Bắt Đầu Nhân Gian Vô Địch

Chương 6: Sơn Môn Mở Cửa, Thu Nhận Đệ Tử


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chương 6: Sơn Môn Mở Cửa, Thu Nhận Đệ Tử
Trải qua một hồi lâu, Trương Tiểu Phàm từ bên trong năm vạn người lấy ra được một cái thượng phẩm tiên căn, ba trăm trung phẩm linh căn cùng với hai ngàn hạ phẩm linh căn.
Thượng phẩm linh căn, trực tiếp trở thành nội môn đệ tử, về sau ắt hẳn sẽ có một đám trưởng lão đến thu hắn là chân truyền đệ tử.
Mặt khác, Trung phẩm linh căn thì sẽ trở thành ngoại môn đệ tử, muốn tấn thăng nội môn thì phải tích lũy đầy đủ cống hiến hoặc được cao tầng tông môn tiến cử.
Cuối cùng thì hạ phẩm linh căn sẽ trở thành tạp dịch đệ tử, trải qua một đoạn khảo nghiệm dài lâu mới có thể tiến vào nội môn.
“Thái Huyền môn thu đệ tử cửa thứ nhất kết thúc, tổng cộng hai ngàn ba trăm lẻ một người trở thành Thái Huyền môn đệ tử.”
“Các ngươi nghe theo điều hành của đạo sư, tiến vào bên trong sơn môn.”
Đám thiếu niên bên dưới, có người vui, có người buồn.
“Nhưng Thái Huyền môn chúng ta tuyển giới hạn ba ngàn người, vẫn còn một số lượng danh ngạch nhất định. Các ngươi nếu muốn tiếp tục khảo nghiệm có thể ở lại, về phần không muốn thì rời đi.”
Tất nhiên, bọn hắn không có người nào nguyện ý rời đi.
Dù sao, thành tiên là ước mơ của toàn bộ sinh linh ở Thương Hải giới, cho dù là Ngụy Tiên cũng vô cùng có sức hấp dẫn.
“Tốt.”
“Khảo nghiệm thứ hai, Vấn Tâm bắt đầu.”
Tiểu Phàm vung tay, trận pháp lập tức sinh ra biến hoá. Sơn môn đại trận bỗng xuất hiện dã thú, thềm đá khổng lồ chầm chậm xuất hiện.
“Tu tiên mặt dù quan trọng tư chất, nhưng tâm tính cũng không thể xem nhẹ. Nếu như sau bảy ngày các ngươi có thể đi tới đỉnh của thềm đá, tự nhiên trở thành bản môn đệ tử.”
“Nhớ kỹ, gặp nguy hiểm la to một tiếng, sẽ không gặp nguy hiểm. Nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với thất bại, từ nay cùng Thái Huyền môn ta có duyên không phận.”
Nói rồi Tiểu Phàm tung áo bay đi, để lại một đám thiếu niên ở sau lưng.
Lạc Bạch nằm dài trên cây, bỗng để ý tới một cái thiếu nữ xinh xắn.
Gương mặt nàng có chút non nớt, mặc dù mười phần sợ hãi nhưng nàng vẫn cắn răng đi lên thềm đá.
Một canh giờ trôi qua.
Hai canh giờ…
Ba canh…
Cứ như vậy, ròng rã một ngày kết thúc.
Có tới hai vạn thiếu niên từ bỏ.
Nhưng thiếu nữ mà Lạc Bạch từng chú ý đến, tới bây giờ nàng vẫn như cũ ở trên thềm đá, chút sợ hãi non nớt ban đầu dường như đã tan biến.
Mặc cho đã một ngày trôi đi, nhưng bọn hắn vẫn không có ý định nghỉ ngơi, vẫn một đường hướng thẳng về trước.
Thềm đá ban đầu nhìn tuy ngắn, nhưng một khi đặt chân lên mới phát hiện, con đường này dường như không có điểm cuối, cho dù đi mãi vẫn không có cách nào đi tới đích.
Cứ như vậy qua thêm một ngày, có thiếu niên tuyệt vọng mà bỏ cuộc, nhưng vẫn có người tiếp tục đi thẳng.
Mà nàng chính là loại thứ hai.
