Chương 7: Dẫn Đoàn Lịch Luyện
Linh chu, một loại phi hành pháp khí vô cùng nổi danh ở Thương Hải giới. Một chiếc linh chu phổ thông đã có giá trị tương đương với Chân Tiên cường giả.
Mà Võ Anh, đặt tại Nam cảnh, hắn là một trong hai mươi luyện khí sư đứng đầu về mảng luyện chế linh chu. Mặc cho việc hắn chỉ là Thiên giai luyện khí sĩ, nhưng thiên phú trên phương diện luyện khí của hắn có thể cùng với đại tông môn đánh đồng. Thái Huyền môn ba trăm năm trước chỉ có hai chiếc linh chu do Thái Huyền lão nhân để lại, nhưng một đoạn thời gian đó, Võ Anh ngộ ra được phương pháp chế luyện linh chu, lại thật sự thành công luyện ra, mà phẩm chất cũng không hề thấp.
Ngoài trừ nguyên bản ba chiếc linh chu của Thái Huyền môn, gần đây còn có thêm một chiếc của Minh Hoả môn, nhưng bởi vì Minh Hoả môn không thường xuyên duy tu chiếc linh chu này, khiến nó xuống cấp trầm trọng.
Linh chu này tới giờ vẫn còn nằm bên trong Minh Hoả môn, đợi chờ Võ Anh bế quan về sau sẽ tiến về Minh Hoả môn, đem chiếc linh chu này duy tu một phen.
Tới ngày đó, Thái Huyền môn sẽ có bốn chiếc linh chu, phóng mắt khắp Nam cảnh, chỉ có Kim Tiên thế lực mới cùng lúc sở hữu bốn chiếc linh chu.
Nhưng điều này cũng khiến bản thân Minh Hiên suy tư một phen, mặc dù nhân mạch của Võ Anh rất tốt, có thể mượn tới mấy cái Nguyên Tiên cường giả trấn nh·iếp đạo tặc có tâm tư xấu. Hắn chỉ sợ bị Kim Tiên thế lực nhắm đến, như vậy…. chỉ có thể mời Lạc Bạch xuất sơn.
“Cái này cho ngươi.”
Minh Hiên ném ra một bình ngọc cùng một vò ba trăm năm tiên tửu cho Lạc Bạch.
Lạc Bạch nhận lấy vò rượu, nhưng bình ngọc kia chậm chạp không dám nhận lấy.
Chỉ thấy Minh Hiên nói một tiếng:
“Đây là Liệu Thương đan do ta tự sáng tạo, nếu như có đệ tử thụ thương, cảm phiền ngươi đưa thứ này cho bọn hắn sử dụng.”
Lạc Bạch thầm thở dài một tiếng trong lòng, chỉ sợ bọn chúng dùng vào còn có thể thức khiến huyết mạch biến dị giống như Ngao Huyền.
Ôm lấy tâm tư này, Lạc Bạch cũng thu vào bình ngọc, dùng thần niệm tra xét, cảm giác bên trong vốn phải có tám viên chứ không phải bảy, không biết là tên xui xẻo nào ăn phải đan dược do Minh Hiên luyện chế, chỉ có thể thay đối phương mặc niệm một tiếng.
“Bảo vệ Thái Huyền môn cho tốt, lão tử đi mấy ngày lại về.”
“Nhớ cho người tới quét dọn sơn phong của ta, tiện thể cho Lạc Anh một ít linh mạch.”
Lần này đi tới Hắc Ám Sâm Lâm, Lạc Bạch vốn định đem theo Lạc Anh tới tham quan, nhưng con chim hình như đang đi tới giai đoạn mấu chốt của tu hành, hắn cũng không muốn làm phiền, đành phải một mình một thân mà đi.
Nói rồi, Lạc Bạch tung bạch y, phi thân lên một cái linh chu.
“Cung nghênh thái sư thúc tổ.”
Một cái trung niên đạo sư khom người chào Lạc Bạch, gây nên một trận náo động trên linh chu.
Tại trong mắt bọn hắn, đạo sư này tuổi còn có thể làm gia gia của Lạc Bạch, vậy mà hắn lại là thái sư thúc tổ, như vậy, bọn hắn phải gọi Lạc Bạch là thái thái sư thúc tổ sao?
