Lục Phong càng nghe trán lại càng nhăn tít lại.
Trong ấn tượng của gã, Vu Khiết vẫn luôn là người ít giao thiệp với mọi người xung quanh.
Một người lầm lầm lì lì, rụt rè lại còn ít nói như cô làm sao có thể trở nên nổi bật giữa đám đông như vậy được?
Càng nghe lại càng cảm thấy việc Vu Khiết hòa hợp với người khác khiến tâm tình đã không ổn mấy ngày nay của gã ngày càng u uất xám xịt.
Lý Ngọc cúp máy.
Lục Phong vì không chịu được việc Vu Khiết vui vẻ bên người khác mà bỏ mặc gã ở lại một mình.
Gã tức giận ném mạnh di động xuống giường, cởi áo khoác rồi vứt lung tung trên sàn nhà, sau đó đứng hồi lâu nhìn xung quanh căn phòng mà cả hai đã cùng nhau chung sống suốt năm nay, trong lòng cảm thấy thật trống vắng.
Lục Phong hiện tại vẫn không thể tin được chỉ sau một đêm cô lại dám bỏ nhà ra đi.
Trong lúc Vu Khiết đang chìm vào giấc ngủ, đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại kế bên đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng nhấc điện thoại lên, nghe được thanh âm quen thuộc từ đầu dây bên kia dù có muốn ngủ cũng phải tỉnh dậy cho bằng được.
Một lúc sau, Vu Khiết lập tức cúp máy, vội vàng xốc chăn đi xuống lầu, cho đến khi xuống sảnh đã thấy một màn gây gỗ ỏm tỏi giữa Lý Ngọc và người không nên xuất hiện ở đây nhất, Lục Phong.
Chờ cho đến khi Vu Khiết bước tới chỗ hai người, Lục Phong đã không còn hơi sức để cãi nhau với Lý Ngọc nữa, chỉ im lặng đứng quan sát cô.
“Lục Phong, tại sao anh lại ở đây?”
Lục Phong vốn nghẹn một bụng tức giận, nhưng khi thấy bóng dáng quen thuộc của ai kia đột nhiên xuất hiện, loại xúc động muốn chất vấn bỗng chốc xìu xuống như quả bóng xì hơi, nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Chỉ mới không gặp có một tuần thôi, mà gã đã cảm thấy như lâu lắm rồi mới được nhìn thấy cô rõ ràng đến như vậy.
Không hiểu sao ngay tại lúc này, Lục Phong cảm thấy Vu Khiết thật mê người, chỉ muốn kéo cô nằm dưới thân gã rồi hung hăng đâm vào cho thỏa thích.
Chỉ một cái liếc mắt thôi, khoảng thời gian Lục Phong lái xe chạy từ thành phố đến đồi núi hoang vu xa lạ này cũng thực xứng đáng.
Chỉ cần được nhìn thấy Vu Khiết thôi, đối với gã cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Lục Phong không nói không rằng gắt gao nhìn chằm chằm Vu Khiết giống như dã thú đang dõi theo con mồi, cô hơi mất tự nhiên không biết nên tiến tới hay nên trở về phòng ngủ.
Quả thật lúc này cô không mong gặp gã chút nào, bởi cô cần thời gian suy nghĩ về mối quan hệ giữa hai người.
Trong bầu không khí vừa lúng túng vừa bối rối này, Lý Ngọc thật hết nói nổi đành lên tiếng trước, “Lục tổng thật rảnh rỗi, cũng không biết giờ nào rồi còn đến phá giấc ngủ của mọi người.”
Bạn đang đọc bộ truyện Bé Cưng Muốn Ly Hôn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bé Cưng Muốn Ly Hôn, truyện Bé Cưng Muốn Ly Hôn , đọc truyện Bé Cưng Muốn Ly Hôn full , Bé Cưng Muốn Ly Hôn full , Bé Cưng Muốn Ly Hôn chương mới