Chương 9: Trấn Áp Quần Hùng, Trở Về Thái Huyền Môn
“Vương Tam Phong, ngươi đại diện cho Cầm Linh tông đến đây khai chiến với Thái Huyền môn?”
“Không phải khai chiến.”
“Chúng ta tới đây để g·iết các ngươi.”
“Yên tâm, rất nhanh, trên dưới Thái Huyền môn cũng sẽ đi bồi táng cùng các ngươi.”
Cầm Linh tông từ xưa tới nay vốn thuỷ hoả bất dung với Thái Huyền môn, thường xuyên xảy ra t·ranh c·hấp, nhưng chỉ là trên phương diện tài nguyên các loại.
Loại trường hợp đi diệt một cái phân đà là chưa từng xuất hiện, chỉ sợ giống như Lạc Bạch nói, lần này có thế lực phía sau chống lưng cho bọn hắn làm việc.
“Không cần cùng bọn hắn nói nhiều, mau giải quyết đi.”
Từ phía sau Vương Tam Phong đi lên một lão giả, cả người khí cơ bất phàm, đã siêu việt Vương Tam Phong cùng Lý Tứ.
Đã là một vị Chân Tiên cường giả.
Chỉ thấy hắn vung tay, ba đầu cấp năm yêu thú từ phía sau bay ra, hợp lực cùng hắn công kích toà trận pháp này.
Rất nhanh trận pháp sụp đổ, đại lượng yêu thú tràn vào bên trong, tiến hành một trận đuổi chém kịch liệt.
Nguyên bản từ gần sáu ngàn người, rất nhanh đều đã chạy tán loạn hơn năm ngàn, chỉ còn lại thưa thớt mấy trăm người.
Đối với những kẻ lâm trận bỏ chạy, Lạc Bạch đều không quá để tâm, đám người Yết gia cũng không muốn truy g·iết sâu kiến Hoàng giai.
Mà đám đệ tử ở lại, có một bộ phận thụ thương không nhỏ, cũng có một bộ phận cầm v·ũ k·hí lên hướng về yêu thú mà công kích.
Chí Tôn Bảo thuộc về loại thứ hai, tay hắn cầm Chu Sương, đã g·iết liên tiếp tám cái cấp một yêu thú cùng một đầu cấp hai yêu thú.
Nhưng rất nhanh, hắn lại bị cấp ba yêu thú vây công, Chu Sương dù sắc bén nhưng cũng khó địch lại đám yêu thú da dày thịt béo này.
“Toàn bộ đệ tử còn ở lại, tấn thăng nội môn. Ban thưởng ba ngàn điểm cống hiến, một bộ cấp bốn đạo pháp, một lần nghe Minh Hiên… khụ, môn chủ giảng đạo.”
“Những kẻ chạy trốn, trục xuất tông môn, từ nay không còn cùng Thái Huyền môn có nửa điểm liên quan.”
Thanh âm của Lạc Bạch vang lên, đi sâu vào trong bên tai mỗi người. Nhưng đối với Yết gia thì không khác gì một câu chuyện cười, cái gì mà nội môn, cái gì mà điểm cống hiến.
Bọn hắn còn có thể toàn thây hay còn chưa biết được, nói cái gì mà trở về tông môn.
“Ngông cuồng.”
Chân Tiên cường giả của Yết gia cảm thấy Lạc Bạch đang diễn hề, điều khiển một đầu cấp năm yêu thú tiến lên đánh.
Lạc Bạch đi lên một bước, đại thế ầm ầm rơi xuống, cấp một yêu thú toàn bộ đều hoá thành một đoàn huyết vụ rồi tan biến.
Bước thứ hai, yêu thú cấp ba chấn kinh lùi xuống, cấp hai yêu thú đồng dạng tan biến.
Vương Tam Phong cũng bị hai bước chân của Lạc Bạch doạ sợ, cơ thể không tự chủ run rẩy, nếu như hắn bước xuống thêm một bước nữa, chỉ sợ Thiên giai luyện khí sĩ cũng phải chịu c·hết.