“Được rồi, không cần nhốn nháo. Ta gọi Lạc Bạch, cứ gọi ta sư thúc tổ là được, mấy chữ thái kia làm ơn bỏ đi.”
“Đi thôi.”
Lạc Bạch ngồi xuống, cầm vò linh tửu ba trăm Minh Hiên đưa ban nãy khẽ nhấp mấy ngụm.
Đạo sư chấp tay cung kính đáp:
“Nghe theo sư thúc tổ.”
“Lên đường thôi!!”
Chỉ nghe một tiếng, linh chu phóng ra một đợt sóng linh khí, đem tốc độ kéo lên vô số lần. Trong chớp mắt, bọn hắn đã bay khỏi phạm vi mười vạn dặm Thái Huyền môn.
Lạc Bạch nhắm mắt, toả ra thần niệm, phát hiện Chí Tôn Bảo cũng đi lịch luyện lần này, nhưng không phải bên trên linh chu này của hắn.
“Đây là vị sư thúc tổ trẻ tuổi nhất Thái Huyền môn sao?”
“Oa, thật ước mong, ta cũng muốn có một cái sư huynh làm chưởng môn.”
“Lần này hắn đến đây làm gì?”
“Không phải mỗi lần lịch luyện ở Hắc Ám Sâm Lâm đều là chưởng môn hoặc đại trưởng lão đến sao?”
“Ngươi thì biết cái gì, Lạc sư thúc tổ biết đâu thực chất không phải hai mươi tuổi như lời đồn, hắn chỉ là thích ở tuổi hai mươi thôi thì sao?”
Đám đạo sư nghe vậy thì cũng thầm cười trong lòng một tiếng, ai không biết, nhưng bọn hắn làm sao không nhớ, năm đó bọn hắn được dịp theo Thái Huyền lão nhân đi làm một cái nhiệm vụ, giữa đường xuất hiện một đầu cấp năm yêu thú chặn được.
Trải qua một trận giao chiến, yêu thú cấp năm đánh rơi một đứa trẻ, được Thái Huyền lão nhân thu về làm quan môn đệ tử.
Thời điểm bọn hắn còn đang loay hoay ở Hoàng giai, vị thái sư thúc tổ này đã đột phá Thiên giai lúc năm tuổi, về sau không biết vì lí do gì mà hoang phế tu luyện, nhưng khẳng định là một cái Thiên giai luyện khí sĩ hàng thật giá thật.
Lần này hắn đến đây hẳn là thay thế Võ trưởng lão cùng với chưởng môn để giá·m s·át lần lịch luyện này, bất quá căn bản chỉ là hình thức mà thôi.
Lịch luyện chỉ ở bên vòng ngoài Hắc Ám Sâm Lâm, yêu thú nơi này mạnh nhất cũng chỉ là cấp hai, cùng lắm thì cấp ba yêu thú bị đi lạc ra tới đây. Đạo sư đi năm mươi vị, tu vi tối thiểu Huyền giai trung kì, Địa giai trưởng lão đến hai mươi vị, còn có một cái Thiên giai chủ sự ở bên Hắc Ám Sâm Lâm.
Vị sư thúc tổ này đến cũng được, không đến cũng không sao. Lần lịch luyện này nhất định sẽ không cách nào xảy ra sai sót gì.
Bất quá, bọn hắn vẫn hiếu kì, Lạc Bạch rốt cuộc hiện tại đang ở cảnh giới gì, vẫn đứng tại Thiên giai hay đột phá Chân Tiên từ lâu?
Về phần Nguyên Tiên? Bọn hắn tin tưởng nếu Lạc Bạch muốn tu luyện, cho dù thành tựu Thái Ất Kim Tiên cũng không phải vấn đề lớn lao. Nhưng hai mươi tuổi Nguyên Tiên, cho dù ở Trung châu cũng không có chuyện hoang đường như thế này.
“Tình ái đến cuối cùng là thứ sắc màu gì đây?
Là hồng hoa, là ngọn lửa cháy nồng không dứt.
Là vì yêu nên ta hát ca, là vì yêu nên mới ngây dại…”
Nằm dài một chỗ trên linh chu, một bên uống rượu, một bên ca hát. Phảng phất xung quanh Lạc Bạch chỉ có một mình bản thân hắn, mà đạo sư bên cạnh cũng nhắm mắt nghe hắn hát, như nhớ lại một đoạn quá khứ dịu êm.