Thời gian càng trôi qua, tốc độ của đoàn người ngày càng chậm chạp. Đoàn người ai nấy đều đã mệt rã rời, mồ hôi trên thân thể tuôn ra như suối.
Hai chân đều đã in hằng những vết lằn, hai cánh tay bị cương phong ở trên cao xé ra những v·ết t·hương đến nay vẫn chưa kịp khô.
“Aaaa, cứu mạng!!!”
Một thiếu niên bất cẩn bị cương phong thổi qua làm mất thăng bằng, rơi thẳng xuống phía dưới.
Trong nháy mắt, bên dưới trận pháp xuất hiện một trận gió, nhẹ nhàng đỡ lấy hắn rồi đưa xuống đất.
Đám người sắc mặt tái nhợt, đối với thềm đá đã cẩn thận lại lần nữa cẩn thận gấp bội.
Bốn ngày sau, nguyên bản từ gần năm vạn người, đến nay chỉ còn chưa đến mấy trăm người.
Mà trong số đó chỉ có duy nhất một cái thiếu nữ, cũng là người thảm hại nhất.
Nàng gọi Lý Thanh Nhã, đã từng là tiểu thư đài các chốn nhân gian.

Bạn đang đọc bộ truyện Bắt Đầu Nhân Gian Vô Địch tại truyen35.shop

Thẳng tới một ngày, toàn bộ gia tộc của nàng bị ma đầu tế luyện, già trẻ trên dưới bị huyết tế. Chỉ có một mình nàng sống sót.
Từ thời điểm đó, nàng nhất quyết phải trở nên cường đại, nhất định phải báo thù.
Lạc Bạch cũng nhận ra một điều này, khẽ than trong lòng:
“Nghị lực tuyệt hảo, chỉ tiếc, chấp niệm quá nặng. Nếu như không hướng đúng nơi cần đến, nàng sẽ mang họa đến một phương.”
Thanh Nhã tới thời điểm này cũng không biết đã đi qua bao nhiêu thời gian, chỉ biết vô số người trước mặt nàng bây giờ hoặc là đã từ bỏ, hoặc là đã bị nàng bỏ rơi ở đằng sau.
Phảng phất bên trong mắt nàng, ngoại trừ thềm đá ra thì cũng không còn bất kì thứ gì.
Thân thể nàng đau đớn, lòng bàn chân như có kim châm đâm xuyên qua, nhưng vẫn kiên trì đi tiếp.
Buổi tối của ngày cuối cùng, bàn tay của nàng huyết nhục lẫn lộn, bàn chân mất dần cảm giác, cũng đã mơ hồ mất đi tỉnh táo.
Chỉ còn duy nhất chấp niệm chèo kéo nàng, giúp nàng dựa vào một tia ý thức thanh tỉnh cuối cùng mà tiến về phía trước.
Mặt trời chầm chậm thức giấc, chỉ còn cách trời sáng có nửa khắc thời gian.
Đứng tại đỉnh của bậc thềm hiện tại chỉ có hai mươi người.
May mắn, cách thời điểm kết thúc một chút, nàng cuối cùng cũng đã leo lên được đích đến, trở thành người thứ hai mốt, cũng là người cuối cùng.
Lạc Bạch nhìn nàng thê thảm như vậy, nhưng khi đi đến điểm kết thúc, nụ cười trên nàng lại vô cùng nồng đậm. Mặc cho bản thân đã mất đi ý thức, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ thương xót.
Thế là hắn động đầu ngón tay, một đạo kim quang dung nhập vào cơ thể nàng, giúp nàng chữa trị thương thế.
Kết thúc khảo nghiệm, những ai cố gắng tới cuối cùng được đưa xuống chân núi nghỉ ngơi.
Sau khi tỉnh dậy sẽ đi đến Vũ Linh điện, nếu như đánh thức được một món binh khí nào ở nơi này cũng sẽ có khả năng tiến nhập Thái Huyền môn làm tạp dịch đệ tử.
Ngược lại, nếu thất bại thì kết thúc.
Đây xem như sự nhân từ cuối cùng của Thái Huyền môn, bọn hắn dù có lòng tốt, nhưng cũng không nuôi người vô dụng.