Thật hắn là một cái thiếu niên sao?
Ngoại giới không phải đồn đãi Thái Huyền môn có một vị thái sư thúc tổ phế vật sao?
Cái này mà là phế vật, vậy hắn là thứ gì, cặn bã?
“Đại Giác Hùng, Ngân Nguyệt Lang, các ngươi cùng tới.”
Nhận được mệnh lệnh, hai con yêu thú xông tới, muốn đem Lạc Bạch nuốt vào trong bụng.
Sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực, đối đầu một cái thiếu niên, Yết gia Chân Tiên cường giả cơ hồ dùng hết toàn bộ sức lực.
Đại Giác Hùng đi tới khoá chặt lấy Lạc Bạch, Ngân Nguyệt Lang ngẩng đầu lên trời, rống to một tiếng, thét ra vũ bão làm cho đám đệ tử phía sau lưng Lạc Bạch không thể mở nổi mắt.
Cấp năm yêu thú đã có linh trí nhất định, mặc dù không thể sử dụng pháp kĩ, đạo thuật như nhân loại, cũng không thể hoá hình. Nhưng bọn hắn đã biết cách sử chiến đấu với cường giả đồng đẳng cấp.
Ngân Nguyệt Lang há to mồm, phát ra khí tức băng lãnh, ngay cả không khí xung quanh cũng mơ hồ kết tuyết ngưng sương.
Lạc Bạch thở dài một tiếng, lại đi thêm một bước.
Trên trời rơi xuống một đạo bôn lôi, đem Ngân Nguyệt Lang cùng Đại Giác Hùng hoá thành sương máu ngay tại chỗ.
Yêu thú vốn đang vây công Thái Huyền môn phân đà trực tiếp tán loạn, nhanh chóng chạy về bên trong Hắc Ám Sâm Lâm, chỉ sợ chạy chậm nửa khắc liền cùng với hai vị đại ca kia tan biến.
“Đây là cảnh giới gì? Chân Tiên, Nguyên Tiên? Kim Tiên?”
Chí Tôn Bảo kinh hoảng phát hiện, hoá ra ngày hôm đó, vị thái sư thúc tổ này thật sự không có đối với hắn nổi lên sát ý, bằng không, cho dù là một trăm cái mạng cũng không cách nào thoát khỏi ma trảo của Lạc Bạch.
Toàn bộ người đều chấn kinh, nhất là ở trận doanh đối diện, Chân Tiên cường giả của Yết gia đã lấy ra trương thuấn di phù, không tiếc thiêu đốt tu vi để trốn thoát.
Bất quá, phù vừa đốt cháy, Lạc Bạch đã đi tới trước mặt hắn, một hơi thổi nhẹ, đem thuấn di phù thổi đi mất.
“Giả, giả, đây chắc chắn là huyễn cảnh!!”
Hắn cười to một tiếng, ngưng tụ linh lực, tự đấm bản thân đến b·ất t·ỉnh.
“...”
“Tiểu tử này bị điên rồi phải không, không có chuyện gì lại tự đánh mình một cái?”
“Là M sao?”
Lạc Bạch miễn cưỡng cứu lấy hắn nửa cái mạng, chí ít, tới khi đem về đưa Minh Hiên tra khảo, tên này nhất định phải còn sống.
Về phần đám người Vương Tam Phong, Lạc Bạch không có ý định giữ lại bọn hắn, chỉ là mấy cái gia hoả này thật sự rất biết đạo lí.
Vừa thấy cường giả được Yết gia phái tới đại bại trong tay Lạc Bạch, cả đám trực tiếp quỳ xuống, tự phong ấn tu vi, đưa tới trước mắt Lý Tứ làm tù binh.
Thức thời cỡ này, Lạc Bạch có muốn g·iết cũng không nỡ.
Đây là một cái nhân tài, về sau, để Minh Hiên giáo dục bọn hắn một phen, trở thành Thái Huyền môn điệp vụ nằm vùng cũng không phải không được.
“Lịch luyện lần này kết thúc, toàn bộ đều thông qua.”