Loại chuyện này bọn hắn thấy đã quen, sư thúc tổ từ nhỏ rất thích hát, thời điểm Thái Huyền lão nhân còn tại tông môn, bọn hắn thường xuyên thấy sư thúc tổ theo sau Thái Huyền lão nhân đi ủ rượu, vừa đi vừa hát.
Lạc Bạch hoàn thành xong một khúc ca, nhanh chóng kiếm một nơi nằm dài mà ngủ th·iếp đi.
Đám đệ tử thấy vậy thì trò chuyện một hồi, sau đó cũng nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện.
Đi tới Hắc Ám Sâm Lâm cũng còn cần nửa tháng, thời gian như vậy đặt ở tu hành giới cũng không tính dài, nhưng trải qua nửa tháng không có việc gì làm trên linh chu thì vô cùng buồn chán tẻ nhạt.
Mà sắp tới, bọn hắn cũng phải tại Hắc Ám Sâm Lâm trải qua lịch luyện một phen, thậm chí còn có thể là sinh tử đại nạn. Mặc dù Thái Huyền môn sẽ không để cho đệ tử xảy ra t·hương v·ong, nhưng trường hợp b·ị t·hương đến mức rơi tu vi, thậm chí là đan điền bị phế cũng không phải chưa từng xuất hiện.
. . .
Thời gian nửa tháng chớp nhoáng đã trôi qua, Lạc Bạch duỗi lưng một cái, ánh mắt quen thuộc nhìn xuống Hắc Ám Sâm Lâm.
Thái Huyền môn ở nơi này có bố trí một phân đà, nơi này có một vị Thiên giai luyện khí sĩ toạ trấn, còn có ba vị Địa giai trưởng lão cùng với mấy chục Huyền giai chấp sự ở nơi này.
Linh chu dưới sự điều khiển của đạo sư, trưởng lão, linh chu chầm chậm đáp xuống. Ngay khi bọn hắn đến, phân đà nơi này đi ra mấy chục tên đệ tử tới tiếp đón nhóm đệ tử này.
Lạc Bạch cảm thấy loại chuyện này vô cùng phiền phức, hắn phi thân bay xuống bên dưới, lướt ngang qua đám người, đi vào bên trong phân đà.
Hắn hét to một tiếng:
“Tứ Tứ, ngươi có ở đây không?”
Lý Tứ đang xếp bằng thiền định, nghe được giọng nói quen thuộc, hắn bất giác suy nghĩ tới một đầu tiểu tử từng làm kh·iếp sợ nửa cái Hắc Ám Sâm Lâm này.
“Lạc Bạch? Lạc sư bá?”
Hắn toả ra thần niệm của mình, phát hiện Lạc Bạch tiến vào bên trong phân đà, một đường quen thuộc đi tới hầm chứa rượu của hắn.
“...”
“Sư thúc, người đi tới dày vò ta sao?”-Lý Tứ cười khổ một tiếng
Hắn nhanh chóng đi tới kho rượu, trực tiếp mở cửa ra.
Lạc Bạch gật gật đầu, bên trong hầm chứa rượu nơi này không bằng của Minh Hiên, nhưng trăm năm linh tửu không thiếu, ngàn năm tiên tửu trở lên cũng không ít ỏi.
“Tứ Tứ, Minh Hiên sư thúc của ngươi đột phá Chân Tiên rồi.”
Lý Tứ gật đầu, chuyện này hắn cũng có nghe truyền đến rồi. Nhưng bởi vì gần đây sắp đến lịch luyện của tông môn, hắn không thể trở về bái phỏng lão nhân gia.
“Sư phụ lão nhân gia, hắn sao rồi?”
“Cũng đang bế tử quan rồi, có lẽ mấy năm nữa chúng ta lại đi ra thêm một tôn Chân Tiên.”
“Minh Hoả môn cũng trở thành thế lực phụ thuộc của chúng ta, lịch luyện kết thúc, ngươi trở về tông môn, cùng xú sư huynh trò chuyện một phen.”
Lý Tứ gật đầu, trên dưới tông môn, chỉ có hắn dám đối với Minh Hiên động một tí là phiền phức, động hai tiếng là xú sư huynh.
Thấy hắn không có ý định hỏi tiếp, Lạc Bạch đi vào kho rượu, vơ vét một phen rồi đi kiếm một nơi nằm ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!