia, cũng vốn không có ý định tham gia.
Nhưng từ lần trước gặp Chí Tôn Bảo, hắn rốt cuộc muốn xem xem, thế giới này có đến bao nhiêu người nắm giữ lấy kịch bản của nhân vật chính.
“Lần này có thể đi ra Tiêu Viêm, Hàn Lập hay không?”
Lạc Bạch trên người khoác một thân bạch y, bên hông giắt hồ lô rượu, trên vai có một đầu vàng anh líu lo.
Chân đạp mây trắng, chầm chậm đi tới Thái Huyền sơn môn.
Mà bởi vì nguyên nhân không muốn cùng người khác tiếp xúc, hắn đã thu liễm khí tức của bản thân lại.
Nếu như hắn không cho phép, tuyệt đối sẽ không có ai nhìn thấy hắn.
“Một hai ba bốn… ước chừng có hơn năm vạn người bên dưới.”
“Loại cảnh tượng này thật hùng vĩ, bất quá, bên trong này, có tới hơn bốn vạn người không có tiên căn.”
Kỳ thực, không có tiên căn cũng có thể tu tiên. Nhưng quá trình sẽ gian khổ hơn gấp mười vạn lần, mỗi một lần khảo nghiệm bên dưới thiên kiếp chính là đi ngang qua quỷ môn quan.
Không có tiên căn kì thực chính là bọn hắn sinh ra, bên trong đã sở hữu ngũ hành đầy đủ. Bởi vì bản thân hoàn hảo, không thừa cũng không thiếu một cái nguyên tố nào, thành ra bọn hắn cũng sẽ không cấu thành tiên căn bên trong cơ thể.
Nhưng loại người này nếu như có thể đạp lên tiên đồ, mà còn đi về xa xa phía trước, tuyệt nhiên sẽ là một phương nhân vật.
Giống như Thái Huyền lão nhân năm đó, bản thân lão nhân gia hắn là một giới nông phu bình thường, nhà nghèo, bản thân lại không có tiên căn.
Mà thời điểm hắn tu luyện cũng đã ngoài sáu mươi tuổi, khí huyết lụi bại, nhưng bởi vì một viên đạo tâm kiên định, hắn có thể quét ngang hết thẩy chướng ngại trên con đường tu hành.
Quét ngang một thế hệ tu hành giả ở nơi này, vượt qua Lục Cửu thiên kiếp, đi vào hàng ngũ Chân Tiên. Lại thêm mấy vạn năm khổ tu, quay đầu nhìn lại không quên sơ tâm, thành tựu Nguyên Tiên chi cảnh.
Nguyên Tiên, phóng mắt khắp Thương Hải giới miễn cưỡng đi vào tam lưu cường giả, nhưng đặt tại địa phương cằn cỗi này, đã có chục vạn năm không xuất hiện Nguyên Tiên.
Kỳ thực, thời điểm Thái Huyền lão nhân đi tới ngăn cản thú triều ở biên giới Nam cảnh, lão nhân gia hắn đã là Nguyên Tiên đỉnh phong, chỉ kém nửa bước là có thể đột phá Kim Tiên.
Bất quá, không hiểu vì sao, lão nhân gia hắn lại vong mệnh dưới tay yêu thú.
Loại chuyện kỳ quái này từng khiến cho ba huynh đệ Lạc Bạch suy đoán một phen, nhưng trải qua chục năm không có kết quả, đành phải cho vào dĩ vãng.
Nhưng mà, Lạc Bạch thường thường cũng sẽ chú ý tới tin tức ở biên giới Nam cảnh, đối với c·ái c·hết của sư phụ mình, hắn cũng có một số phán đoán của riêng.
Nhưng bởi vì quá mông lung, hắn vẫn không cách nào tìm tới chân tướng, chỉ có thể đợi chờ thêm một đoạn thời gian nữa.
“Lão đầu tử, sư huynh thật phiền phức. Ngươi vì sao không ở lại lâu hơn một chút, dạy hắn đỡ phiền phức đi.”
Lạc Bạch uống vào một ngụm rượu, cười ha hả than mấy tiếng. Nhưng bên trong thanh âm, tựa hồ có chút bi thương cùng không nỡ.
“Ồ, năm nay Trương Tiểu Phàm là người đến khảo trắc tiên căn sao?”
Thái Huyền môn tuyển sinh cũng không có quy định nghiêm ngặt gì, phân làm hai cửa, một là khảo trắc tiên căn, sau là khảo nghiệm nghị lực.