Những người này, vận khí không tốt, thiên tư thấp kém, gia thế không có, ngay cả đạo tâm cũng không kiên định. Nếu như tu tiên cũng không đi tới được đâu, thật thà trở về quê, còn có thể an hưởng tới già.
Một ngày sau đó, Thái Huyền môn lại trở về vẻ an tĩnh như bình thường.
Tân thu đệ tử kết thúc, về sau chính là đi lịch luyện ở Hắc Ám Sâm Lâm.
Tu tiên một đường, ngoại trừ bế quan tu hành còn cần phải đối mặt với thử thách.
Thái Huyền môn cứ cách ba mươi năm, ngoại trừ tuyển thêm đệ tử còn tổ chức lịch luyện.
Đi vào bên trong Hắc Ám Sâm Lâm, săn g·iết yêu thú, tìm kiếm cống hiến, có thể trở về tông môn đi đổi tài nguyên tu hành, hoặc là tiến thăng nội môn.
Đặc biệt, nếu như lọt vào trước mười hạng đầu tiên, ngoại môn đệ tử có thể được nhận thẳng vào nội môn, nội môn đệ tử có thể nhận được đại lượng tài nguyên tu hành.
Mà chiếm cứ ba vị trí đầu tiên, toàn bộ đều sẽ bị chín vị phong chủ tranh giành thu làm chân truyền đệ tử.
. . .
Từ Thái Huyền môn đi tới Hắc Ám Sâm Lâm, cho dù là Chân Tiên cường giả toàn lực phi hành cũng phải mất một tuần, nửa tháng. Vì vậy, cần phải sử dụng phi hành yêu thú hoặc phi hành pháp khí mới có khả năng tới nơi nhanh chóng.
Lịch luyện này không bắt buộc phải đi, bởi vì vậy, bên trong Thái Huyền môn vẫn lưu lại một số lượng đệ tử. Nhưng số lượng đệ tử lựa chọn lịch luyện ở đây vẫn có đến năm sáu ngàn người.
Cũng may mắn, Thái Huyền lão nhân ngoại trừ tu vi Nguyên Tiên còn là một vị luyện khí sư có tiếng, nhớ năm đó hắn còn toạ trấn tông môn, cho dù là tứ đại tông môn cũng từng đến đây mời hắn làm khách khanh trưởng lão.
Bất quá, lão nhân gia hắn vẫn từ chối, một mực ở nơi khỉ ho cò gáy này.
Chân truyền của Thái Huyền lão nhân đều đã truyền hết cho ba cái đệ tử, luyện khí tâm đắc được Võ Anh kế thừa, tu hành tâm đắc được Minh Hiên kế thừa. Cuối cùng, thưởng tửu tâm đắc được Lạc Bạch hoàn hảo kế thừa.
“Đừng uống rượu nữa, mau mau đi đi.”-Minh Hiên thúc dục Lạc Bạch nhanh chóng lên đường.
Lần này đi Hắc Ám Sâm Lâm, công việc của Lạc Bạch cũng không có gì quan trọng, chỉ cần giữa an toàn cho đám đệ tử này là được, phần còn lại đều có đạo sư cũng chư trưởng lão khác lo lắng.
Lạc Bạch buồn bực nói:
“Làm sao lại đông như vậy, không phải sáu ngàn cũng phải có năm ngàn người?”
“Bởi vì nhiều như vậy càng cần ngươi quan tâm hơn, bọn hắn chính là tương lai của Thái Huyền môn chúng ta. Ta không cần ngươi để bọn hắn lông tóc vô thương, dù sao, tu tiên cũng cần cùng trời tranh đấu. Nhưng ta cần ngươi không để bọn hắn táng mệnh tại Hắc Ám Sâm Lâm, có thể làm được không?”
Lạc Bạch chỉ có thể gật đầu, mặc dù sư huynh vô cùng phiền phức, nhưng không thể phủ nhận rằng hắn thật sự là một vị chưởng môn vô cùng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bắt Đầu Nhân Gian Vô Địch, truyện Bắt Đầu Nhân Gian Vô Địch , đọc truyện Bắt Đầu Nhân Gian Vô Địch full , Bắt Đầu Nhân Gian Vô Địch full , Bắt Đầu Nhân Gian Vô Địch chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top