Khóe miệng của Lý Ngọc động vài cái, nếu không phải từ trước đã biết tin Lục Phong đã từ chối lời tỏ tình của Vu Khiết, hắn còn tưởng tên này đang đi bắt gian tại trận.
Vu Khiết bị Lục Phong gắt gao ôm eo, đẩy không buông tránh không ra đành phải dùng sức cắn một ngụm vào vai gã.
Thế nhưng, hành động chống cự nho nhỏ đó đối với gã giống như muỗi kêu, trái lại còn ôm cô chặt hơn.
Điều này khiến Vu Khiết thực khó hiểu, tự hỏi người đã thẳng thừng từ chối mình với người dính mãi không buông như keo dính chuột này là một người sao? Cô cũng không vội tránh, ngược lại còn lợi dụng cơ hội nhích gần vào trong lòng gã hơn, từng chút từng chút ngửi mùi hương quen thuộc trên người gã.
Lý Ngọc không thể tin nổi, trừng mắt nhìn cặp đôi đang đẩy đẩy đưa đưa trước mặt kia.
Hắn thở dài thầm nhủ bọn họ chỉ là đang chơi trò giận dỗi mà thôi, vậy mà hắn còn ngu ngốc tưởng thật, tận tình bồi cô chơi cả một đêm.
“Tốt thôi, vậy tao về trước.”
Lý Ngọc đi rồi, lúc này Lục Phong mới chịu buông cô ra.
Vu Khiết giận dỗi đánh mạnh vào tay gã, lại bị gã không chút lưu tình tóm lấy, “Vu Khiết, thực xin lỗi, là tôi ngu ngốc đã bỏ lỡ tình cảm của em.”
Vu Khiết nén giận dùng sức đánh, càng đánh lại càng hăng, vừa đánh vừa rấm rứt khóc, “Lục Phong, anh không cần phải an ủi tôi.
Tôi biết anh vốn không yêu tôi, là anh vẫn còn tình cảm với chị Vu Mân, điều đó tôi hiểu được nên đừng có tự mình dối người.”
“Không phải! Ý tôi không phải như vậy! Là tôi ngu ngốc bây giờ mới nhận ra tôi yêu em, có lẽ là sau khi nhìn thấy khuôn mặt buồn rầu của em khi bị tôi từ chối làm trong lòng tôi thật đau.
Không, hẳn là tôi đã yêu em từ lâu lắm rồi.
Tôi thích cái cách em xem tôi là cả thế giới, tôi yêu em mỗi khi em kể cho tôi nghe những câu chuyện trên trời dưới đất, cảm thấy thật thỏa mãn mỗi khi quay lại đằng sau luôn nhìn thấy em.
Là tôi ngu ngốc mà bỏ lỡ, em hãy cho tôi thêm một cơ hội để ta có thể ở bên nhau, được không?”
Lục Phong vừa nãy trong lòng thật sinh khí, không biết vì sao lại vậy.
Nguyên buổi tối hôm nay gã đã đi tìm Vu Khiết khắp mọi nơi, nhưng cuối cùng lại đứng trước cửa nhà để chờ cô trở về.
Đợi không được, gã vừa tức lại vừa vội.
Bấy giờ, Lục Phong được nhìn thấy đỉnh đầu dễ thương của người nọ đang vùi sâu vào trong lồng ngực của mình, thầm gắt gao ôm chặt lấy cô, tự nhủ sẽ không bao giờ buông tay.
Vu Khiết mặt đỏ rần rần như quả cà chua chín mọng, không thể tin vào tai mình lắng nghe lời tâm tình ngọt ngào của gã, vậy là… vậy là Lục Phong cũng thích cô, không phải là do cô si tâm vọng tưởng, cũng không phải là do cô đang ở trong ảo mộng.
Bạn đang đọc bộ truyện Bé Cưng Muốn Ly Hôn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bé Cưng Muốn Ly Hôn, truyện Bé Cưng Muốn Ly Hôn , đọc truyện Bé Cưng Muốn Ly Hôn full , Bé Cưng Muốn Ly Hôn full , Bé Cưng Muốn Ly Hôn chương mới