Tiết mục này thật sự rất nguy hiểm, trước khi bắt đầu quay còn phải ký hợp đồng.
Ai mà không sợ chết? Nhưng trong tình huống này còn cố gắng đến tham gia, một là vô danh tiểu tốt không ai biết đến, hai là đã từng nổi tiếng nhưng hiện tại đã xuống dốc.
Trình Tiêu là vế sau.
Cậu còn mong rằng tiết mục này có thể khiến cậu nổi tiếng trở lại.
Cắn răng một cái, Trình Tiêu quả quyết trả lời: “Không.
”Lại nhìn qua Hứa Vi, cũng có lựa chọn tương tự.
3 người còn lại cũng không khác gì.
Cho nên, tiết mục vẫn được quay tiếp.
“Đạo diễn, vẫn còn 1 người nữa.
” Nhà sản xuất không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.
“Ông nói Trịnh Tú sao?” Đạo diễn vẫn là dáng vẻ không chút quan tâm nào: “Ông cũng không phải là không nhìn thấy, hiện tại, rating của toàn bộ tiết mục đều dựa vào một mình cô ta.
Những người khác có thể rút, nhưng cô ta không thể.
”Cho nên, ngay cả thông báo một tiếng cũng không thèm hay sao?Nhà sản xuất không nhịn được mà cảm thấy rét lạnh từ tận đáy lòng.
Cùng lúc đó, trong nước ——Gần đây, công việc ở công ty của Trịnh Bác Viễn hết sức suôn sẻ, sự nghiệp lên như diều gặp gió, đủ loại âm thanh nịnh nọt khiến hắn ta không khỏi cảm thấy lâng lâng như đang ở trên chín tầng mây.
2 ngày trôi qua, chờ bình tĩnh hơn, rốt cuộc hắn mới nhớ tới cô em họ vẫn luôn vâng vâng dạ dạ kia.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện, hắn ta không theo dõi thêm, cho nên cũng không biết đối phương như thế nào, có bị tổ tiết mục đá ra hay chưa.
“A Tú đâu rồi? Gần đây vẫn ổn chứ?” Trịnh Bác Viễn tỏ vẻ quan tâm hỏi han, không hề nhìn ra được là khẩu Phật tâm xà.
“Ngài vẫn chưa biết sao?” Biểu cảm trên khuôn mặt thực tập sinh ngồi đối diện có chút kỳ lạ, nhận ra giọng điệu vừa rồi của mình không tốt lắm, có chút nghi ngờ cấp trên, cô vội vàng mở hotsearch, sau đó đưa điện thoại di động qua.
“Chúc mừng giám đốc Trịnh, bây giờ Trịnh tiểu thư đã bạo hồng rồi!”Vừa dứt lời, nụ cười của Trịnh Bác Viễn đã cứng đờ.
.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!