“Chuẩn bị linh chu, chúng ta trở về.”
“Người của phân đà cũng theo ta trở về, trải qua một thời gian, không thấy đám người này trở lại, Cầm Linh tông nhất định sẽ phái thêm một đám người tới. Lúc đó lão tử không có ở đây, các ngươi c·hết chắc.”
“Cho các ngươi ba canh giờ, lập tức chuẩn bị đồ, chúng ta trở về.”
Lạc Bạch cưỡng ép đưa ra một cái hạn mức, bởi vì hắn cảm thấy, ở bên kia Thái Huyền môn cũng có thể bị tập kích. Bất quá nơi đó có Minh Hiên toạ trấn, có hộ sơn đại trận, hơn mười vị Thiên giai trưởng lão, còn có Ngao Huyền vừa biến dị.
Cho dù là Nguyên Tiên cường giả tới vẫn có thể chống đỡ một phen, về phần Kim Tiên, bọn hắn là chí cường giả tại Nam cảnh, mỗi một cái Kim Tiên đều tượng trưng cho đỉnh cấp thế lực. Đừng nói đi tới Thái Huyền môn, chỉ sợ vừa rời khỏi nhà đã bị thế lực khác cảm ứng, mau chóng tìm tới mà đánh rồi.
Kim Tiên tuy mạnh, nhưng không phải muốn làm gì thì làm, bọn hắn thời thời khắc khắc đều kiềm chế lẫn nhau.
Nhìn thấy Lý Tứ đang vất vả dọn dẹp phân đà, Lạc Bạch quyết định giúp sư điệt của mình một tay, thế là hắn đi vào bên trong hầm rượu, đem nơi này toàn bộ chất vào bên trong không gian giới chỉ của hắn.
Lạc Bạch gật gật đầu một cái, cảm thấy bản thân vừa làm việc tốt. Tự thưởng cho mình uống cạn một vò năm trăm năm linh tửu.
. . .
Ba canh giờ về sau, trên dưới phân đà đều được dọn dẹp sạch sẽ. Ở bên trong cơ hồ đều bị quét sạch, không chừa lại nửa hạt bụi.
“Thái sư thúc tổ, chúng ta chuẩn bị đã xong.”
“Đa tạ thái sư thúc tổ, nếu không có ngài, chúng ta khẳng định táng mệnh nơi này.”
Đám đệ tử còn lại thì nhìn Lạc Bạch, ánh mắt thể hiện kính trọng cùng ngưỡng vọng, chỉ hận không cách nào xông lên xin chữ ký của hắn.
“Được rồi, đi thôi.”
Lạc Bạch uống một hợp rượu, tung người bay lên linh chu, thoải mái ca hát:
“Cầm kiếm, ta quét ngang giang hồ
Nhân gian đen trắng hai bờ
Ta cùng một kiếm chém trời xanh. “
“…”
Trải qua một loạt chuyện, ngay cả đạo sư cũng cảm thấy sợ hãi, càng đừng nói tới nhóm đệ tử này. Bất quá, nghe thấy Lạc Bạch ca hát làm bọn hắn cảm thấy an ổn hơn một phen, chỉ cần có vị thái sư thúc tổ này ở bên, bọn hắn không thể c·hết.
. . .
Hai chiếc linh chu chở theo gần sáu ngàn người, bây giờ đi về chỉ có mấy trăm, cho dù có thêm tài nguyên từ phân đà thì cũng vô cùng nhẹ nhõm.
Ước chừng không cần nửa tháng di chuyển, chỉ cần một tuần là có thể về tới tông môn.
Nhưng đối với loại tốc độ này, Lạc Bạch vẫn cảm thấy không đủ, cả một đêm, hắn âm thầm tạo ra gió lốc cuốn linh chu bay nhanh về trước, đệ tử thì hoảng sợ, đạo sư vất vả điều khiển linh chu, chỉ có hắn nằm uống rượu cười khằng khặc trong lòng.
Trời vừa lờ mờ sáng, linh chu đã bay trở lại Thái Huyền môn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!