Sự ám quẻ của Quốc Bảo làm khay đồ ăn trong tay tôi suýt rơi xuống sàn! Cũng may tôi trấn tĩnh tốt, giả như không quen không biết cậu ta, thong dong đặt cafe và bánh ngọt xuống bàn. "Này, định bơ tôi hả?" Cậu ta cười ha ha, ngồi dậy. Cái người này, dài dằng dặc vậy, ngồi lên thôi cũng cao suýt bằng tôi đang đứng rồi đây này! "Tôi vẫn nhớ như in câu cậu nói trên hành lang đó!" "Xin lỗi, tôi không hiểu quý khách nói gì!" Tôi kiên quyết dùng vẻ mặt ngây ngô biến cậu ta thành tên ngốc nhận nhầm người. Quốc Bảo lúc đầu còn nhíu mày nhớ lại, lúc sau, khi liếc qua cái áo đồng phục cấp II cũ tôi vẫn đang diễn trên người lập tức cười khinh. Má, tôi nghèo thì sao, tôi không trộm cắp gì là được! "Quý khách dùng ngon miệng.." "Này, tính đi à?" Chưa kịp bước, cậu ta đã giang tay, nhanh như chớp chộp lấy cổ tay tôi. Lực mạnh nên khiến tôi đau tới mức giật mình suýt nữa thì hét lên. Nhưng như mọi khi, tôi cố nhịn, im lặng hất tay cậu ta ra "Bạn cùng bàn hình như chưa nghe kĩ nội quy thầy đọc ha!"
"Thả tay!" Tôi gằn giọng, cậu ta bóp mạnh quá, đau muốn chết. Mẹ nó, nếu thật sự chỉ vì một câu nói của tôi mà định chèn ép tôi thì nhỏ nhen quá rồi! Không đáng mặt đàn ông, rất không đáng! "THẢ!" "Được thôi!" Cậu ta lập tức buông ra, nụ cười treo trên môi, khóe mắt in hằn những sự hả hê kì quái. Cô tay tôi in rõ năm dấu tay, đỏ ửng lên, thậm chí có vài chỗ còn hơi nhức nhức như kiểu bong gân "Nhưng tôi tốt bụng nói cho bạn cùng bàn biết: trường mình cấm học sinh đi làm thêm!" "..." "Để tập trung 100% cho việc học, ai làm thêm bị phát hiện sẽ đuổi học luôn!" "..." Điên à? Điêu vừa thôi!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!