“Lý Ngọc, yêu một người có trăm ngàn cách yêu khác nhau.
Mày lợi dụng Vu Khiết, biến hai người mặt ngoài là đôi bạn thanh mai trúc mã, cho em ấy dựa dẫm, cho em ấy phụ thuộc mỗi khi em ấy gặp khó khăn.
Nhưng điều này lại làm em ấy ngày càng trở nên ít nói, rõ ràng đây không phải là cách yêu đúng.
Có lẽ mày cảm thấy đây là yêu, được rồi, coi như đúng đi, nhưng cách yêu này không thích hợp với em ấy.
Em ấy vốn không cần những thứ đó.”
Trong lòng có chút khó chịu, Lục Phong càng tìm hiểu về Vu Khiết càng biết rõ bên trong con người của cô không phải là người ham hư vinh phú quý, thứ cô khao khát luôn là sự chú ý của mọi người xung quanh, muốn được họ thừa nhận, quan tâm và yêu thương.
Lý Ngọc gắt gao nhìn người trước mặt.
Lục Phong sau khi nói biểu tình bình thản như nước, lời vừa rồi cũng không hẳn là châm chọc đối phương, mà còn là nói cho chính bản thân gã nghe.
Lý Ngọc rốt cuộc nhịn không được kích động đứng lên, Lục Phong cười như không cười nhìn hắn không phục bỏ đi.
Thực ra, Lý Ngọc cũng không hẳn là người xấu, chỉ là hắn yêu ai lại không yêu, yêu phải người không nên yêu.
Cả hai đều là tình địch của nhau, nên gã buộc phải chèn ép đối phương,
Có lẽ Lý Ngọc thực sự thích Vu Khiết, nhưng tiếc thay hắn chỉ là người đến sau.
Chỉ cần hắn không có ý ra tay với cô là ổn thỏa, không gây tai hại là may mắn lắm rồi.
Tình yêu trong lòng của mỗi người vốn không ai giống ai, Lục Phong cũng quản không được trái tim của kẻ khác, gã chỉ cần có Vu Khiết ở bên cạnh là đã đủ mãn nguyện rồi.
Cô chính là tất cả đối với gã, cả đời này gã đều vì cô mà cố gắng.
Vu Khiết tan làm, cô nhìn thấy Lục Phong đang đứng đợi ở trước cổng công ty, khóe miệng không tự giác động hạ liên tục.
Cô cố tình đi nhanh đến chỗ đối phương đang đứng, nhìn gã liền tươi cười hỏi, “Sao anh lại tới đây, không đi làm hả?”
Lục Phong cẩn thận giúp cô cầm đống họa cụ trên tay, cười khì khì, “Hôm nay có một vị khách đặc biệt cần anh tiếp đãi ở gần đây, làm xong sẵn tiện đón em về luôn.
Nào, chúng ta cùng đi thôi.”
Vu Khiết vừa đi vừa giả vờ trêu chọc gã, “Công việc anh làm cũng thật nhàn rỗi, vậy mà công ty cũng mắt nhắm mắt mở dám phát đủ tiền lương cho anh.”
Lục Phong nhéo bên má phúng phính của người đang lén lút cười trộm kia, hằm hè đe dọa, “Nói cái gì đó? Chồng em vất vả đi tiếp đối tác làm ăn, vừa thấy thời gian không sai biệt lắm, gần đến giờ tan làm mới đến đón em, cũng không tính là bỏ bê công việc đi.”
Vu Khiết hừ mũi không tin, giả bộ giận dỗi quay sang chỗ khác.
Lục Phong nhìn bộ dạng xù lông như con mèo nhỏ của đối phương liền cười tít mắt, lấy lòng đi qua đi lại quanh người Vu Khiết, đến khi cô chịu hết nổi gã mới dừng lại.
Vu Khiết không biết Lục Phong đang làm loại công việc gì, chỉ là mỗi ngày đều thấy gã đi ra ngoài từ rất sớm, cũng không đợi cô thức dậy để làm bữa sáng, còn buổi tối thì về không muộn lắm.
Bạn đang đọc bộ truyện Bé Cưng Muốn Ly Hôn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bé Cưng Muốn Ly Hôn, truyện Bé Cưng Muốn Ly Hôn , đọc truyện Bé Cưng Muốn Ly Hôn full , Bé Cưng Muốn Ly Hôn full , Bé Cưng Muốn Ly Hôn chương mới