Tại cửa đầu tiên, nếu có thể vượt qua, như vậy sẽ trở thành ngoại môn để tử.
Mà cửa thứ hai chính là để cho những thiếu niên rớt ở cửa đầu thêm một lần cơ hội, dù sao, trên con đường tu hành này, ngoại trừ thiên tư còn cần có đại nghị lực.
Nếu có thể vượt qua ở cửa thứ hai, đồng dạng trở thành đệ tử của Thái Huyền môn.
Lạc Bạch kiếm một nơi mát mẻ, ngồi lặng lẽ xem những thiếu niên này đi cầu tiên duyên.
Nhìn bọn hắn như vậy, bản thân Lạc Bạch không khỏi thở phào một hơi. Nếu như xếp toàn bộ người tu hành trên thế gian lại một chỗ, hắn chắc chắn sẽ là người dễ chịu nhất.
Tại cái thế giới chỉ toàn người tu hành này, thời gian chính là không đáng tiền nhất, động tí là tu luyện bế quan mấy trăm, cả ngàn năm, thậm chí vạn năm trở lên cũng không thiếu. Một số loại xảo diệu công pháp còn cần trả giá thật đắt, ngay cả loại việc chặt đứt dương căn còn có thể làm ra.
May mắn, hắn vô địch.
“Các vị, bình tĩnh.”
“Đầu tiên, xin giới thiệu, ta gọi là Trương Tiểu Phàm, năm nay mười tám tuổi. Không kém các vị ở đây là bao nhiêu.”
“Giới thiệu đã xong, như vậy, khảo trắc tiên căn xin được phép bắt đầu.”
Nói rồi, Trương Tiểu Phàm tung áo bay lên.
Bên dưới chân hắn lộ ra hình ảnh của một toà trận pháp, toà trận pháp này không to lớn, nhưng đủ để bao trùm năm vạn người bên dưới.
Đây là thủ bút của Minh Hiên, hắn cảm thấy loại chuyện khảo trắc linh căn quá mức phiền phức, vì vậy đã từng dành ra mười năm nghiên cứu cải tiến trận pháp.
Nếu như ở trên phương diện luyện đan, hắn thật sự dốt đặc cán mai. Ngược lại, tại trận pháp nhất đạo, hắn có thể xưng cường hãn vô cùng, là một vị trận pháp tông sư.
Thời điểm Thiên giai, hắn đã có thể bố trí một toà hộ sơn đại trận cấp năm, đủ để ngăn cản Chân Tiên cường giả công kích.
Bây giờ, hắn đột phá Chân Tiên, thiết nghĩ sau khi giải quyết sự vụ tông môn, hắn cũng sẽ dành thời gian đi nghiên cứu để đột phá tu vi trận pháp của mình.
Trận pháp ngay bên dưới chân đám người Tiểu Phàm chỉ là đại trận cấp hai, tác dụng cũng chỉ có một, dùng để khảo trắc linh căn mà thôi.
Miễn là người bên trong trận pháp không có tu vi Thiên giai, như vậy gần như sẽ không có cách nào thoát khỏi sự dò xét của trận pháp.
Một khắc sau, giữa đại trận nổi lên từng cái cột sáng.
Phân biệt là hồng, lam, lục.
“Ồ, năm nay có thượng phẩm tiên căn?”
“Thượng phẩm tiên căn, đời này thành tiên có cơ hội. Phóng mắt khắp toàn bộ Thái Huyền môn, chỉ có Trương Tiểu Phàm cùng với Võ Anh là thượng phẩm tiên căn.
À không, Chí Tôn Bảo cũng là thượng phẩm tiên căn, thậm chí, mơ hồ vượt lên thượng phẩm, đã vô hạn tiếp cận cực phẩm tiên căn.
Cực phẩm tiên căn vô cùng hiếm gặp, mấy trăm năm nay chỉ có Lạc Minh Hiên là có thể sánh vai.
Chí Tôn Bảo nếu như chú tâm bồi dưỡng, thành tiên kiếp dẫn xuống rất có thể là Thất Cửu thiên kiếp trở lên, ngay cả Cứu Cực thiên kiếp cũng không phải là không có khả năng.
“Nếu không có gì bất trắc, Thái Huyền môn về sau sẽ đi ra hai tôn Kim Tiên cường giả. Nếu như tích đủ nội tình, trở thành đại tiên môn thứ năm cũng là một việc khả thi.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!