Lục Phong lắc đầu bất đắc dĩ, gã đã sớm quen với nề nếp sinh hoạt như vậy rồi, chỉ là ủy khuất bé cưng tưởng rằng gã đang chịu khổ.
Lục Phong nhanh chóng đem quần áo lao động giặt với xà bông rồi vắt lên dây phơi đồ hong khô, ngày mai còn phải dùng đến.
Gã làm xong hết thảy, đem những đồ thừa thu dọn, kiểm tra lại công trường không còn việc tồn đọng, sau đó mới cùng cô trở về.
Hai người đều không có xe, thế nên gã dẫn Vu Khiết đến trạm xe buýt.
Lúc hai người về tới nhà cũng đã khuya, tầm mười giờ rưỡi tối, bên ngoài một mảng đen mù mịt.
Vu Khiết một đường trở về nhà đều trầm mặc, cô ngồi xuống sô pha với tâm tình khó chịu, nhìn gã nói, “Anh Phong, anh về nhà đi.”
Đã muốn không nói rõ rốt cuộc là lỗi của ai, Vu Khiết luôn cho rằng đó là là lỗi của cả hai, là do bọn họ tự làm tự chịu nhưng nhìn Lục Phong vất vả kiếm tiền như vậy, trong lòng của cô buồn rầu không thôi.
Lục Phong nâng tay sờ cái đầu tròn vo của đối phương, mạnh mẽ đáp trả, “Nói nhăng nói cuội cái gì vậy? Anh có về hay không cũng không phải lỗi của em, là do bản thân anh không muốn trở về.”
Lời nói đầy châm chọc, châm chọc cuộc sống khó khăn bấy giờ của cả hai.
Vu Khiết trừng gã, thầm nghĩ ở công trường khuân vác mà tốt sao?
“Không sao hết, công trình này sẽ kết thúc nhanh thôi.
Cuối năm là xong, kết thúc anh sẽ không làm nữa, anh cam đoan với em.” Lục Phong giơ tay lên hứa.
Nhưng cô vẫn không bằng lòng, kỳ kèo nói, “Vậy ngày mai anh cũng đừng đi làm, em có tiền, có thể nuôi anh.”
“Bé cưng, anh thật sự không có việc gì cả, lại nói chuyện này cũng không hẳn vì tiền.
Công trình này là do anh phụ trách, vì vậy anh phải có trách nhiệm với nó cho đến cùng, đúng không nào?” Lục Phong ra sức giải thích.
Vu Khiết tìm không được lý do để phản bác đành tặc lưỡi.
Gã cầm lấy hai bàn tay non mềm của cô, thầm nghĩ từ nay về sau bọn họ sẽ sống nương tựa lẫn nhau.
Vu Khiết cảm nhận được xúc cảm thô ráp từ bàn tay của Lục Phong vì phải làm công việc nặng nhọc mỗi ngày, không hiểu sao cô không kìm được nước mắt, cứ thế chảy dài thành hai hàng lăn trên má.
Lục Phong đau lòng nhìn vợ nhỏ, hắn tiến tới ôm lấy cô vào lòng, vỗ vỗ lưng không ngừng an ủi, “Không sao hết, cục cưng nhỏ đừng đau lòng thay anh, loại vất vả cỏn con này anh có thể chịu được.
Em chỉ cần đợi thêm ít năm nữa, anh chắc chắn sẽ biến cuộc sống của chúng ta trở nên tốt đẹp hơn."
“Được, em tin anh.” Vu Khiết mềm nhũn dựa vào lòng gã, đối với cô, người trước mặt này chính là người cô yêu nhất, là người cô mang nợ đến suốt đời.
Thời điểm Lục Phong hút xong thuốc ở ban công, gã liền tiến vào giường ngủ, đã thấy Vu Khiết hô hấp đều đặn chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.
Bạn đang đọc bộ truyện Bé Cưng Muốn Ly Hôn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Bé Cưng Muốn Ly Hôn, truyện Bé Cưng Muốn Ly Hôn , đọc truyện Bé Cưng Muốn Ly Hôn full , Bé Cưng Muốn Ly Hôn full , Bé Cưng Muốn Ly Hôn chương mới