Đám công nhân cùng Lục Phong rất quen thuộc với nhau, gã nói cái gì thì chính là cái đó.
Bọn họ đều là người trẻ, đều đến từ tầng lớp công nông dân, thẳng thắn cười đùa, “Uầy, cũng thật là trùng hợp! Hay là cô cứ thường xuyên đến đây cho chúng tôi có sườn ăn nha!”
Lục Phong cười to, “Không cần phải thế, đợi ngày công trình kết thúc tôi sẽ đãi mọi người một bữa thật lớn.”
Đám công nhân ở đây tương đối có hảo cảm với Lục Phong.
Tuy gã là đốc công nhưng tính tình tương đối thân thiện, chuẩn bị đồ ăn tuy không phải ngon nhưng cũng là đầy đủ ăn no.
Điều quan trọng nhất là, người này không khất nợ tiền lương, mấy tháng qua đều không quỵt tiền của bọn họ.
Một công nhân ngồi gần Lục Phong không nhịn được ngưỡng mộ, “Lục đội trưởng quả nhiên rất lợi hại, không những chăm lo cho chúng tôi từng bữa ăn, còn phát cho chúng tôi đầy đủ tiền lương nữa.
Đối với vợ anh cũng rất dịu dàng, dù đi làm mệt cũng không hề cáu gắt với đối phương, tôi cá chắc anh yêu cô ấy nhiều lắm.”
“Hahaha đó là do em ấy giỏi giang hơn tôi nhiều.” Lục Phong được khen liền cảm thấy phổng mũi.
Lục Phong thuận tay sờ đầu vợ yêu, từ nãy đến giờ đều không nói không rằng, chỉ ngồi một chỗ ăn cơm thật ngoan, “Ăn từ từ thôi em, coi chừng nghẹn.”
Vu Khiết cúi đầu ăn cơm, đem sườn rang cắn một ngụm rồi đưa cho người bên cạnh.
Lục Phong cười cười thản nhiên nhận lấy, quả thật gã đã đem cô chiều đến hư rồi, đạo lý bình thường không thể cắn một ngụm rồi ném vào trong bát người khác được đâu nha.
Bữa cơm này tương đối hoàn hảo, Vu Khiết được gã gắp đồ ăn liên tục nên ăn được rất nhiều, một chút đều không lãng phí.
Ăn xong, cả bụng căng tròn như trái bóng nhỏ.
Sau bữa ăn no nê, Lục Phong tiếp tục công việc dang dở.
Gã kêu cô nên về nhà trước đi, nhưng cô nhất quyết đòi ở đây đợi gã làm xong rồi cùng về cho bằng được.
Lục Phong bó tay trước sự cứng đầu của vợ nhỏ, đành sắp xếp Vu Khiết ra ngồi ở ghế đá gần công trường, bởi gã sợ nếu để cô ngồi ở bên trong lỡ có tai nạn xảy ra sẽ không kịp trở tay.
Vu Khiết bĩu môi chê gã suy nghĩ nhiều, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời ngồi đợi, cảnh tượng nhìn thế nào cũng thấy thật đáng thương.
Gã rất nhanh liền bận rộn, vì không muốn vợ nhỏ phải ngồi đợi lâu nên càng phải cố gắng khuân vác rồi chất vật liệu lên xe, thật không nhàn hạ một chút nào.
Một ngày từ sáu giờ sáng đến chín giờ tối, hết thảy mười lăm tiếng, giữa trưa cũng chỉ nghỉ tầm một tiếng rưỡi để ăn cơm.
Bạn đang đọc bộ truyện Bé Cưng Muốn Ly Hôn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bé Cưng Muốn Ly Hôn, truyện Bé Cưng Muốn Ly Hôn , đọc truyện Bé Cưng Muốn Ly Hôn full , Bé Cưng Muốn Ly Hôn full , Bé Cưng Muốn Ly Hôn chương mới